Tô Việt đẩy cửa bước vào, giương mắt sững người tại chỗ, cậu theo bản năng hồi tưởng lại, đời trước Triệu Thanh có thể hiện ra bên ngoài loại sở thích này không?

Có lẽ đã không làm tốt công việc nằm vùng, nên không thể nắm rõ tin tức riêng tư táo bạo như vậy của đoàn trưởng Ám Nha.

Triệu Thanh lười biếng dựa vào đầu giường, làn váy xòe ra trên đệm, đôi chân thon dài bắt chéo, anh đợi một lúc, thấy Anh Vũ thờ ơ, chẳng lẽ bị dọa sợ ngây người, chưa kịp phản ứng lại? Hay là nói không thể chấp nhận, thích kiểu mảnh khảnh hơn?

Anh Vũ ra ngoài trở về không mang theo mùi hương lạ nào về, nhưng cũng không chứng minh được ngày thường cậu là bị ấn đầu ăn cơm*, Triệu Thanh có lòng chiều theo sở thích cá nhân của Anh Vũ, không có nghĩa anh vì vậy mà thay đổi dung mạo, hay chỉnh sửa vóc dáng.

(*Anh tui hơi bị overthinking khi yêu, cứ lo nghĩ rằng Anh Vũ qh với ảnh là vì ẻm bị ép, đúng là có cảm giác bị ép thiệt nhưng thật ra ẻm cũng thương ảnh lắm chỉ là ẻm chưa nhận ra thôi. Ẻm còn có nổi khổ về thân phận nữa.)

Triệu Thanh liếc Anh Vũ một cái, hai chân hơi tách ra, làm đủ mọi ám chỉ, thấp giọng hỏi: “Còn đứng đó làm gì? Lại đây.”

Tô Việt đi đến mép giường, tầm mắt nhanh chóng lướt qua người Triệu Thanh, đại não phân tích nguồn gốc xuất xứ của bộ trang phục, buổi tối có thấy chuyển phát nhanh giao trang phục của cửa hàng Tinh Tế đến, đây là Triệu Thanh nhất thời mua sắm?

Rất có khả năng không phải Triệu Thanh che giấu sở thích, chỉ là muốn thông qua việc mặc đồ nữ mà thử thách cậu?

Tô Việt không hiểu, chẳng lẽ bây giờ phải biểu hiện ra ý định giết người, quay lại hoàn cảnh lúc truy bắt tên tội phạm mặc đồ nữ kia, để chứng minh mình trong sạch? Làm như vậy có phải có chút mạo hiểm không, lỡ như Triệu Thanh phản xạ có điều kiện rút súng ra, cậu kêu oan xin tha trước, hay là phá cửa sổ trốn đi trước?

Triệu Thanh thấy Anh Vũ nhìn anh nửa ngày cũng không ý nhúc nhích động, hơi mất kiên nhẫn, anh liền kéo tay Anh Vũ qua, đặt những ngón tay có khớp xương rõ ràng lên eo mình.

Nhìn thấy biểu cảm ngơ ngác của Anh Vũ, nhướng mày bảo: “Em có thể thử xé nó, hoặc cũng có thể làm thế này.”

Tô Việt: “?”

Triệu Thanh ái muội kéo vạt váy hướng lên trên, lần này Tô Việt hiểu một chút, nhưng không phải hiểu hoàn toàn, cậu hiểu Triệu Thanh muốn vui vẻ, nhưng không hiểu vì sao lại mặt đồ nữ.

Tô Việt phối hợp một tay ấn eo Triệu Thanh, một tay nắm cẳng chân, hướng lên trên khám phá, một lát sau đột nhiên ngừng lại.

Cậu cúi đầu nhìn thấy Triệu Thanh đang thở gấp, không khỏi mỉm cười, hỏi: “Anh không mặc gì bên dưới à?”

Triệu Thanh vươn tay câu lấy cổ Anh Vũ, ấn xuống, chặn lại đôi môi bạc tình kia, một câu khen ngợi cũng không nói.

Tô Việt phán đoán suy nghĩ của Triệu Thanh, như anh mong muốn đem người ấn xuống giường, như cố làm hài lòng tâm tư đã được chuẩn bị kỹ lưỡng của Triệu Thanh, lại như muốn bộc phát hết những bất mãn tích luỹ trong lòng.

Triệu Thanh không ngờ đêm nay Anh Vũ mạnh như vậy, anh gần như không chịu nổi, hai người cạn kiệt sức lực, tới tận nửa đêm mới thả lỏng nằm xuống.

Triệu Thanh cảm giác toàn thân như bị cắn nát, ngay cả chiếc chăn bông cũng không thể chạm vào ngực, có lẽ phải mất vài giờ liền vết đỏ sưng tấy mới giảm bớt, anh nheo mắt, nghiêng người nhìn sang Anh Vũ đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh.

Cho đến nay Anh Vũ trên giường vẫn luôn không nóng không lạnh, giống như đang xử lý việc công, không biết gì là mỹ vị, không có dấu hiệu thoả mãn, Triệu Thanh nhón người hôn dưới cằm Anh Vũ, thầm nghĩ, đêm nay đã đi đúng đường, đã giải phóng được bản chất của em chưa?

Tô Việt giả vờ ngủ say, âm thầm quan sát, không nghĩ đến chờ đợi chờ được một cái hôn môi.

Cậu gọn gàng trở mình, chuẩn bị thật sự đi vào giấc ngủ, xem ra đem nay không có tình huống khẩn cấp nào, hoặc là che giấu bẫy rập gì.

Triệu Thanh không hài lòng với phản ứng này của Anh Vũ, anh vươn tay nhéo eo Anh Vũ, dây đai trên mặt vớ nhè nhẹ cọ xát da thịt cậu.

Tô Việt: “……”

Đêm nay tâm tình cậu không tốt, làm có hơi quá trớn, vậy mà Triệu Thanh vẫn còn thừa sức lực chiến tiếp?

Tô Việt khẽ nhíu mày, xoay người lại, thấy Triệu Thanh bày ra vẻ mặt bất mãn, không khỏi bật cười, cậu bất ngờ đem thứ không an phận giữa hai chân kia vuốt lên, quả nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ của Triệu Thanh.

Địa phương sử dụng quá độ bị mở ra, có chút tra tấn người.

Tô Việt cười nhẹ: “Đoàn trưởng, tạm đủ rồi, ngày mai không phải còn phải dậy sớm sao?”

Triệu Thanh khó khăn tìm cớ: “Bộ váy rất đắt tiền, làm một lần rất lãng phí.”

Tô Việt quét mắt nhìn chiếc váy bị xé hỏng dưới giường, nói: “Nếu anh thích, tôi có thể mua thêm vài bộ.”

Triệu Thanh đang muốn nhân cơ hội xóa bỏ khoảng cách của hai người, không muốn bỏ dở giữa chừng, anh thuận miệng nói đùa: “Sẽ không quẹt thẻ tôi chứ?”

Lời vừa dứt, ánh mắt Anh Vũ dường như biến đổi, Triệu Thanh thầm nghĩ không tốt, anh sao lại đề cập đến vấn đề này, ai lại muốn thành người ngửa tay lấy tiền lại còn bị nhấn mạnh như thế?

Triệu Thanh dừng một chút, đang muốn nói gì đó bù đắp, liền nghe thấy Anh Vũ mở miệng nói: “Tôi không quẹt thẻ của anh.”

Anh Vũ nghiêm túc: “Một lần cũng chưa từng quẹt.”

Triệu Thanh cố gắng giải thích: “Tôi không có ý gì, đồ đã cho em em có thể tùy ý dùng, không thích cứ ném thùng rác, tôi chỉ là……”

Tô Việt bỏ chân anh xuống, mỉm cười nói: “Chỉ là muốn mượn cớ để làm thêm vài lần nữa?”

Triệu Thanh suýt chút nữa cho rằng việc này đã khiến cậu hiểu lầm, thấy vẻ mặt tự nhiên của Anh Vũ, anh mới nhẹ nhàng thở nói: “Em hiểu thì tốt.”

Tô Việt ôm người vào ngực, hôn trán anh, nói: “Đừng nghĩ nữa, ngủ đi.”

Nếu thêm một lần, cậu không dám chắc ngày mai Triệu Thanh có thể xuống được giường.

Triệu Thanh nói sai lời ngại ngùng không dám nhắc lại yêu cầu, đành phải im lặng, dựa vào Anh Vũ bình yên chìm vào giấc mộng.

Tiếng hít thở của người bên cạnh trở nên đều đặn, Tô Việt ngược lại đã không còn buồn ngủ, cậu nhìn ánh trăng trên bậu cửa sổ vẽ ra những hoa văn bằng đường lưới, như ngã rẽ không giống nhau của mê cung, nên từ nơi nào bắt đầu, nên từ nơi nào kết thúc, đều không thể nào biết được.

Ánh trăng nhạt dần, bình minh ló dạng, cho đến khi trời sáng hơn một chút Tô Việt mới nheo nheo mắt, đợi đúng giờ liền đứng dậy chuẩn bị xuất phát.

Hai người lên phi thuyền, đã đặt trước một căn phòng thoải mái, khi đến Địa Tinh của Triệu Đình Uyên đã là chạng vạng, họ vội vã lên đường, mặt trời xuống núi không bao lâu thì cũng đến biệt thư trên núi nơi đoàn trưởng tiền nhiệm sinh sống.

Đây không phải lần đầu tiên Tô Việt đến Địa Tinh, Liên Bang tự do nơi này cùng Thiên Tinh bên kia có hai hệ thống chính trị trái ngược nhau, hơn nữa còn có quyền tự trí của bốn sao đông nam tây bắc và một ít tinh cầu bên cạnh tinh cầu, hợp thành Tinh Minh hiện tại.

Khi làm nhiệm vụ sẽ bay khắp các tinh cầu, lúc bị đuổi giết cũng bay khắp tinh cầu, Tô Việt tự nhận với đường núi hẻo lánh mình đã nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng lại không hề để ý dãy núi dài hàng ngàn dặm, tại đây còn ẩn giấu một căn biệt thự bên ngoài nhìn vào thập phần tinh xảo, bên trong lại an toàn như một pháo đài.

Người hầu rất nhiều, nhìn qua đã biết được huấn luyện chuyên nghiệp, không phải như những người dân bình thường tìm việc làm, xung quanh được vây bởi những mảnh đồng ruộng lớn và đất trồng rau, đạt được nguồn cung ứng tự cấp xanh sạch lành mạnh.

Có thể thấy người ở đây không thiếu tiền, quý trọng mạng, kẻ thù nhiều.

Triệu Thanh thuận lợi dẫn cậu vào viện trong biệt thự, hệ thống an toàn xác nhận thận phận Triệu Thanh, một đường thông qua. Bên cạnh hồ nước phía sau biệt thự, Tô Việt gặp được đoàn trưởng tiền nhiệm của Ám Nha trong lời đồn, một người đàn ông trung niên vinh quang về hưu, an hưởng tuổi già.

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Wattpad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Wattpad https://www.wattpad.com/story/353441364?utm_source=android&utm_medium=com.zing.zalo&utm_content=share_writing&wp_page=create&wp_uname=thauyn22)

Kỳ thật tuổi của Triệu Đình Uyên không tính là già, chỉ là làm lính đánh thuê này tuy kiếm tiền nhanh, nhưng thân thể cũng nhanh tổn thương, nếu vẫn cố làm đến đến tuổi nghỉ hưu theo pháp luật quy định, vậy thì không cần thiết.

