Ổn quá a, ai khóc vậy? Nghe giống tiếng mẹ quá nha. Nghĩ vậy tôi dần dần mở mắt ra thì thấy bản thân đang nằm trên giường nhà ngoại mẹ tôi ngồi bên cạnh tôi khóc. Tôi khó hiểu, sao mẹ lại khóc a? Ba đánh mẹ sao?

Tôi chưa kịp hỏi mẹ đã ôm tôi khóc mắng:

- Con quỷ nhỏ ai cho mầy bỏ nhà đi hả? Không phải tao nói đi học ra về nhà nội ăn cơm đợi tao về sao. Ai cho mầy ăn gan hùm mật gấu hay gì mà từ ở Phước Hiệp mầy đi tới An Nhơn hả? Ai dẫn mầy đi? Trời quơi con quỷ nhỏ mầy làm tao kiếm hết ở dưới không thấy, hỏi ai ai cũng không thấy, nội mầy cũng nói mầy không vô. Mầy làm tao lo chết đi được mầy biết không hả? Về còn nói với cậu mầy tao mua thuốc để mầy ở trên đường. May cậu mầy nhờ người nói mấy ở đây không tao tưởng mầy bị người ta bắt cóc rồi. Con ơi là con. - Mẹ vừa nói vừa ôm tôi khóc lớn.

- Nhưng mẹ nói mẹ dìa ngoại mua thuốc nha. Cô cho con về sớm con về nội rồi không có ai nên con tìm mẹ huhu- Tôi vừa nói vừa ấm ức nói. Rõ ràng mẹ nói vậy mà, tôi có làm theo mẹ nói làm rồi nha. Mẹ không nói nếu không có ai ở nhà nội tôi phải làm sao a. Tôi muốn tìm mẹ mà.

- Mầy còn nói hả? Đi, mầy đi về với tao, mầy biết tay tao. - Men giận giữ nói.

- Thôi chị Sáu chị đừng làm con bé sợ. Nó nhỏ biết gì đâu. Lỡ lần này lần sau đừng bỏ đứa nhỏ nhà một mình nữa. May sao nó nhớ đường về nhà ngoại chứ. Mà nhỏ mà nhớ đường về cũng gớm lắm á, chị mới dẫn nó về có lần mà nhớ đường về tới đây. Ghê thiệt. - Câu Bảy nói đỡ cho tôi.

- Ghê gì mà ghê. Nó gan trời rầu. Bỏ nhà đi mà không nói ai tiếng nào. Bảy chị đưa nó về chứ ở dưới ai cũng đang tìm nó, lát ông nội nó tới đón chị với nó về. Xem về chị có đánh chết con quỷ nhỏ này không. - Mẹ tôi vẫn giận giữ nói.

- Thâu bà bớt bớt lại đi dọa sợ con nhỏ. Anh rể ông đi làm xa nhà không lo được bà lo cho hai đứa nhỏ đàng hoàng, có khó khăn gì tìm ba má chồng bà giúp không được thì về đây tui nuôi mẹ con bà chứ đừng dở chứng để con nhỏ nhà một mình như hôm nay- Cậu Bảy nói chuyện với mẹ tôi.

- Rầu tao biết rầu. Anh rể gì anh rể, ổng đi gái gú ngoài có lo gì ở nhà đâu, con khóc bệnh ổng có về lo được chút nào đâu. Tất cả là tao nè, con này nè. Tao bán từng cái trứng giành tiền chữa bệnh cho con chứ ổng gửi về có đủ phân cho anh em ổng đâu mà lo với không lo. - Mẹ tôi vừa khóc vừa uất giận nói.

- Bà nghĩ vớ vẩn, anh Sáu ảnh thật thà ổng nhịn bà, ổng ở ngoài đi làm kiếm tiền có nhiều gửi hết về cho bà rồi bà còn nghĩ ổng vậy. Bà làm vậy ổng buồn ổng bỏ đi biệt luôn bây giờ. - Câu Bảy cũng bực với suy nghĩ của mẹ tôi, không có chứng cứ mà cứ bịa đặt lưng tung như vậy.

- Ổng dám. - Mẹ tôi hét lên. Rồi không lên tiếng nữa, cậu cũng lặng im luôn.

Nói thật không biết mẹ tôi có nghĩ lung tung không nhưng có người đã ở trước tôi nói về chuyện này. Người đó nói sao nhỉ? A đúng rồi: Ba mầy có bà khác rồi, trẻ đẹp hơn mẹ mầy nhiều, ba mầy sớm muộn gì cũng bỏ mẹ con mấy thâu. Tôi không tin người đó nói đâu. Ba tôi thương tôi lắm đó, mỗi lần ba về ba đều ôm tôi vào lòng dỗ dành tôi đó. Nghe mẹ tôi nói lúc nhỏ tôi sinh được hơn ba tháng mẹ vì mổ ruột thừa nên phải cho tôi dứt sữa sớm, lúc đó nhà nghèo không đủ ăn nên không có sữa bột cho tôi uống thế là ba tôi cho tôi uống nước cơm nguội cho đỡ đói. Mẹ còn hay nói tôi là lúc đó tôi có lúc đói tới nỗi chui vào ngực ba tôi rồi cắn ngực ba tôi mà bú sữa nữa.

Nói xa quá rồi, ba tôi thương tối như vậy mà mấy người đó lại nói xấu ba tôi, tất cả bọn họ đều là người xấu, người xấu. Tôi ghét bọn họ, họ ăn hiếp tôi.

Lúc này ai cũng không nói chuyện, được một lúc thì bên ngoài có tiếng xe đạp kêu. Là ông nội tới đón chúng tôi về. Tôi tạm biệt ông bà ngoại, các cậu các dì rồi ngồi vào lòng mẹ để ông nội đèo chúng tôi về. Nói về ông nội thì tôi không biết nói sao nữa. Mẹ muốn tôi cách xa ông nội ra vì ông nội tôi nghiện rượu mẹ sợ ông dạy hư tôi, sợ ông làm hại tôi, mẹ làm tôi đừng đến gần ông nội, nếu tới gần bị mẹ biết mẹ sẽ đánh tôi. Nhưng, mẹ ơi ông nội tốt với con lắm mẹ ạ, ông dù hay uống rượu nhưng ông sẽ để dành ít tiền mua bánh mua kẹo cho tôi, mỗi lần mẹ đánh tôi mà gặp được ông nội thì ông sẽ ngăn mẹ lại giúp tôi trốn chạy. Mỗi lần như vậy tôi sẽ bị mẹ đánh nhiều hơn nhưng tôi vẫn thích ông nội nha.

Chúng tôi cứ thế im lặng không nói tiếng nào về tới nhà. Ông nội để xe lại rồi cũng vội vàng về nhà mình chắc ông biết mẹ tôi không thích ông. Sau khi ông đi mẹ cũng không đánh tôi, mẹ để tôi ăn cơm rồi tắm cho tôi. Xong hết rồi mẹ ôm tôi lên giường ngủ. Có thể là do trước đó tôi đã ngủ rồi nên giờ tôi không muốn ngủ. Chợt mẹ lên tiếng:

- Lo ngủ đi hay muốn bị đánh.

Tôi nghe mẹ nói như vậy sợ hãi nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Cứ nghĩ tôi sẽ không ngủ được nữa nhưng sau đó tôi đã ngủ mất sâu rồi. Mà sao tôi cảm thấy hơi khó thở, còn nghe được tiếng mẹ khóc nỉ non nữa. Mẹ khóc sao, mẹ khóc vì tôi sao? Mẹ ơi đừng khóc con luôn bên mẹ mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play