Kent muốn cho để cho tinh thần thể của Ba Lạc tới bảo hộ Cù Tầm Dương, tinh thần thể của Ba Lạc là một con diều hâu.
Chẳng qua thời điểm Ba Lạc phóng xuất ra tinh thần thể, Hứa Uyên cũng đem Tiểu khả ái phóng ra.
Nếu nói ngày hôm qua chỉ là vừa khéo, vậy hiện tại Hứa Uyên nhất định là cố ý.
Ngay lúc Cù Tầm Dương muốn cự tuyệt Hứa Uyên lựa chọn tinh thần thể của Ba Lạc, Tiểu khả ái lập tức uể oải, rũ đầu ghé vào bên chân Hứa Uyên, trong miệng phát ra âm thanh ngao ô nho nhỏ.
Cuối cùng Tiểu khả ái vẫn thắng lợi, bởi vì Cù Tầm Dương nhìn bộ dáng nó đáng thương hề hề thật sự không đành lòng.
Hứa Uyên đứng bên cạnh cậu cười tủm tỉm hỏi: "Cừu con, em đối với Tiểu khả ái mềm lòng như vậy, có thể cũng cũng mềm lòng một chút với anh không?"
Cù Tầm Dương nói: "Nó là nó, anh là anh."
Hứa Uyên không ủng hộ: "Nhưng Tiểu khả ái là tinh thần thể của anh a, liền cùng cấp bậc với anh."
Cù Tầm Dương nói: "Nó có tư duy độc lập, tương đương với một con sủng vật."
Hứa Uyên hỏi: "Vậy Cừu con em thích cún con không?"
Cù Tầm Dương hỏi: "Làm gì?"
Hứa Uyên toét miệng cười nói: "Anh có thể làm sủng vật cún con của em."
Cù Tầm Dương: "... Không cần."
Hứa Uyên lại nói: "Vậy em lúc trước lấy cái danh hiệu kia, có phải bởi vì Tiểu khả ái không?"
Cù Tầm Dương trả lời: "Chỉ là tùy tiện lấy."
Hứa Uyên làm bộ mất mát nói: "Anh còn tưởng rằng bởi vì Tiểu khả ái a, em không biết lúc anh thấy cái danh hiệu 'lão hổ' đó có bao nhiêu vui vẻ."
Cù Tầm Dương không nói gì, chỉ sờ sờ đầu hổ của Tiểu khả ái.
Tiểu khả ái hưởng thụ nhắm lại hai mắt.
Hứa Uyên thấy Cù Tầm Dương đối với Tiểu khả ái mười phần thân cận, nhưng lại đối với chính mình vẫn có chút xa cách, chỉ có thể bất đắc dĩ cười một cái, "Cừu con, em nói đúng, Tiểu khả ái thật đúng là sủng vật chúng ta nuôi, cho nên nó rất nhớ em, anh cũng rất nhớ em."
Cù Tầm Dương nhẹ nhàng ân một tiếng.
Hứa Uyên hỏi: "Vậy em cũng nhớ Tiểu khả ái đúng không?"
Cù Tầm Dương còn chưa trả lời, một con báo đen đột nhiên nhào tới hướng Tiểu khả ái, cùng Tiểu khả ái vặn cắn cùng một chỗ.
Dịch Dữ Kiệt đúng lý hợp tình hờn dỗi: "Ai cho cậu dùng tinh thần thể độc chiếm bảo bối của tôi?"
Hứa Uyên nói: "Không phục thì để cho báo đen của cậu cũng học theo Tiểu khả ái của tôi đi."
Dịch Dữ Kiệt nói: "Cho cậu phóng tinh thần thể là để bảo hộ Tầm Dương, không phải để quấn lấy em ấy làm nũng."
Hứa Uyên cười ra tiếng, "Đến tinh thần thể cũng ăn dấm, cậu có phải ấu trĩ không?"
Dịch Dữ Kiệt phản bác: "Cậy không ấu trĩ sao? Mỗi ngày dùng tinh thần thể ở trước mặt bảo bối của tôi tìm cảm giác tồn tại."
Hứa Uyên hỏi lại: "Cậu không phải cũng mỗi ngày kêu bảo bối để tìm cảm giác tồn tại sao?"
Dịch Dữ Kiệt: "Cậu mẹ nó..."
"Được rồi! Các cậu đều đừng ấu trĩ nữa." Liên Hạc đè lại bả vai Dịch Dữ Kiệt, bảo hắn thu hồi báo đen, "Hứa Uyên cậu đem hổ trắng thả ra đi, Dương Dương thích nó."
Dịch Dữ Kiệt lập tức nói tiếp: "Bảo bối, con báo của anh cũng rất thích em, nó chỉ là tương đối ngạo kiều, không biết biểu đạt."
Hứa Uyên cười lạnh.
Liên Hạc nói: "Được rồi, không cần cứ đem bảo bối bảo bối treo ở bên miệng."
Dịch Dữ Kiệt rõ ràng không phục: "Dựa vào cái gì?!"
Liên Hạc bình đạm nói: "Bởi vì em ấy không phải bảo bối của một mình cậu, chúng tôi không muốn nghe một mình cậu gọi."
Dịch Dữ Kiệt: "..."
Toàn bộ quá trình Cù Tầm Dương đều không nói chuyện, thẳng đến khi Tiểu khả ái một lần nữa trở lại bên cạnh cậu, cậu liền mang theo Tiểu khả ái cùng bọn họ kéo ra một chút khoảng cách.
Bốn phía đều là quái vật, tuy rằng đại bộ phận quái vật đều bị Địch Tư bọn họ giải quyết, nhưng mấy người Liên Hạc cũng không dám thiếu cảnh giác, một lần nữa phân tán chung quanh Cù Tầm Dương.
Không bao lâu sau Địch Tư bọn họ liền tìm được vị trí hố đen, bọn họ để ba lính gác lưu lại bên ngoài giải quyết quái vật còn thừa lại, sau đó mang theo Lý Lâm tiến vào hố đen.
Kỳ thật trong quá trình giết quái, Kent cùng Ba Lạc còn có một lính gác khác của chiến đội 'K' giữa chừng đều trở về tìm Cù Tầm Dương nắm tay khai thông một chút.
Mỗi lần như vậy Dịch Dữ Kiệt cùng Hứa Uyên đều sẽ lộ ra biểu tình phi thường bất mãn, nhưng bọn hắn không dám nói cái gì.
Sở Tri Nam cũng nhíu mày, nhưng cảm xúc của hắn biểu lộ rất ít.
Mà Liên Hạc đều là xoay người đưa lưng về phía bọn họ.
Này xem như là nhiệm vụ đầu tiên từ lúc Cù Tầm Dương thức tỉnh trở thành dẫn đường tới nay, không cần đi theo lính gác tiến vào hố đen.
Trước kia đi theo bốn người bọn họ, mỗi một lần tiến vào hố đen cậu đều phải theo bọn họ đi vào.
Lúc đầu sợ hãi kháng cự, đến sau đó là cam tâm tình nguyện, lại đến bây giờ...
Hiện tại cậu là dẫn đường của mấy người Kent.
Mấy người Kent tuy rằng là cấp A, nhưng hố đen loại ba xem như là tồn tại có độ nguy hiểm cao, cho nên cơ bản đều là cấp S tiến vào đóng lại, đương nhiên cũng sẽ có tình huống lính gác cấp A đi theo vào, nhưng bởi vì chiến đội của mấy người Địch Tư thực lực rất cường hãn, cho nên không cần cấp A khác cùng đi theo vào.
Tựa như 'Nộ Hải' lúc trước, bọn họ cũng đều không cần lính gác khác đi theo vào hố đen loại hai.
Thời gian mỗi phút mỗi giây qua đi, Cù Tầm Dương lần đầu tiên phát hiện chờ ở bên ngoài hố đen nguyên lai gian nan như vậy.
Bởi vì Lý Lâm ở bên trong hố đen, mà cậu rất lo lắng cho Lý Lâm.
Tuy rằng Lý Lâm đi theo mấy người Địch Tư cùng làm không ít nhiệm vụ, cũng tất cả đều bình an trở lại.
Nhưng lúc này đây bọn họ đang cùng ở trong hiểm cảnh, trình độ lo lắng đương nhiên cũng không giống nhau.
Bởi vì chính cậu đã từng trải qua rất nhiều lần trong hố đen loại ba, cho nên biết bên trong là tình huống hung hiểm cỡ nào.
Kỳ thật sau khi Tiger project được thực thi, rất nhiều khu an toàn chân tuyển một đám lính gác tử sĩ, loại lính gác này sẽ tiến vào hố đen loại hai loại ba rồi chủ động để não tinh cắn nuốt, nhưng đại bộ phận lính gác hẳn là đều tử vong.
Bởi vì hố đen không có chủ động đóng lại, não tinh cũng không có biến mất.
Lúc trước Cù Tầm Dương vì sao có thể đi tới một đầu khác của hố đen, đến bây giờ cũng chưa thể đưa ra kết luận hoàn chỉnh.
Trước mắt nhân loại chỉ có thể dùng cách chủ động đóng lại hố đen để xác nhận cái kế hoạch này có thể thành công hay không, bởi vì không ai biết sau khi bị não tinh cắn nuốt rốt cuộc sẽ là kết cục như thế nào.
Lúc trước sau khi Cù Tầm Dương bị cắn nuốt ở trong hố đen phiêu đãng nửa năm, cho nên hiện tại những lính gác bị nuốt vào kia không biết rốt cuộc đã chết, hay kỳ thật đang phiêu đãng ở trong hố đen không biết bao giờ sẽ đi ra.
Nhân loại chỉ có thể đem phương thức tàn nhẫn như vậy thử nghiệm một lần lại một lần.
Tuy rằng rất nhiều lính gác tham dự kế hoạch này đều rất rõ ràng, bị não tinh ăn mất có khả năng chính là kết cục tử vong, nhưng bọn họ vẫn không hề do dự đi làm như vậy.
Bởi vì hy vọng của nhân loại đều đặt ở chỗ này, cho dù vì thế sẽ phải trả giá đại giới bằng cả sinh mệnh, bọn họ vẫn như cũ lựa chọn anh dũng hy sinh.
Thời gian trôi qua thật lâu, mấy người Lý Lâm vẫn chưa thấy đi ra.
Quái vật bên ngoài như cũ vẫn giết bao nhiêu cũng không hết, liền đại biểu cho việc não tinh trong hố đen vẫn chưa bị mấy người Lý Lâm giết chết.
Tuy rằng cậu trước kia cùng mấy người Liên Hạc tiến vào hố đen cũng thường thường đều tiêu phí thời gian rất lâu mới có thể thuận lợi đóng lại, nhưng cậu hiện tại bởi vì quá mức lo lắng đã quên mất những việc này.
Liên Hạc không biết khi nào đi tới bên cạnh cậu, ôn nhu nói nhỏ: "Đừng lo lắng, bọn họ không có việc gì."
Cù Tầm Dương nghiêng đầu nhìn Liên Hạc, trong đầu xuất hiện một ý niệm, sau đó liền buột miệng thốt ra: "Anh có thể đi giúp bọn họ một chút không?"
Liên Hạc cúi đầu nhìn cậu, không bao lâu đã trả lời: "Được."
Kỳ thật trong lòng Liên Hạc rất rõ ràng Địch Tư bọn họ có thể đóng lại cái hố đen này, có khả năng não tinh bên trong khó đối phó một chút, nhưng hẳn là cũng không cần hắn hỗ trợ.
Nếu là trước đây, Liên Hạc tuyệt đối sẽ không xen vào việc của người khác, nhưng hiện tại Cù Tầm Dương đang hướng hắn biểu đạt mong muốn, hắn không có khả năng cự tuyệt.
Sở Tri Nam đi tới, mặt không biểu tình nói với Liên Hạc: "Tôi đi với cậu."
Liên Hạc gật đầu, để cho Dịch Dữ Kiệt cùng Hứa Uyên lưu lại bên ngoài bảo hộ Cù Tầm Dương, sau đó cùng Sở Tri Nam lắc mình tiến vào hố đen ở nơi xa.
Thời gian lại qua đi một hồi lâu, Cù Tầm Dương cũng lại bắt đầu lo âu.
Dịch Dữ Kiệt cùng Hứa Uyên đều đi tới bên cạnh cậu, Dịch Dữ Kiệt nhân cơ hội cầm tay cậu, cậu cũng không hất ra.
Hứa Uyên thấy thế cũng lập tức cầm một tay khác của Cù Tầm Dương.
Sắc trời rất nhanh đã tối, động tác của quái vật bên ngoài đột nhiên nhất trí ngã xuống đất, sau đó nháy mắt biến thành bột phấn theo gió phiêu tán.
Hắc ám chung quanh hố đen bắt đầu rút đi, sau đó dần dần hoàn toàn biến mất, lộ ra bộ dáng nguyên bản của nơi này.
Mấy người Liên Hạc liền từ hư không xuất hiện tại chỗ.
Lúc này Cù Tầm Dương phát hiện cả người Liên Hạc toàn là máu, thoạt nhìn phi thường làm cho người ta sợ hãi.
Sở Tri Nam thì chỉ có chút chật vật.
Mà Lý Lâm đang được Địch Tư ôm vào trong ngực, thoạt nhìn như là ngất xỉu, tuy rằng ba người Địch Tư cũng một thân dính máu, nhưng cư nhiên cũng không có kinh khủng như Liên Hạc.
"Mang tôi qua đó đi!"
Cù Tầm Dương vừa dứt lời, đã được Hứa Uyên ôm lên, sau đó vừa động liền rời đi tại chỗ.
Dịch Dữ Kiệt không kịp đoạt lấy, đối với bóng dáng của Hứa Uyên giơ ngón giữa.
Lúc đi đến trước mặt mấy người Địch Tư, Hứa Uyên giống như cũng không có ý tứ muốn buông cậu ra.
Hứa Uyên lúc này mới lưu luyến không rời buông cậu ra.
Cù Tầm Dương theo bản năng trước quan sát một chút tình huống của Liên Hạc, phát hiện Liên Hạc sắc mặt tái nhợt, trên bụng cư nhiên có một miệng vết thương rõ ràng bị xỏ xuyên qua, máu tươi còn đang ào ào chảy ra bên ngoài, nhìn đến làm người phi thường kinh hãi.
"Sao lại thế này?"
"Hắn vì cứu Lý Lâm bị lưỡi dao sắc bén thọc xuyên thân thể, Aiden, tôi cho rằng hắn cần cậu lập tức giúp hắn khai thông trị liệu một chút."
Địch Tư vừa dứt lời, Liên Hạc liền mất đi ý thức ngã quỵ trên mặt đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT