Edit by Náppu*
Cù Tầm Dương ngồi trên phi cơ, bên cạnh cậu là Dịch Dữ Kiệt đang nằm hôn mê bất tỉnh.
Lái phi cơ là Hứa Uyên cùng Sở Tri Nam.
Cù Tầm Dương mới biết được lái phi cơ cũng là kỹ năng phải học của tất cả lính gác, bất quá Sở Tri Nam là sau khi thức tỉnh mới bắt đầu học, kỹ thuật so với ba người khác hơi chút kém một chút, trong tình huống bình thường sẽ không tới phiên hắn lái, nhưng tình huống hiện tại chỉ có thể như thế.
Bởi vì Dịch Dữ Kiệt hôn mê, mà Liên Hạc lại không đi theo bọn họ cùng rời đi.
Địch Tư thỉnh cầu Liên Hạc thay thế bọn họ lưu lại trông coi những người bị bọn họ giam giữ tạm thời, mà ba người bọn họ từ buổi sáng ngày đó chưa từng trở về, nghe Liên Hạc nói bọn họ lại đi xuống vực sâu, vẫn luôn ở dưới tìm kiếm tung tích của Lý Lâm.
Cù Tầm Dương nghe xong chỉ cười lạnh, dù sao bọn họ chỉ vì đền bù nội tâm áy náy mà thôi, cậu không biết bọn họ có phải thật sự bởi vì Lý Lâm đã chết mới phát hiện chính mình yêu hắn hay không, bởi vì cậu cho rằng một người bình thường một khi có cảm tình với người khác, sẽ không có khả năng giống bọn họ đối xử với Lý Lâm tàn nhẫn như vậy.
Bất quá bởi vì những người kia là phạm nhân quan trọng, cho nên Liên Hạc vẫn đáp ứng thỉnh cầu của bọn họ mà lưu lại, chỉ là Cù Tầm Dương cùng Dịch Dữ Kiệt đều cần phải nhanh chóng được trị liệu, cho nên chờ sau khi Cù Tầm Dương từ trong hôn mê tỉnh lại, bọn họ lập tức sẽ khởi hành.
Hai mũi dược kia giống như trừ bỏ ngay từ đầu làm cậu đau đớn muốn chết, hiện tại thân thể cậu một chút cảm giác nào khác cũng không có, không khó chịu, cậu cũng không đạt được siêu năng lực gì.
Nhưng một mũi tiêm kia của Dịch Dữ Kiệt không biết đối với hắn rốt cuộc tạo thành ảnh hưởng gì, hắn sau khi bị đánh ngất vẫn luôn không tỉnh lại, bất quá trước khi bị đánh ngất, hắn giống như cũng đã mất đi ý thức tự chủ, bị bản năng chi phối.
Chờ bọn họ tới khu an toàn, nơi đó đã có nhân viên y tế chờ sẵn.
Phi cơ mới vừa ổn định, đã có vài người đi lên đem Cù Tầm Dương cùng Dịch Dữ Kiệt phân biệt nâng lên cáng, sau đó Cù Tầm Dương được đưa đến bệnh viện, Dịch Dữ Kiệt được đưa đến viện nghiên cứu.
Bất quá sau đó người của viện nghiên cứu vẫn tới lấy mấy ống máu của Cù Tầm Dương mang đi.
Ban đầu Hứa Uyên muốn đi theo Cù Tầm Dương, nhưng Sở Tri Nam thật sự không thích giao lưu, mà tình huống của Dịch Dữ Kiệt lại cần phải kể lại quá trình rất nhiều, cho nên cuối cùng Hứa Uyên đi theo Dịch Dữ Kiệt, Sở Tri Nam đi theo cậu đến bệnh viện. .
||||| Truyện đề cử:
Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại |||||
Tay phải của Cù Tầm Dương lại lần nữa được đắp thạch cao.
Bác sĩ trị liệu cho cậu cau mày nói một đoạn rất dài, Cù Tầm Dương đương nhiên một câu cũng nghe không hiểu, sau đó hỏi Sở Tri Nam mới biết được bác sĩ nói tay phải của cậu trong khoảng thời gian ngắn đã gãy qua mấy lần, nếu tay phải lại gãy có khả năng về sau sẽ có di chứng, cậu mới biết được lần đầu tiên đắp thạch cao cho cậu cũng là vị bác sĩ này.
Ngữ khí Sở Tri Nam bình đạm: "Hắn còn nói chúng tôi thân là lính gác cấp S lại không bảo vệ tốt dẫn đường của chính mình, phi thường thất trách."
Cù Tầm Dương trêu chọc nói: "Không nghĩ tới vị bác sĩ này lại nghĩ cho dẫn đường như vậy."
Sở Tri Nam hạ thấp thanh âm: "Hắn nói không sai, tự nhận cường đại lại không thể bảo vệ tốt dẫn đường, chúng tôi đúng là rất thất trách."
Cù Tầm Dương giật mình, đột nhiên nghĩ tới Lý Lâm, trong lòng lại bắt đầu khó chịu.
