Nếu chân tướng không phải như thế, cậu sẽ không cố ý nói loại lời này làm thương tổn Liên Hạc.
Chỉ là Liên Hạc lúc trước làm như vậy với cậu thật sự rất quá đáng, loại hành vi này so với thẳng thắn cự tuyệt cậu còn muốn đả thương người hơn, cho nên cậu mới cố ý nói như vậy.
Nhìn Liên Hạc lộ ra biểu tình ngây người cùng bi thương, nội tâm Cù Tầm Dương giống như có một tia khoái chí.
Cậu đại khái có chút nhận ra Lý Lâm vì sao lại muốn tra tấn mấy người Địch Tư, có lẽ nội tâm con người đều một có điểm ác liệt.
Tuy rằng như thế, cậu vẫn rất khó chịu, bởi vì trong lòng cậu đối với Liên Hạc vẫn là có cảm tình.
Cù Tầm Dương trầm mặc rời khỏi phòng bệnh.
Mà Liên Hạc ngồi trên giường bệnh không nói một lời, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sở Tri Nam nói: “Em nếu không thích hắn, về sau liền không đi gặp hắn.”
Cù Tầm Dương ân một tiếng, sau đó cùng Sở Tri Nam song song bước đến hướng thang máy.
Trong phòng bệnh bên kia, Liên Hạc mất đi phong độ trực tiếp mắng Sở Tri Nam vài câu thô tục.
Tuy rằng Cù Tầm Dương nghe không thấy, nhưng Sở Tri Nam có thể nghe thấy, bất quá hắn thấy không sao cả, thậm chí còn cong cong khóe miệng.
Thang máy đi xuống đến tầng lầu của Dịch Dữ Kiệt lúc trước thì dừng lại.
Cửa thang máy mở ra, Dịch Dữ Kiệt treo nụ cười bỉ ổi đi đến, nói một câu: “Thật trùng hợp a, ta cũng vừa chuẩn bị xuất viện.”
Sở Tri Nam không phản ứng hắn.
Nói thật, Cù Tầm Dương cũng không có cảm thấy quá ngoài ý muốn.
Dịch Dữ Kiệt bước đến bên cạnh Cù Tầm Dương, khóe miệng đã sắp kéo đến mang tai, dùng ngón trỏ khẽ khều khều câu lấy ngón út của Cù Tầm Dương, “Dương Dương, chúng ta cùng nhau ăn cơm chiều đi?”
Cù Tầm Dương còn chưa trả lời, Sở Tri Nam đã trước nói một câu: “Ngươi có thể đừng giống chó hoang động dục như vậy được không.”
“Ngươi mẹ nó mới nói ai là chó hoang!”
“Phốc.”
Câu Dịch Dữ Kiệt hờn dỗi cùng tiếng cười của Cù Tầm Dương đồng thời vang lên.
Dịch Dữ Kiệt có chút nghẹn khuất, “Dương Dương, chuyện này rất buồn cười sao?”
Cù Tầm Dương sờ sờ cái mũi, nói xin lỗi.
Nếu những lời này đổi thành Hứa Uyên tới nói, cậu có khả năng sẽ không cảm thấy buồn cười như vậy, nhưng đổi thành Sở Tri Nam hiệu quả liền không giống nhau, bởi vì cảnh tượng Sở Tri Nam châm chọc người khác tương đối hiếm thấy.
Cù Tầm Dương mang Sở Tri Nam cùng Dịch Dữ Kiệt đi đến quán ăn Lý Lâm từng dẫn cậu đi vài lần, cậu sau khi tới nơi này rất ít ăn cơm bên ngoài, quán ăn này là một trong số ít quán ăn có hương vị không tồi.
Hai người bọn họ để cậu gọi món, cậu liền chọn bốn món lần trước đã từng ăn qua cảm thấy hương vị khá tốt.
Chờ sau khi cậu đem thực đơn giao cho phục vụ, Dịch Dữ Kiệt lập tức nói: “Cũng chỉ gọi bấy nhiêu món thôi sao Dương Dương? Anh thấy đồ ăn trên bàn người khác phân lượng cũng không nhiều, vài món ăn này còn không đủ một mình em ăn đi? Lại gọi thêm nhiều một chút.”
Cù Tầm Dương nói đủ rồi.
“Sao có thể đủ được, lại gọi thêm một ít.”
Nói xong Dịch Dữ Kiệt liền giơ tay muốn kêu phục vụ, Cù Tầm Dương nhanh chóng duỗi tay đem tay hắn kéo xuống, “Thật sự đủ ăn, tôi gọi đều là món chính có thể ăn no, hơn nữa tôi hiện tại ăn ít một chút không tốt sao? Anh trước kia không phải vẫn luôn cảm thấy tôi ăn quá nhiều sao, còn kêu tôi là heo?”
Dịch Dữ Kiệt bị nghẹn một chút, lập tức giải thích nói: “Dương Dương, cái kia kỳ thật là gọi yêu.”
Cù Tầm Dương trộm trợn trắng mắt, “Sẽ có người gọi yêu người khác là ‘heo’ sao?”
Dịch Dữ Kiệt cười vài tiếng: “Anh chính là miệng tương đối tiện, tính cách cũng kỳ lạ, vậy em về sau cũng có thể kêu anh là cẩu.”
Cù Tầm Dương có chút cạn lời: “... Tôi không thú vui ác ý như vậy.”
Dịch Dữ Kiệt ho khan một tiếng.
Sở Tri Nam hỏi: “Là ăn không quen khẩu vị nơi này sao?”
Cù Tầm Dương sửng sốt một chút, cúi đầu uống một ngụm nước chanh, thấp giọng trả lời: “Không có, chỉ là sức ăn ít đi.”
