Edit: thauyn22 tại Wattpad.

Xác quái vật chất ngày càng cao, Tô Việt lỡ giết quá nhiều, trên mặt đất tràn ngập tanh tưởi cậu rút con dao mờ mịt nhìn xung quanh, đã bỏ lỡ cơ hội rời đi tốt nhất.

Triệu Thanh mang theo khẩu súng đen bốc khói, hướng về phía cậu, nhàn nhạt hỏi: “Có một tên chạy về hướng bên kia, có muốn đuổi theo không?”

Tô Việt thuận thế nhìn về phía cửa hang tối đen bên tay phải, một lần nữa thầm than vì sao không rời đi sớm hơn, là bởi vì bị Triệu Thanh dùng lời nói khơi dậy lòng tự trọng nực cười đó sao? Hay là vì lo lắng Triệu Thanh ứng phó không được mà bị tổn thương?

Tô Việt không giải thích được suy nghĩ của mình, trực giác cậu cho thấy không nên thiếu quyết đoán như vậy, không có lợi cho nhiệm vụ, còn làm tăng thêm nguy hiểm, nhưng lúc này nói gì cũng đã muộn chỉ có thể đi một bước xem một bước, hết sức cẩn thận, thận trọng từng bước.

Cậu có chút thất vọng nói: “Bỏ đi, nơi này khắp nơi rải rác không ít quái vật, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể giết hết.”

Triệu Thanh nhẹ nhàng lau chùi sạch sẽ họng súng, nói: “Vậy sao, tôi còn tưởng rằng em không muốn cùng tôi chiến đấu, vừa hay có thể lấy cớ truy đuổi quân địch mà rời đi.”

Anh giương mắt nhìn Anh Vũ mỉm cười, trong đôi mắt hẹp dài mang theo vài phần lạnh lẽo: “Đáng tiếc, tôi còn cố tình để chạy một con.”

Sống lưng Tô Việt toát một tầng mồ hôi lạnh, trên mặt thần sắc không đổi, nói: “Nói đùa rồi, tôi đương nhiên muốn phối hợp hành động cùng đoàn trưởng.”

Triệu Thanh thu hồi tầm mắt, cố ý vô tình mà bỏ qua việc này, nhìn về phía một lối đi cách đó không xa, xoay người cất bước nói: “Đi thôi, nắm chặt thời gian, xem xem nơi đó còn có điều gì bất ngờ nữa.”

Tô Việt nhẹ nắm con dao găm đi theo phía sau đoàn trưởng Ám Nha, cẩn thận đánh giá khung cảnh chung quanh, sau khi đi qua một lối đi có vách tường bóng loáng, hoàn cảnh bên trong lập tức thay đổi, sau khi mạnh mẽ phá vỡ một cánh cửa, bọn họ cuối cùng từ trong bóng tối gặp được nguồn sáng.

Đây là một khu thí nghiệm quy mô lớn chứa đầy công nghệ khoa học kỹ thuật của toàn bộ vườn gieo trồng và phòng thí nghiệm: độ ấm, độ ẩm, nguồn sáng, hệ số không khí, mức độ ô nhiễm, v.v.. ở nơi này tất cả các hoạt động bảo dưỡng cơ bản, đều vô cùng tiên tiến, cao cấp và xa xỉ vô độ.

Tô Việt nhìn thấy một mảng thực vật đặc biệt sinh trưởng cực kỳ tươi tốt, chúng nó vui sướng leo bám lên trên giá, trên dây leo và lá trắng tinh được điểm xuyết những đóa hoa màu lam thật nhỏ, tỏa ra ánh sáng lấp lánh, số lượng đông đảo tạo thành cảnh tượng đồ sộ như núi biển, nhìn qua tốt đẹp lại thơ mộng.

Đây là nguyên liệu cho loại thuốc đặc biệt đó?

Tô Việt không dám phán đoán bừa, nhưng trong lòng đã tin tám chín phần, bởi vì cậu nhìn thấy trên cửa phòng thí nghiệm, logo thằn lằn đen quen thuộc.

Nó giống như đúc trên chiếc vali da màu đen cậu cướp được thuốc gốc trong tòa nhà khoa học ký thuật kia, hắc ám.

Dữ tợn, hung ác.

Cái gì mà ánh sáng khoa học kỹ thuật, vị cứu tinh tiềm năng? Căn bản chính là sản xuất và bán loại thuốc khống chế tinh thần này dưới chiêu bài nâng cao sức mạnh của mình, khó trách đời trước Liên Minh Tinh Tế tra xét lâu như vậy cũng chưa thể túm được đuôi thằn lằn đen, không ngờ đến khu thí nghiệm lại được giấu dưới lòng đất.

Ai có thể nghĩ đến vườn gieo trồng Nam Tinh chi thành gieo trồng trong và ngoài, bên ngoài là trồng cây bình thường che giấu tai mắt, bên trong mới là dược liệu tội ác khánh trúc nan thư*.

*Khánh trúc nam thư: tội lỗi chồng chất; chặt hết tre làm sách cũng không ghi chép hết tội lỗ

“Nhìn dáng vẻ chính là nơi này.” Triệu Thanh mở máy truyền tin, phát hiện vẫn mất tín hiệu như cũ, anh nghiêng người hạ lệnh Anh Vũ: “Em đi lên thông báo cho nhóm Diều Hâu đến đây chi viện, số vũ khí trong phòng thí nghiệm này dự đoán sẽ không yếu, bảo bọn họ mọi hỏa lực đều mang xuống.”

Tô Việt không có lý do từ chối, cậu động tác lưu loát xoay người rời đi, không cần vội vàng thu thập dây leo gửi qua cho nhóm Tần Vũ, trước tiên phải ổn định Ám Nha.

Sau khi Tô Việt rời khỏi tầm mắt Triệu Thanh, một bên chậm rì rì đi về phía cửa vào, một bên cân nhắc thành bại của nhiệm vụ lần này.

Mục đích của Ám Nha tại vườn gieo trồng Nam Tinh tìm được lượng lớn thuốc khống chế tinh thần, hơn nữa còn thu thập chứng cứ Thiên Tinh đế quốc bí mật nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc này, cuối cùng báo cáo cho Liên Minh Tinh Tế để phán quyết.

Hiện tại đã phát hiện ra vùng nguyên liệu gieo trồng rộng lớn, nói như vậy trong phòng thí nghiệm kia sẽ có rất nhiều thuốc thành phẩm, thậm chí là loại khó tìm được như thuốc gốc, chỉ cần Ám Nha báo cáo thành công, Thiên Tinh đế quốc sẽ lập tức suy yếu nghiêm trọng, Bộ vũ trang cũng không tránh khỏi tổn thất nặng nề.

Mà cậu dưới sự giám sát chặt chẽ của Quạ Đen, muốn lấy đi một số lượng lớn nguyên liệu cũng không dễ dàng, khả năng thất bại rất cao, còn không bằng phá hỏng kế hoạch của Ám Nha, lại lợi dụng hỗn loạn mà đánh cắp lượng thực vật cậu cần.

Sau khi Tô Việt ra đến cửa, trước tiên thông báo cho Đỗ Quyên và Diều Hâu, sau khi hai người họ nhận được tin cứu viện, lập tức triệu tập tất cả lính đánh thuê Ám Nha, không kể ẩn trốn hay tránh né, tất cả đều mang theo vũ khí chạy như bay về phía Anh Vũ chỉ.

Tô Việt tính toán thời gian chính xác đến từng giây, trong thời gian ngắn ngủi này, cậu đã dành ra thời gian báo cáo xong xuôi tình huống với bộ trưởng Tiêu của Bộ vũ trang ở Thiên Tinh xa xôi.

Miêu tả đại khái sự tình đã trải qua, Tô Việt theo lẽ thường dò hỏi: “Kế tiếp nên hành động như thế nào, đợi lệnh bộ trưởng.”

Rất nhanh, Bộ vũ trang đã có hồi đáp.

Tiêu Viễn: “Tiến hành theo kế hoạch ban đầu, cậu cùng phó bộ trưởng Phương nội ứng ngoại hợp, trong hành động lần này, rất vất vả mới đem Ám Nha tập trung lại một chổ chui đầu vào lưới, phải đánh bại chúng.”

Tô Việt giật mình, cậu nhanh chóng phát ra nghi vấn: “Phó bộ trưởng Phương cũng tới?”

Nội ứng ngoại hợp? Vây giết Ám Nha? Điều này hoàn toàn không thích hợp với kế hoạch của cậu “chờ thời cơ phá hủy manh mối, tránh cho Ám Nha điều tra được”.

Tiêu Viễn thản nhiên mà trả lời: “Ngại quá, lúc trước bận quá quên nói với cậu, kế hoạch của chúng ta có biến, hiện tại hoàn toàn tiến hành theo kế hoạch mới, cậu nghe theo chỉ huy của phó bộ trưởng Phương là được, trước đây cậu và hắn hợp tác không phải rất vui vẻ sao?”

Đầu ngón tay Tô Việt khựng lại vài giây, cậu trầm mặc đáp: “Tôi đã biết.”

Không ngờ rằng đây chính là cái bẫy nhắm vào Ám Nha, vì lợi ích lớn mà dùng toàn bộ vườn gieo trồng Nam Tinh dụ tiểu đội tinh anh nhất của Ám Nha, đúng là chơi lớn.

Tiêu Viễn thâm ý sâu xa gửi tiếp một tin nhắn: “Thuốc độc bên trong cơ thể cậu đã tích tụ gần tới giới hạn rồi phải không? Sau khi nhiệm vụ nằm vùng lần này kết thúc trở về sẽ bổ sung cho cậu một đợt vui vẻ, chúng tôi đã nghiên cứu phát minh ra sản phẩm mới nhất, tác dụng phụ giảm đi một chút, chỉ là trước mắt còn chưa có ai chịu được khắc nghiệt của thí nghiệm này, tôi thực sự mong chờ biểu hiện của cậu.”

Tô Việt theo bản năng nhíu chặt mày, tiến độ nghiên cứu thuốc giải của Độc Nhận đang bị trì hoãn, cần chờ cậu mang vật liệu về mới có thể tiếp tục tiến hành, nếu có cơ hội lấy được thuốc mới nhất của Bộ vũ trang, có lẽ đối với nghiên cứu của Độc Nhận sẽ có ích.

Một lúc sau, cậu nhìn thấy vẻ mặt vội vàng của Diều Hâu, cùng ảo não của Đỗ Quyên.

Diều Hâu hỏi: “Đoàn trưởng ở bên dưới?”

Tô Việt gật gật đầu, nói: “Bên trong có một đám quái vật, tuy rằng phần lớn đã bị giết sạch, nhưng vẫn có cá lọt lưới, khi đi xuống mọi người cẩn thận một chút, dựa theo biển chỉ đường dạ quang tôi đã làm là có thể đến được vị trí của đoàn trưởng.”

Diều Hâu đánh giá cơ thể cậu, hỏi: “Cậu không sao chứ? Muốn ở trên nghỉ ngơi một chút không, phần còn lại của trận chiến giao cho chúng tôi được rồi.”

Tô Việt cười nói: “Tôi không có vấn đề gì, những quái vật đó bị đoàn trưởng giết nhiều hơn, tôi chỉ là ở một bên giúp đỡ mà thôi.”

Diều Hâu thấy thế cũng không khuyên nhiều, vỗ vỗ vai cậu, sau đó dẫn đầu dẫn người của mình xuống, bọn họ lập tức đến chi viện cho đoàn trưởng, cùng nhau tổng tiến công phòng thí nghiệm.

Đỗ Quyên theo phía sau Tô Việt, hối hận nói: “Tôi không nên đồng ý với yêu cầu tách ra hành động của cậu, thật may khi cậu gặp đoàn trưởng, nếu lẻ loi một mình rơi vào hố quái vật, ngày này sang năm, tôi phải kính cậu một ly rượu mạnh rồi.”

Tô Việt dở khóc dở cười, nói: “Xin hãy hào phóng một chút, nể tình trước đó cùng ngồi chung một phi thuyền, có thể kính một bình được không?”

Đỗ Quyên câu lấy cổ cậu: “Kính một thùng đều được, nhưng hy vọng đó là khi chúng ta bảy tám chục tuổi, tóc màu hoa râm, chứ đừng để một thanh niên trẻ tuổi như tôi ở trước mộ cậu nhảy Disco, ngại chết mất.”

Lông mày Tô Việt giật giật, thời đại tinh tế người trẻ tuổi viếng mồ sẽ không còn thắp hương tặng hoa, mà phổ biến nhảy Disco theo nhạc, nói hoa mỹ là: Vui vẻ đi đầu thai.

Cậu nhìn bộ dáng khá sốt ruột của Đỗ Quyên, uyển chuyển ra vẻ: “Không thành vấn đề, mọi người không nhìn ra tuổi của anh, sẽ thông cảm cho thế hệ trước.”

Đỗ Quyên còn chưa kịp hiểu hàm ý sâu xa trong câu nói này, liền theo Tô Việt một đường đáp xuống nền đất, hắn lấy ra kính nhìn ban đêm, mang vào rồi theo Tô Việt đến khi chiến đấu, khiếp sợ đến mức có thể biểu diễn nuốt trứng ngay tại chỗ.

Đỗ Quyên vẻ mặt thất kinh hỏi: “Nhiều thi thể gãy tai chân như vậy đều là cậu và đoàn trưởng làm?”

Tô Việt sửa lời hắn: “Chủ yếu là công lao của đoàn trưởng, anh nhìn họng súng kiêu ngạo kia đi, không chỉ không trượt phát nào, mà còn có thể một súng hạ một chuỗi cái đầu.”

Đỗ Quyên gật gật đầu, nói: “Kỹ thuật súng của đoàn trưởng đúng thật bá đạo, nhưng con dao găm của cậu cũng không tồi, rất nhiều lần đều là một dao cắt cổ, miệng vết thương còn sạch sẽ đẹp đẽ.”

Tô Việt cười cười không nói thêm, cậu dẫn Đỗ Quyên đến biển thực vật màu xanh nhạt kia, xa xa nhìn thấy Triệu Thanh đang tiến hành sắp xếp kế hoạch chiến đấu.

Lần này, Tô Việt không thể cùng Đỗ Quyên phân một nhóm, đoàn trưởng Ám Nha đã nạp cậu vào đội ngũ của mình, nhìn ra đượcc là muốn đặt cậu dưới mi mắt mà nhìn chằm chằm.

Tô Việt cố ý giãy giụa một chút, nói: “Đoàn trưởng, tôi……”

Triệu Thanh liếc mắt nhìn cậu: “Theo sát, đừng mềm lòng.”

Tô Việt cảm thấy miệng người này càng ngày càng thiếu đánh, là cậu trước đây hầu hạ không đủ chu đáo sao?

Đỗ Quyên hâm mộ nhìn Anh Vũ, hắn cũng rất muốn cùng đoàn trưởng kề vai chiến đấu, nhưng đoàn trưởng rõ ràng thiên vị người mới này hơn.

Tô Việt nhìn ra ý tứ trong mắt đồng đội, sự thiên vị này nếu có thể đổi, cậu nguyện ý bán ra miễn phí.

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Wattpad https://www.wattpad.com/story/353441364?utm_source=android&utm_medium=com.zing.zalo&utm_content=share_writing&wp_page=create&wp_uname=thauyn22)

Người đến nhiều gây ra động tĩnh không nhỏ, bên trong phòng thí nghiệm dường như đã có chuẩn bị, cánh cửa khắc hình thằn lằn đen chậm rãi mở ra, một nhóm người mặc quân phục Thiên Tinh đế quốc từ giữa đi ra, theo sau là rất nhiều binh lính được trang bị vũ khí hạng nặng, hai bên chỉ cần chạm vào là nổ ngay.

Ánh mắt sắc bén của Tô Việt nhận ra người đứng ở giữa đối diện phía cậu, đã một đoạn thời gian không gặp Phương Trường Thanh.

Người vẫn luôn tuyên bố chán ghét loại thuốc đặc chế này, đem hết toàn lực chống đối mở rộng điều chế thuốc, phó bộ trưởng Phương, sau khi vị trí và quyền lực của Chu Lập Ngôn bị bỏ trống, trung tâm bồi dưỡng nhân tài ngoài ý muốn bị kiểm soát dưới tay Tô Việt, cuối cùng hắn cũng lộ ra móng vuốt sắc nhọn mà hắn đã che dấu bấy lâu nay, lợi ích cực lớn của nghiên cứu thực vật và điều chế thuốc đều bị hắn cho vào bát riêng.

Tô Việt trầm mặc nghĩ lại, đời trước Phương Trường Thanh và Chu Lập Ngôn đối chọi gay gắt, chiến đấu đến cùng bất chấp cái giá phải trả, hóa ra không phải vì chính nghĩa, cũng không phải vì thiện lương, đơn giản là bị thúc đẩy bởi lợi ích, để duy trì quyền lực của chính mình, mới có thể liều chết một phen.

Không vô duyên vô cớ hận, cũng không vô duyên vô cớ yêu, giống như cậu cũng không cho rằng chỉ cần ôm Triệu Thanh một cái, là về sau bị bại lộ sẽ tránh được cái chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play