Edit: thauyn22 tại Wattpad.

Trở lại cứ điểm Ám Nha, Tô Việt có chút mệt mỏi muốn về phòng nghỉ ngơi, Triệu Thanh chen vào khi người chuẩn bị bước vào phòng ký túc đơn, trở tay đóng cửa lại.

Tô Việt quay đầu nhìn anh, đáy mắt dâng lên vài phần nghi hoặc, nhưng chỉ chợt lóe, rất nhanh đã khôi phục lại vẻ trấn định ngày thường, cậu ném ba lô xuống, tùy tiện dựa vào cái bàn gần đó, hỏi: "Đoàn trưởng, không về trước nghỉ ngơi sao?"

Triệu Thanh không nói đông nói tây với cậu, anh kéo qua một cái ghế ngồi xuống, dứt khoát hỏi: "Em muốn tìm gì trong thư phòng?"

Tô Việt nhìn chàng trai u ám trước mặt, hai mắt nheo lại, suy nghĩ đột nhiên đình trệ, cậu nhắm mắt, nhanh chóng xóa đi cảm giác hỗn loạn không thể giải thích được trong đầu.

Tô Việt: "Tôi đoán có lẽ vẫn còn những tài liệu khác, dù sao sự tình cũng quan trọng và bí mật, phản ứng quá khích của đoàn trưởng tiền nhiệm rất bất thường."

Triệu Thanh cười lạnh: "Có chút thông minh, đừng nói lời vô nghĩa với tôi, cho em cơ hội trả lời một lần nữa, em muốn tìm gì trong thư phòng?"

Chậc, vẫn nhạy bén như vậy, Tô Việt trầm mặc một lúc, thản nhiên đáp: "Tôi muốn tìm một đồ vật quan trọng."

Triệu Thanh nhướng mày: "Không phải hồ sơ?"

Tô Việt: "Không phải."

Triệu Thanh: "Đó là cái gì?"

Tô Việt dừng một chút, mới nói: "Tôi không muốn nói."

Triệu Thanh không khỏi bật cười, anh thay đổi dáng ngồi, nói: "Em đúng là thẳng thắn."

Tô Việt không nói gì, cậu chỉ cảm thấy có chút choáng váng đầu óc.

Triệu Thanh nhìn nam nhân mất hồn mất vía trước mặt, đột nhiên đứng dậy, hai ba bước đã tới trước mặt nam nhân, hỏi: "Là không muốn nói, hay là không dám nói?"

Tô Việt nghi hoặc, không dám? Cậu có cái gì không dám, cũng đã chết một lần, lá gan đã bị băng tuyết trên Bắc Tinh làm cho to ra, muốn bao lớn có bao lớn.

Triệu Thanh nheo hai mắt, tiếp tục hỏi: "Lực chân đá tung chiếc bàn kia, Anh Vũ, em lại đột ngột đột phá cấp A khi ra trận sao?"

Anh trào phúng: "Một lần ngoài ý muốn tôi có thể tin tưởng, hai lần trùng hợp tôi cũng có thể tiếp thu, ba lần đều bị mắc kẹt ở bước đột phá, em cho rằng thể trạng của mình là bong bóng sao, một kích liền nổ?"

Tô Việt biết loại bóng nhỏ cảm ứng sẽ thay đổi màu sắc sau khi cảm nhận được cảm xúc của con người này, thậm chí sẽ nổ tung, bất quá cậu chưa bao giờ hứng thú với loại công cụ kiểm tra lời nói thật giả được các cặp đôi trẻ tuổi yêu thích này.

Một người còn không thể khống chế được cảm xúc của mình, thì bản thân không thích hợp làm một người nằm vùng, tỷ lệ sống sót khi làm nhiệm vụ bằng không.

Tô Việt cụp mắt lạnh lùng, thái độ nghiêm túc nhìn Triệu Thanh, rồi chọn dùng biện pháp quen thuộc.

Cậu vươn tay ôm lấy eo Triệu Thanh, làm lơ khí thế nghiêm nghị kia, thanh âm trầm thấp dễ nghe mà nói: "Muốn biết tôi có phải cố tình che giấu sau khi đột phá cấp A, thường ngày chơi trò giả heo ăn thịt hổ*hay không hả? Đoàn trưởng thử xem chẳng phải sẽ biết sao?"

Triệu Thanh dùng sức đỡ cậu, giọng nói nháy mắt lạnh xuống: "Anh Vũ, tôi không phải nói đùa với em."

Tô Việt dùng một tay khác cởi áo khoác của chàng trai ra, chậm rãi mở từng nút áo sơ mi, nói: "Tôi cũng không nói đùa với đoàn trưởng, đã tự tiến vào phòng tôi rồi, còn giả vờ đứng đắn cái gì?"

Cậu thuận thế đẩy người về bàn phía sau, cúi đầu cắn một ngụm thật mạnh.

Triệu Thanh theo bản năng cắn chặt môi dưới, tránh phát ra thanh âm, anh vươn tay muốn đẩy nam nhân trên người ra, lại bị nam nhân nhanh nhẹn dùng thắt lưng trói hai tay lại.

Triệu Thanh bất ngờ nhìn xuống nút thắt, đôi tay đỏ lên vì bị trói chặt, nhăn mày nói: "Em muốn trói tôi làm gì?"

Tô Việt giương mắt mỉm cười: "Làm sao vậy, không phải rất thích tôi đối với anh như vậy sao?"

Triệu Thanh trầm mặc không nói, Anh Vũ như thay đổi thành người khác, không còn dè dặt cẩn thận, liên tục khiêu khích điểm mấu chốt của anh, xem ra lần này biết được nguyên nhân tử vong của cha mẹ đã khiến Anh Vũ chịu một đã kích lớn.

Anh muốn hỏi thêm vài câu, nhưng khi va chạm với cặp mắt sâu không thấy đáy của nam nhân, tràn ngập bi ai, lời đến bên miệng lại do dự không nói ra.

Triệu Thanh giơ tên lên đỉnh đầu tự sa ngã, nói: "Nhanh làm xong việc, tôi còn chưa tắm."

Tô Việt cúi người nói: "Đoàn trưởng khẩu thị tâm phi, là muốn ám chỉ tôi cái gì sao?"

Cậu nghĩ nghĩ,lại nói: "Chẳng lẽ khô quá, cần phải bôi trơn?"

Triệu Thanh lười biếng liếc cậu một cái, nói: "Ám chỉ em? Không cần thiết."

Tô Việt cười cười, lật người Triệu Thanh lại, không nhìn mặt anh, nói: "Phải không, đoàn trưởng đừng hối hận."

Lời vừa nói xong, cậu quả thực cái gì cũng không chuẩn bị, cầm súng ra trận, đánh thẳng Hoàng Long*.

*Đánh thẳng Hoàng Long: phủ Hoàng Long (đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Sau dùng để chỉ nơi hiểm yếu của địch.)

Triệu Thanh đau đớn cắn chặt thắt lưng trên cổ tay, khóe mắt phiếm hồng, gò má tái nhợt, anh đã quen được Anh Vũ đối đãi dịu dàng, cho rằng đó là bình thường khi ở chung, một bên nhẫn nại một bên hưởng thụ, đau đớn cũng vui sướng, không không ngờ khi thay đổi một phương thức khác, lại có thể thê thảm như thế.

Chờ sau khi Tô Việt kết thúc, Triệu Thanh mới chậm rãi bò dậy từ trên bàn, rũ mắt nhìn cậu một hồi lâu, mới mở miệng khàn giọng nói: "Tuần sau có nhiệm vụ thanh trừng địa điểm là ở Nam Tinh, những công lao trước đây của em có thể kết hợp để đổi lấy đặc quyền tham gia vào nhiệm vụ cao cấp lần này."

Tô Việt không chờ anh nói xong, nhanh chóng quyết định: "Tôi sẵn sàng dùng toàn bộ điểm thành tích để đổi lấy cơ hội tham gia hoạt động lần này."

Triệu Thanh thất vọng nói: "Được, thêm em vào, những công trạng trước đây đều bị xóa."

Tô Việt không quan tâm đến điểm thành tích đó, cậu chỉ muốn biết rõ ai là kẻ đứng đằng sau cái chết của cha mẹ, lý do gì khiến cậu trở thành trẻ mồ côi bị lưu lạc, Ám Nha đóng vai trò gì trong chuyện này?

Sống lại một đời, thay vì mơ màng hồ đồ mà kéo dài hơi tàn, không bằng oanh oanh liệt liệt mà đâm thủng bầu trời.

Trong đầu cậu hiện ra rất nhiều oán hận và không cam lòng, Thiên Tinh đế quốc, Bộ vũ trang, trung tâm bồi dưỡng nhân tài, Ám Nha, Tinh Minh, thế lực khắp mọi nơi......

Quãng đường mà một người đi trong cuộc đời đã được định, từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc, từ sinh đến tử, nhưng đi con đường nào, đi như thế nào, sóng vai với ai, đó đều là lực chọn của mỗi người.

Tô Việt nhìn theo Triệu Thanh rời đi, không ôm nhau ngủ như mọi ngày, như thể họ vừa làm một chuyện rất bình thường, không đáng nhắc đến, làm xong liền đi, không có gì lưu luyến.

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Wattpad https://www.wattpad.com/story/353441364?utm_source=android&utm_medium=com.zing.zalo&utm_content=share_writing&wp_page=create&wp_uname=thauyn22)

Mãi đến khi cửa phòng một lần nữa đóng lại, Tô Việt mới nâng tay lên, xoa xoa giữa mày. Cậu cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhưng ký ức trong đầu vẫn rõ ràng như cũ, dù là cái chết bi thảm đời trước, hay là lần phản công đời này, tất cả đều khắc ghi trong lòng, không tồn tại khả năng tinh thần bị rối loạn.

Bao gồm cả việc đối nội là cậu được thăng làm phó bộ trưởng Bộ vũ trang, tiếp quản trung tâm bồi dưỡng nhân, đối ngoại là liên hệ được sát thủ K và Độc Nhận, hỗ trợ nghiên cứu thuốc giải cho loại thuốc đặc biệt, hơn nữa vì để đảm bảo cho hành động ở Nam Tinh được thuận lợi, còn gián tiếp liên hệ với em gái K.

Từng màn trong quá khứ đều được cậu lặp đi lặp lại xác nhận nhiều lần, vì để thực hiện mục tiêu báo thù đã định, cậu sẽ làm mọi thứ tốt nhất có thể, đảm bảo rằng không bỏ qua bất cứ nơi nào.

Bên trong ngôi biệt thự trên núi phía xa kia, chờ khi Triệu Thanh và Tô Việt hai người đều đã rời đi, Triệu Đình Uyên mới thất vọng ngồi phịch xuống sàn nhà, đau lòng nhìn những món đồ nội thất quý giá bị phá hỏng, đặc biệt là cái bàn kia, ông đã phải dùng một số tiền rất lớn mới vất vả mua được.

Bất kể là chất liệu hay tay nghề, đều là được bậc thầy tạo ra, tất cả đều tượng trưng cho thân phận và địa vị cao quý, kết quả lại bị phá hủy với sàn nhà, sàn nhà được lót từ các mảnh gỗ đặc biệt mà mỗi một centimet vuông đều được tính bằng tiền.

Triệu Đình Uyên bình tĩnh lại một lúc, che đi trái tim đang rỉ máu, chậm rãi đứng lên, ông đi vòng quanh chiếc hố kia vài vòng, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Một lúc sau, Triệu Đình Uyên một lần nữa ngồi xuống câu cá ở hồ nước bên cạnh, người hầu trong biệt thự đang đang nhốn nháo quét dọn, ông trốn đến đây để tìm một chút thanh tĩnh.

Bầu trời đầy sao về đêm thật dễ chịu, những chú chim bay xuyên qua rừng cây phát ra ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng khiến mặt hồ ánh lên nom như một chiếc đĩa bạc tròn, chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Đình Uyên.

Ông mặc kệ hiện tại là thời gian nửa đêm, ông ấn nút kết nối một cuộc gọi, kiên nhẫn chờ đợi đối diện nghe máy.

Nửa phút sau, một giọng nam vang lên: "Lão Triệu? Tìm tôi có việc gì?"

Triệu Đình Uyên nhếch môi, nói: "Bộ trưởng tiêu, chào buổi tối."

Tiêu Viễn buồn ngủ mà đáp: "Đã hơn nửa đêm rồi, sao ông còn chưa ngủ, không phải nói muốn dưỡng sinh sao?"

Triệu Đình Uyên thở dài: "Tôi cũng muốn nghỉ ngơi thật tốt, ai biết được đứa con nuôi lớn lâu như vậy lại đến bán nhà, cũng trách tôi dạy dỗ không tốt, làm nhà cửa không yên."

Ánh mắt Tiêu Viễn trở nên rõ ràng, hắn đứng dậy hỏi: "Triệu Thanh tìm ông?"

Triệu Đình Uyên cười lạnh nói: "Còn không phải sao, lúc ông nói với ta để Ám Nha vi phạm quy ước với Tinh Minh, bắt đầu nhúng tay vào dọn dẹp số thuốc đó, ta đã đoán được ngày này sẽ đến."

Tiêu Viễn khoác vào một chiếc áo lụa, bước ra ban công, nói: "Không hổ là Quạ Đen được ông nuôi dưỡng, đủ nhạy bén đủ quả quyết, y bắt đầu hoài nghi ông?"

Triệu Đình Uyên lắc đầu: "Tạm thời không có, y chỉ hỏi ta về nhiệm vụ thanh trừng ở Nam Tinh năm đó, đồng thời xin ta một số tài liệu để điều tra."

Tiêu Viễn dừng một chút, hỏi: "Vậy y chuẩn bị đi Nam Tinh điều tra sao?"

Triệu Đình Uyên trả lời: "Với tính cách của y, hẳn là sẽ đi."

Tiêu Viễn nghiêm túc mà nói: "Chuyện của chúng ta không thể để bị phát hiện, nên loại trừ tai họa, không thể nhân từ nương tay."

Triệu Đình Uyên cười như không cười tiếp lời: "Sao ông biết ta sẽ không hạ quyết tâm ra tay?"

Ông nhìn ra Triệu Thanh muốn bảo vệ tên lính đánh thuê kia, mảnh sứ giết người kia vốn là nhắm về phía Triệu Thanh. Ông nhận định Triệu Thanh sẽ ra mặt, nhưng không ngờ người tên Tô Việt lại thâm tàng bất lộ*, ông sợ đến mức không thể không đem kế hoạch vây giết tiếp theo tạm thời hủy bỏ.

*Thâm tàng bất lộ: che giấu tài năng.

Một lính đánh thuê cấp A, hay một đứa con nuôi cấp A, vẫn có thể chấp nhận rủi ro để đối phó, nhưng nếu có nhiều hơn một người cấp A? Triệu Đình Uyên sẽ không tìm đường chết, ông vẫn muốn kéo dài sinh mệnh để hưởng thụ phú quý.

Tiêu Viễn nghe ra ngữ khí của ông không đúng, không khỏi tiếc hận nói: "xem ra lầ thất thủ rồi, lão Triệu, ông vầy là không được, thụt lùi rồi."

Triệu Đình Uyên hừ lạnh một tiếng, đáp: "Theo ta thấy tên cấp dưới đó mới đúng là tai họa, phá hỏng ván cờ hay của tôi."

Còn gây ra tổn thất tài sản nghiêm trọng, không thể thu hồi lại.

Tiêu Viễn nhắc nhở ông: "Tô Việt là người của chúng ta, ông đừng tùy tiện ra tay."

Triệu Đình Uyên tức giận mắng: "Cậu ta gần như phá hủy cả căn nhà của tôi, còn có số thuốc ông yêu cầu tôi chôn cũng đã bị đào lên, sau khi bọn họ rời đi chất lỏng bên trong đã mất đi rất nhiều, hiện giờ gần như đã trống rỗng rồi."

Tiêu Viễn không nhịn được cười nói: "Đây là một tin tốt, trước mắt chúng ta chỉ thành công nghiên cứu phát minh ra được mỗi thuốc này, may mắn không lãng phí."

Triệu Đình Uyên có chút tò mò: "Thuốc đó rốt cuộc có tác dụng gì? Các ông lấy tôi làm mồi câu, thật đủ xa xỉ, người tên Tô Việt kia đáng giá như vậy sao?"

Tiêu Viễn trầm mặc hồi lâu, ý tứ không rõ ràng mà nói: "Nó là nguồn gốc nguy hiểm không xác định, tiêu hủy được sẽ rất yên tâm, khống chế được sẽ rất vui vẻ, thuốc đó chính là làm cho chúng ta cảm thấy đã an tâm lại vui vẻ."

Tui đang có một cái "thuyết âm mưu" về thân phận của anh lớn, nóng lòng muốn biết đáp án ghê:)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play