Sở Tri Nam không nói gì nữa, lúc này đồ ăn cũng được bưng lên.
Dịch Dữ Kiệt đem bốn món ăn toàn bộ đẩy đến trước mặt Cù Tầm Dương không nói, còn mỗi món ăn đều trước gắp một đũa lớn cho vào trong chén của cậu.
Không thể không nói, Dịch Dữ Kiệt hiện tại nhưng thật sự trở nên rất chân chó.
Cù Tầm Dương có chút bất đắc dĩ, nói cậu sẽ tự gắp, Dịch Dữ Kiệt tự ăn của chính mình là được.
Tuy rằng Dịch Dữ Kiệt ngoài miệng nói đã biết, nhưng chỉ cần trong chén của Cù Tầm Dương trống không sẽ lập tức gắp đồ ăn cho cậu, cuối cùng phần lớn đồ ăn vẫn đều vào bụng Cù Tầm Dương.
Cậu đã rất lâu không có ăn no căng như vậy, ngồi tại chỗ nhất thời có chút thở không nổi.
Ngay lúc Cù Tầm Dương đang yên lặng xoa bụng, Sở Tri Nam đột nhiên mở miệng nói: “Em hẳn là đã lâu không ăn đồ ăn Trung Quốc, có cái gì muốn ăn không? Nói cho anh, anh làm cho em.”
Cù Tầm Dương nói: “Không cần.”
Sở Tri Nam nói: “Tầm Dương, chúng ta đại khái mấy ngày nữa phải đi, cho nên mấy ngày còn lại anh ở đây, để cho anh giúp em làm vài bữa cơm đi.”
Cù Tầm Dương an tĩnh một lát, cuối cùng vẫn đáp ứng.
Kỳ thật cậu đại khái cũng đoán được bọn họ hẳn là phải đi, mấy ngày trước Sở Tri Nam cũng không có nói cậu tới thăm Liên Hạc cùng Dịch Dữ Kiệt, hôm nay Hứa Uyên vừa đi, hắn liền chủ động nhắc tới chuyện này, nhìn như rất tùy ý, nhưng đại khái có mục đích, vẫn là muốn để cậu tới giúp hai người bọn họ khai thông một chút, để hai người bọn họ có thể mau chóng xuất viện.
Cù Tầm Dương hỏi: “Cho nên các anh chuẩn bị khi nào đi?”
Sở Tri Nam nói: “Hẳn là một tuần sau.”
Cù Tầm Dương gật đầu, “Các anh hiện tại còn ở chỗ của mấy người Địch Tư không?”
Dịch Dữ Kiệt cướp lời: “Không có, từ rất sớm chúng ta đã dọn đến khách sạn, ở nhờ nơi đó của bọn họ cũng không tiện.”
Cù Tầm Dương lại lần nữa gật đầu, tùy tiện nói: “Là Tinh Cấp sao?”
Dịch Dữ Kiệt nói: “Đúng vậy.”
Cù Tầm Dương nói: “Các anh còn rất biết hưởng thụ.”
Dịch Dữ Kiệt lập tức làm sáng tỏ: “Không có không có, Dương Dương, là gia hỏa Lai Đức kia chọn khách sạn cho chúng ta!”
Cù Tầm Dương nga một tiếng, sau đó tạm dừng hai giây nói: “Tôi còn chưa từng thấy qua khách sạn Tinh Cấp kia là cái dạng gì đâu, mang tôi đi đến phòng khách sạn của các anh nhìn một chút đi.”
Dịch Dữ Kiệt nâng mắt, cười nói được a.
Cậu cũng cong miệng hướng Dịch Dữ Kiệt cười một cái.
Mà ánh mắt Sở Tri Nam lại thâm trầm nhìn Cù Tầm Dương.
Giống với Cù Tầm Dương đoán, phòng của bốn người bọn họ đều tách ra.
Dịch Dữ Kiệt hưng phấn lôi kéo cậu đi đến phòng của hắn, nhưng Cù Tầm Dương chỉ đi vào rồi tùy ý đi xung quanh một chút, đã nói với Sở Tri Nam muốn đi xem phòng của hắn.
Dịch Dữ Kiệt có chút không vui nói: “Dương Dương, phòng của khách sạn này bộ dáng đều không sai biệt lắm, xem của anh cũng giống nhau.”
Cù Tầm Dương có lệ nói: “Xem của anh rồi, giờ tôi muốn xem của anh ta.”
Sở Tri Nam nhìn Cù Tầm Dương: “Được, anh mang em đi.”
Cù Tầm Dương nói: “Vậy đi thôi.”
Ngay lúc cậu muốn cùng Sở Tri Nam rời đi, Dịch Dữ Kiệt nâng tay nắm lấy cổ tay của cậu.
Cù Tầm Dương vừa quay đầu lại liền đối diện với ánh mắt ý vị không rõ của Dịch Dữ Kiệt, “Dương Dương, em đến đây không phải vì xem phòng, đúng không?”
Lúc này Sở Tri Nam cũng cầm một tay khác của cậu, Cù Tầm Dương lại quay đầu nhìn về phía Sở Tri Nam.
“Tầm Dương, em muốn làm cái gì đều có thể.” Ánh mắt Sở Tri Nam đồng dạng thâm trầm, chỉ là ngữ khí ôn nhu xưa nay chưa từng có.
Cù Tầm Dương mím môi, hạ quyết tâm nói: “Ân, tôi muốn cùng anh làm tình.”
Sở Tri Nam cũng không lộ ra thần sắc ngoài ý muốn, gật đầu nói: “Được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT