Tô Việt cũng đã nhận ra bầu không khí có chút không thích hợp, K đã từng công kích đội ngũ Ám Nha, đoàn trưởng nhìn hắn không vừa mắt cũng là điều dễ hiểu, tuy rằng cho phép cậu dẫn người về nhưng anh cũng không hề nói mình lấy làm vui vẻ khi thấy K vẫn luôn lảng vảng trước mặt.

Tô Việt thấy dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười của đoàn trưởng, lập tức trong lòng hiểu rõ, phải quản người cho tốt mới được.

Cậu rất phép tắc mà nói: "Trước tiên tôi dẫn hắn về phòng, mấy ngày tới sẽ không để hắn chạy ra ngoài."

Tần Vũ thấy thế liên tục gật đầu, hắn cũng không ngờ vị thủ lĩnh nổi tiếng của Ám Nha sẽ xuất hiện trước mặt mình, đây chính là vị Chúa Tể âm lãnh, lạnh lùng, tàn độc.

Ý cười trên mặt Triệu Thanh lạnh như băng, càng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, anh nhẹ giọng hỏi: "Không chỉ mang về phòng, mà còn muốn liên tục mấy ngày?"

Tô Việt không biết có vấn đề gì, không thể hôm nay mang người về, ngày mai liền đuổi người đi được.

Cậu không ngờ đoàn trưởng lại có ác cảm lớn đến vậy với K, đến nạn nhân trực tiếp là Kim Điêu cũng chưa thấy nói gì, Tô Việt đành phải cường điệu nói: "Đoàn trưởng, K là chiến lực cấp A, thân thủ không tồi."

Tần Vũ theo bản năng mà tiếp một câu: "Đây có là gì, cậu quá lời rồi."

Triệu Thanh khẽ nhướng mày, Anh Vũ là có ý gì, người chơi cũng phải kén chọn như vậy? Anh lên tiếng nhắc nhở: "Tôi cũng là cấp A."

Hàm ý A nhà với A hoang, chỉ có thể chọn một.

Tần Vũ phảng phất ngửi được mùi thuốc súng, hắn là sát thủ, xếp hạng thứ ba, nhưng không có nghĩa hắn là thằng ngốc, tự cho rằng có thể một đấu một mà giành thắng lợi trước con quạ đen trong lời đồn.

Trước khi cuộc chiến còn chưa bắt đầu, Tần Vũ lập tức nhận thua, co được dãn được nói: "A cùng A cũng có thể chênh lệch rất lớn, tôi tự nhận mình không bằng, vạn lần không dám so sánh với đoàn trưởng Triệu."

Tô Việt nghi hoặc: "Sao anh lại nhận thua, tôi cũng không tính để anh cùng đoàn trưởng đánh nhau."

Tần Vũ khóc không ra nước mắt, nhưng bộ dạng kia của đoàn trưởng cậu thật sự là muốn đánh nhau, hắn nói: "Tôi chỉ là nói trước, tránh cho người trong binh đoàn xúi giục hai cấp A chiến nhau, tôi không muốn tự mình tìm ngược, mau mau về phòng thôi."

Hắn không muốn ở đây gây chướng mắt, Quạ Đen chắc chắn nhìn hắn là thấy khó chịu, hẳn là còn mong hắn mau chóng biến mất.

Nhưng không biết vì sao, Tần Vũ luôn cảm giác khi hắn đi theo Tô Việt về phía trước, ánh mắt sắc bén sau lưng lại càng như chạm vào đến tận xương tủy.

Tần Vũ muốn hỏng mất rồi, hắn rất thức thời mà tăng tốc bước chân, một đường chạy thẳng vào phòng Tô Việt, hành động gấp không chờ nổi, như vậy còn không được sao?

Tô Việt đóng cửa lại, cẩn thận kiểm tra trang bị trên người Tần Vũ, xác định tên gia hỏa này không che giấu bất kỳ đồ vật nào, ví dụ như máy theo dõi, máy ghi hình linh tinh gì đó, mới nói với hắn nề nếp sinh hoạt bên trong cứ điểm.

Tần Vũ vốn không có nơi ở cố định, quen sống ở bất cứ đâu, có thể nói điều kiện ở đây đã rất ưu việt rồi. Hắn quen thuộc mở màn hình Tinh Võng, bắt đầu dùng màn hình lớn xem xét một số hình ảnh và tài liệu liên quan đến Bộ vũ trang.

Tô Việt vất vả một ngày bên ngoài, quyết định đi tắm rửa trước, sau đó mới dẫn Tần Vũ tìm đường đến nhà ăn.

Về phần Tần Vũ, hắn muốn ăn xong cơm rồi mới trở về tắm rửa, vừa rồi bị ánh mắt của Triệu Thanh làm cho đông cứng tê dại, nên cần chút thời gian để bình tĩnh lại.

Tô Việt thấy không sao cả, cậu đem một bộ quần áo sạch sẽ ném cho Tần Vũ, nói: "Anh đem quần áo trên người thay ra đi, sau đó mặc vào bộ quân phục mang biểu tượng Ám Nha này."

Tần Vũ gật đầu, rất phối hợp mà bắt đầu gia nhập vào doanh trại Ám Nha.

Tô Việt chỉnh nhiệt độ nước cao lên một chút, dòng nước ấm xối xuống cơ thể, kích thích đến từng tế bào, cũng làm cho đầu óc thanh tỉnh hơn.

Cậu quá tập trung suy nghĩ về con đường tiếp theo phải đi, không chú ý đến máy truyền tin chống thấm trên cổ tay đã nhận được mấy tin nhắn.

Một lúc sau, Tô Việt còn chưa tắm xong, máy truyền tin cố định trong phòng cậu đột nhiên vang lên.

Tần Vũ vốn dĩ không muốn bắt máy, nhưng máy truyền tin cố định liên tục vang lên ba lần bám riết không tha, hắn lo lắng có hành động khẩn cấp yêu cầu đến Anh Vũ, nên vội kéo lại quần áo bước đến ấn nút nghe máy.

Đầu dây bên kia của máy truyền tin cố định truyền đến một âm thanh lạnh băng của đoàn trưởng binh đoàn Ám Nha.

Triệu Thanh: "Anh Vũ?"

Tần Vũ nuốt khan một tiếng, trả lời: "Không phải, Cậu ấy đang tắm."

Triệu Thanh nhíu chặt đôi mắt: "Đang tắm?"

Tần Vũ còn chưa kịp nói tiếp, Triệu Thanh lại nói: "Vậy ngươi đang làm gì?"

Tần Vũ đang kéo quần xuống, nghe vậy theo bản năng mà trả lời: "Tôi đang cởi quần áo."

Ánh mắt Triệu Thanh trở nên nguy hiểm: "Cởi quần áo làm gì?"

Tần Vũ thành thật trả lời: "Tô Việt bảo tôi thay quân phục."

Triệu Thanh đã hiểu, sự mê hoặc của quân phục, có nghe nói qua, trước đây vì muốn sửa đổi thú vui nhỏ này của Anh Vũ, nên anh cố ý đi tìm hiểu những thông tin liên quan.

Triệu Thanh nghiến răng: "Sau khi Anh Vũ tắm xong, trước tiên đến chổ tôi một chuyến đi."

Tần Vũ không rõ nguyên do, ngơ ngác trả lời: "Được, tôi sẽ nói với cậu ấy."

Đầu dây bên kia vang lên "lạch cạch" một tiếng, dứt khoát cúp máy, giống như khúc nhạc dạo đầu của thần chết trước khi giơ lên lưỡi hái đoạt mệnh, mồ hôi lạnh túa ra.

Tần Vũ ngẫm nghĩ sâu xa có phải hắn không nên đi theo Tô Việt, mà nên ngồi dưới gầm cầu, hoặc là trong cống thoát nước, hoặc là tùy tiện tìm một nơi nào đó có thể ở trốn đi, chờ đợi Tô Việt phân phó thì tốt rồi.

Tốt hơn nhiều so với tâm trạng sợ hãi hiện tại, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ Ám Nha sẽ trả thù.

Chờ Tô Việt tắm rửa xong bước ra, liền thấy K đứng trong góc, vô cùng đáng thương nhìn mình, cậu nghi hoặc hỏi: "Quần áo không vừa sao?"

Tần Vũ cẩn thận trả lời: "Quần áo không phải vấn đề, vừa rồi đoàn trưởng của các cậu gọi điện đến, bảo cậu tắm xong thì đến chỗ anh ấy một chuyến."

Tô Việt nhìn nhìn thời gian, đáp: "Tôi đưa anh đến nhà ăn trước."

Tần Vũ liên tục lắc đầu: "Không vội không vội, tôi một chút cũng không đói, gần đây giảm cân buổi tối, cậu vẫn là đi trước đi, lỡ như có chuyện gì quan trọng thì sao?"

Tô Việt thấy vậy cũng không miễn cưỡng, trong lòng cậu đang cân nhắc xem có chuyện gì quan trọng bị bỏ quên hay không, đi đến trước phòng đoàn trưởng, gõ cửa tiến vào.

 
Triệu Thanh nhìn thấy Anh Vũ mang một thân hơi nước đứng trước mặt mình, mỗi một sợi lông đều mang theo hương thơm tươi mát của sữa tắm, rất sạch sẽ, hoàn toàn không bị lây dính mùi hương của những người khác.

Anh tính toán thời gian, cảm thấy hai người hẳn là không kịp làm ra cái gì, bằng không giọng nói của Tần Vũ cũng không ổn định như vậy, Anh Vũ cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy mà kết thúc.

Triệu Thanh không muốn nói nhảm với người đàn ông trước mặt, anh vươn tay nắm lấy cổ áo rộng thùng thình của đối phương, kéo cậu đến bên người, nói: "Cố ý tắm rửa sạch sẽ, là chuẩn bị ăn một bữa tiệc lớn sao?"

Tô Việt chống hai tay xuống giường, cũng không thuận thế đè lên, cậu nhìn khuôn mặt không vui của đoàn trưởng, ngờ vực hỏi: "Sao anh đoán được?"

Mấy ngày nay cậu muốn ăn mấy đĩa hải sản, là bữa ăn khuya có hạn của nhà ăn Ám Nha, đáng tiếc luôn bị bỏ lỡ.

Triệu Thanh cười nhạo một tiếng: "Còn cần đoán sao, tâm tư của em và Tần Vũ đã bày ra rõ ràng, rành mạch rồi."

Anh dời tay xuống, bắt đầu chậm rãi cởi bỏ nút áo của nam nhân, lại nói: "Bộ áo ngủ kia bị em xé hỏng rồi, lần này lại mua một bộ y phục mới?"

Tô Việt: "?"

Cậu đè lại bàn tay có ý đồ gây rối, hỏi: "Đoàn trưởng, anh đang nói gì vậy?"

Triệu Thanh không chiều theo cậu, hất tay nam nhân ra, tiếp tục cởi bỏ nút áo cuối cùng, nhẹ nhàng mà cởi quần áo, nói: "Lúc nãy trong máy truyền tin cố định, Tần Vũ nói, em đang tắm, còn hắn đang cởi đồ, vậy em nghĩ tôi đang muốn nói cái gì?"

Nếu con vẹt đã ăn không quen, vậy thì không cần ăn nữa, chỉ cần cột móng vuốt của nó bên người, có thể tuỳ ý xoa đầu nó cũng giống nhau cả thôi.

Triệu Thanh lãnh đạm nói: "Tôi nhớ rõ đã từng nhắc nhở em, nếu theo tôi, thì không được tìm người bên ngoài, nếu không......"

Đầu ngón tay anh xẹt qua bụng nam nhân, mô phỏng động tác súng bắn lên cơ bụng săn chắc, ngữ khí lạnh lẽo: "Cẩn thận nơi này bị xuyên thủng đấy."

Tô Việt rốt cuộc cũng hiểu được ý của đoàn trưởng, cậu dở khóc dở cười giải thích: "Tôi cho Tần Vũ mặc quân phục Ám Nha, là vì trong thời gian này hắn nguyện ý gia nhập cùng chúng ta hành động, còn cùng thế lực phía sau hoàn toàn cắt đứt, tình hình cụ thể và chi tiết sẽ cho hắn đến báo cáo trực tiếp."

Triệu Thanh tạm dừng tay.

Tô Việt bất đắc dĩ tiếp tục nói: "Tôi đưa hắn về phòng, là vì muốn kiểm tra xem hắn có mang theo máy theo dõi hay không, loại bỏ nguy cơ không an toàn, chứ không có ý gì khác."

Triệu Thanh chậm rãi thu lại ngón tay.

Tô Việt buồn cười bắt lấy tay đoàn trưởng: "Ở cùng một chỗ cũng là vì để tiện theo dõi hắn mà thôi, đoàn trưởng, tôi giải thích như vậy đã đủ tỉ mỉ chưa?"

Triệu Thanh dịu dàng chớp mắt, hơi xấu hổ nói: "Xin lỗi, lần này là vấn đề của tôi."

Là anh nghĩ nhiều rồi, sao anh lại không tin tưởng Anh Vũ chứ.

Triệu Thanh cảm thấy có chút áy náy, rất nhiều lần nghi ngờ người bên cạnh, cứ như vậy ít nhiều gì lòng tin cũng sẽ bị bào mòn.

Tô Việt lại như không chút để ý, chỉ thấp giọng nói: "Đoàn trưởng còn có vấn đề gì cứ hỏi, tôi bảo đảm sẽ trả lời đúng sự thật, sẽ để anh hài lòng."

Triệu Thanh nói lảng sang chuyện khác: "Trong khoảng thời gian này K sẽ ở lại phòng của em sao?"

Tô Việt không cần nghĩ mà gật đầu.

Triệu Thanh nhíu mày: "Em không cần tự mình theo dõi, trong khoảng thời gian này đến ngủ với tôi, để hắn ở đấy một mình, như vậy càng dễ tra ra có vấn đề hay không."

Tô Việt cười như không cười mà nhìn đoàn trưởng, hỏi: "Anh chắc chắn muốn tôi đến đây ngủ, chỉ là vì muốn kiểm tra K?"

Triệu Thanh cảm nhận hơi thở gần trong gang tấc của nam nhân, nhắm chặt hai mắt đáp: "Không hoàn toàn là như vậy, còn là vì muốn kiểm tra tôi."

Tô Việt có chút nghi hoặc: "?"

Triệu Thanh nhìn nam nhân trước mặt, rõ ràng khoảng cách gần như vậy, chỉ trong tầm tay, nhưng thường xuyên cảm thấy khi bọn họ ở chung lại không thể cùng chung nhịp bước.

Một người hướng lên trên, một người đi xuống dưới, tưởng như đi qua nhau, nhưng thực chất xa không với tới.

Anh nhịn không được vươn tay ôm chặt eo Anh Vũ, cảm nhận được ấm áp từ cơ thể này, chẳng sợ ngoài cửa sổ gió tuyết đầy trời, nơi đây vẫn có một nguồn hơi ấm, trái tim nóng bỏng cũng không bao giờ tắt.

Triệu Thanh trầm giọng nói: "Anh Vũ, tôi không thể từ chối được những yêu cầu của em, loại tình huống này không nên xuất hiện, ít nhất không phải là thái độ mà một người làm đoàn trưởng nên có."

"Tôi cần phải kỷ luật hơn, ngủ với em nhưng cái gì cũng không được làm, cái gì cũng không được nghĩ, cứ như vậy tự mình kiểm tra."

Triệu Thanh đây là đang bày tỏ thái độ, cũng xuất phát từ tâm thế cảnh giác của người đoàn trưởng.

Tô Việt hơi rũ mắt, lời như vậy, đời trước dường như đã nghe qua một lần.

Lúc ấy Triệu Thanh dính chặt cậu, hầu như mỗi đêm đều làm tình, đồng thời bởi vì bước tiến trong mối quan hệ này, mà Tô Việt đánh cắp không ít tài liệu hữu ích gửi về cho Bộ vũ trang, dẫn đến rất nhiều nhiệm vụ của Ám Nha bị quấy nhiễu và kết thúc trong thất bại.

Lúc ấy Triệu Thanh nổi lên lòng nghi ngờ, cảm thấy có nơi nào đó không đúng, nhưng không hề hoài nghi đến cậu, cho rằng không nên hưởng thụ quá độ, cần phải bình tĩnh khắc chế, đồng thời kiểm tra khả năng tự chủ của người trưởng thành.

Tô Việt cẩn thận nhớ lại một chút, lúc ấy Triệu Thanh đã kiên trì kiểm tra mình được bao lâu?

Có vượt quá ba ngày không?

Tô Việt khe khẽ thở dài, nói: "Anh muốn thế nào cũng được, tôi không sao cả."

Triệu Thanh không đành lòng nhìn Anh Vũ phải nhẫn nhịn giống anh, anh thong thả cởi quần áo trên người ra, bên trong lộ ra một đoạn dây lưng bằng da có ổ khóa, khóa kín phần trước và sau của hạ bộ, hình như phải cần ổ khóa mới mở ra được. Truyện Khoa Huyễn

Tô Việt: "?"

Tô Việt: "!!"

Tô Việt: "Đây là cái gì, anh lấy nó từ đâu ra?"

Triệu Thanh trừng mắt nhìn cậu, liếc mắt một cái, nói: "Là từ mấy món đồ chơi e đã ném vào thùng rác, nhìn giống như một sợi dây thừng, không ngờ mở ra lại là dây lưng da còn có ổ khóa."

Tô Việt ý thức được, đây là quà Vương Tường đã tặng cậu, ngoại trừ bộ áo ngủ còn lại đều bị vứt đi, cậu hơi kinh ngạc mở miệng: "Vậy anh đây là......"

Triệu Thanh nghiêng mặt, che đi đôi gò má ửng đỏ, thấp giọng nói: "Không phải em thích chơi thế này sao? Vừa hay đem chìa khóa đặt trên người em, như vậy tôi muốn cũng không được, hơn nữa còn giúp em cảm thấy vui vẻ khi thấy nó."

Tô Việt: "......"

Nhìn anh như vậy rồi sao mà thằng nhỏ nó nhịn được a ơi:)))!

25-02-2024

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play