Tô Việt đi theo Triệu Thanh bước qua chào hỏi, Triệu Đình Uyên đặt cần câu qua một bên, xoay người lại nhàn nhạt nhìn về phía hai vị khách đến, vóc dáng và làn da ông được bảo dưỡng khá tốt, chỉ là đôi mắt sâu thẩm kia lại bị che kín đầy những thăm trầm của cuộc sống.

Triệu Đình Uyên chỉ chiếc ghế tre bên cạnh, nói: “Ngồi xuống rồi nói, muốn hỏi gì, trước khi bắt đầu giờ cơm chiều phải hỏi xong.”

Ông thậm chí còn không mở miệng hỏi tên Tô Việt, cũng không nhìn cậu lấy một lần.

Ghế dựa chỉ có một, người đứng có tận hai.

Triệu Thanh đem ghế dựa kéo ra, đứng trước mặt Triệu Đình Uyên, cười nói: “Chú Triệu, con không ngồi, đứng cũng tiện giúp ngài xem xem có con cá nào mắc câu hay không.”

Triệu Đình Uyên nhìn anh, nói: “Lão ngư như ta mà còn cần con xem giúp? Có vấn đề gì mau nói đi, đừng để nguội bữa tối ngon mà đầu bếp đã chuẩn bị.”

Triệu Thanh vội vàng nắm bắt thời gian, lời ít ý nhiều: “Cậu ấy là Anh Vũ, tên Tô Việt, tuy rằng gia nhập Ám Nha chỉ ba năm, nhưng lập công vô số, xem như nòng cốt, cha mẹ cậu ấy năm đó chết trong vườn gieo trồng ở Nam Tinh, đến nay vẫn không rõ hung thủ.”

“Con đã tra qua, cha mẹ cậu ấy đều là công nhân vườn gieo trồng, còn tình cờ nằm trong danh sách loại trừ của Ám Nha. Chú Triệu cũng biết, Ám Nha sẽ không tiếp nhận những nhiệm vụ táng tận thiên lương, cho nên con muốn hỏi thăm một chút mục đích của nhiệm vụ đó là gì, có còn ẩn tình bên trong không?”

Triệu Đình Uyên nhìn chằm chằm mặt nước tĩnh lặng, lười biếng nói: “Không có ẩn tình, nếu con tra ra được danh sách thanh trừng của nhiệm vụ, lại xác nhận danh tính không saim thì người nọ xác thực là chúng ta giết, giết rất dứt khoát sạch sẽ, không có một chút cẩu thả nào.”

Sau khi nói xong, Triệu Đình Uyên đột nhiên giương mắt nhìn về phía Tô Việt bên cạnh, ông còn tưởng rằng tân binh kia sẽ tái mặt sợ hãi, hoặc là đồng tử co rút, lập tức nổi điên, ngoài ý muốn chính là, vẻ mặt Tô Việt không có chút biến hóa nào, cậu đứng một bên, thật giống như đang nghe một câu chuyện xưa của người khác.

Điểm này có chút thú vị, Triệu Đình Uyên cố ý nói: “Nếu các cậu chỉ cho ta biết là hai người nào, nhìn qua ảnh chụp có lẽ ta có thể nhớ lại bọn họ bị giết như thế nào, dùng vũ khí gì, tốn bao nhiêu thời gian.”

Triệu Thanh ngẩn người, theo bản năng dùng khóe liếc về phía Anh Vũ, sợ Anh Vũ không nhịn được mà kích động, nếu anh muốn bảo vệ người, vậy anh phải ra vài chiêu với vị đoàn trưởng tiền nhiệm.

Tô Việt vẫn không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng đứng nơi đó, dường như đang đợi một đáp án cuối cùng.

Triệu Thanh nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Này không cần thiết, chú Triệu có thể cho chúng con biết, năm đó vì sao muốn thanh trừng nhóm người kia không? Bên trong tài liệu không có quá nhiều ghi chép, chỉ có danh sách nhân viên và mệnh lệnh thanh trừ.”

Triệu Đình Uyên trầm mặc hồi lâu, mới thở dài, nói: “Bởi vì bọn họ đều bị nhiễm bệnh, trên người mọc đầy vi khuẩn gây bệnh không rõ nguồn gốc, cả người rơi vào trạng thái điên cuồng, hơn nữa có ý muốn tấn công sinh vật sống mãnh liệt, nếu không kịp thời thanh trừ, khả năng sẽ tạo thành bệnh truyền nhiễm và lây lan trên diện rộng.”

“Các cậu không thể nào tưởng tượng được, trong tiểu khu bị chiếm đóng đó quả thực là địa ngục trần, những người bị nhiễm đã không còn là người, bọn họ gây nguy hiểm nghiệm trọng đến sự an toàn của người xung quanh, là việc yêu cầu tổn hao rất nhiều nhân lực, nguyên liệu, tiền tài để mau chóng giải quyết.”

Tô Việt không nghĩ tới đáp án mình chờ đợi lại chính là như vậy, bị nhiễm vi khuẩn, không thể không giết? Cha mẹ cậu không phải ngoài ý muốn chết thảm, mà là chết chưa hết tội?

Sự thật này vừa nực cười, lại cũng thật đáng buồn.

Cậu không muốn tin tưởng, nhưng không thể không tin, sự thật chính là sự thật, dù có bao nhiêu lờinói dối cũng không thay đổi được. Chuyện này chỉ cần cố gắng hết sức đi điều tra, một ngày nào đó có thể tra ra được manh mối, Triệu Đình Uyên không cần phải tốn công lừa gạt cậu.

Triệu Đình Uyên nói: “Nơi đó thỉnh thoảng sẽ xuất hiện loại bệnh này, cho nên cứ cách một thời gian chúng ta sẽ nhận được loại nhiệm vụ như vậy, vì để bảo vệ sự an toàn của những người dân khỏe mạnh khác không thể không thanh trừng, tuy rằng nghe qua rất tàn nhẫn, nhưng những người đó không có thuốc chữa, giữ lại sẽ là thảm họa.”

Ông vung cần câu nói tiếp: “Bất kể thế nào, làm nhiệm vụ như vậy, chúng ta không thẹn với lương tâm.”

Triệu Thanh thấy thần thái Anh Vũ không đúng lắm, anh đang định nói gì đó, không ngờ Anh Vũ không thèm để ý đến lời dặn dò trước đây của anh, trực tiếp mở miệng nói: “Nguyên nhân gây bệnh thì sao?”

Triệu Đình Uyên ánh mắt sắc bén nhìn sang, khí áp xung quanh trong nháy mắt giảm đi rất nhiều.

Tô Việt từng câu từng chữ hỏi: “Nếu thường xuyên xuất hiện người bị nhiễm, hơn nữa đa số đều là công nhân ở vườn gieo trồng, vậy vi khuẩn trên người bọn họ là từ đâu đến?”

“Ám Nha đã làm nhiều nhiệm vụ như vậy, hẳn là đã ngược dòng cẩn thận điều tra nguồn gốc, hay là vì vẫn luôn không tra ra được nguyên nhân?”

Vẫn là chọn mặc kệ tất cả, sẵn sàng là con dao của đồ tể.

Đôi lời của editor:Hôm nay đăng thêm một chương, tuần sau mình phải nghỉ vài ngày vì cty khá bận. Nếu ko có gì thay đổi truyện này sẽ đăng 2-5(siêng thì thêm thứ 7), truyện kia đăng 3-6, cả nhà ủng hộ với nhé!😊😊😊

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play