Nhưng Hách Bá sai, Sở Tri Nam bọn họ lại không sai, Dịch Dữ Kiệt hiện tại còn đang hôn mê.
"... Lần này là ngoài ý muốn, hơn nữa tôi cũng không trách các anh."
Sở Tri Nam lặng im một lát, đột nhiên duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu cậu, "Ân, còn tốt cậu không có việc gì."
Cho dù chưa từng nói qua chuyện tình yêu, Cù Tầm Dương cảm thấy bản thân lần này hẳn là cũng không phải tự mình đa tình, nếu Sở Tri Nam đối không có cảm giác với cậu, bằng tính cách lạnh nhạt của hắn, sao có thể đối cậu làm ra hành động ái muội như vậy, lại nói ra những lời ấm lòng như vậy?
Bên tai là tiếng tim đập như nổi trống, trong lòng lại chua chua ngọt ngọt lâng lâng, Cù Tầm Dương biết trên mặt bản thân hiện tại nhất định đã đỏ.
"Sở Tri Nam."
"Ân?"
Sở Tri Nam nâng lên mí mắt nhìn về phía Cù Tầm Dương, lại lập tức bị cuốn vào ánh sáng phảng phất trong ánh mắt đối phương, hắn hơi hơi ngẩn ra một chút.
"Cái kia..."
Cù Tầm Dương từ nhỏ đến lớn chưa từng thích qua ai, càng miễn bàn cùng ai thổ lộ, đổi lại trước kia cậu cũng không có khả năng nghĩ đến bản thân sẽ đối với bốn người này sinh ra tình cảm, nhưng cảm tình chính là thần kỳ như vậy, có lẽ là bởi vì cùng bọn họ sớm chiều ở chung thân mật tiếp xúc, lại có lẽ là dưới nhiều lần nguy nan được bọn họ liều mạng bảo vệ, lại có lẽ là... Kỳ thật cũng không cần nhiều lý do như vậy, cậu đã luân hãm, cũng thừa nhận động tâm với bọn họ.
Hiện tại cậu chỉ cần bọn họ đáp lại tình cảm của cậu, cậu cũng bức thiết muốn biết bọn họ đối với chính mình rốt cuộc là loại cảm tình gì.
Tuy rằng cậu rất thẹn thùng, nhưng cậu cảm thấy hiện tại không khí vừa lúc là một thời cơ tốt để bày tỏ tâm ý, Sở Tri Nam không phải cũng đối với cậu biểu hiện thân mật sao?
Lúc trước sau khi bị bắt, cậu cho rằng mấy người Liên Hạc toàn bộ đã bị Âu Đại giết chết, hối hận cùng thống khổ tra tấn cậu, làm cho cậu vẫn luôn rất hối hận chính mình chưa từng cùng bọn họ thổ lộ qua tâm ý, khi đó cho rằng bọn họ đều đã chết, cậu cũng liền không có quá nhiều ý niệm sống sót, không phải không muốn sống mà là cho rằng không có hy vọng cho nên trực tiếp từ bỏ, nếu đổi lại là trước kia, cậu tuyệt đối sẽ không nhanh như vậy đã từ bỏ, cậu sẽ sợ hãi, sẽ tuyệt vọng sau đó ôm một tia hy vọng đi tìm cơ hội sống sót.
Nhưng khi đó cậu rất nhanh đã từ bỏ, cho nên mới sẽ ăn không vô thùng đồ ăn thừa kia, rõ ràng đã đói chịu không nổi, lại vẫn tùy ý bản thân bị đói, giống như là đang đợi để chết đi.
"Sao lại không nói?" Thấy Cù Tầm Dương do do dự dự chậm chạp không nói, Sở Tri Nam trực tiếp mở miệng thúc giục.
Mặt Cù Tầm Dương lập tức trở nên càng đỏ, chớp hai mắt, hít sâu vài cái, rốt cuộc lấy hết can đảm nói: "Tôi thích..."
Cố tình đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra một chút, một hộ sĩ hoang mang rối loạn chạy vào, nói với Sở Tri Nam mấy câu.
Sở Tri Nam biểu tình ngưng trọng nhanh chóng đứng dậy, nguyên bản muốn lập tức rời đi, nhưng mới đi hai bước đột nhiên dừng lại vội vàng hướng cậu nói một câu: "Dịch Dữ Kiệt bên kia xảy ra chút chuyện, tôi phải đi qua một chuyến."
Xem phản ứng của bọn họ cậu cũng có thể đoán được khẳng định là tình huống của Dịch Dữ Kiệt bên kia không tốt, đều đã như vậy Cù Tầm Dương nơi nào còn có tâm tư đi thổ lộ, nhanh chóng nói: "Mau đi đi."
Sở Tri Nam đi rồi.
Cù Tầm Dương bởi vì lo lắng cho Dịch Dữ Kiệt, cũng có chút đứng ngồi không yên.
Cậu cứ lo âu đợi vài tiếng đồng hồ, rốt cuộc chờ đến lúc Hứa Uyên cùng Sở Tri Nam cùng nhau trở lại.
"Các anh sao lại cùng nhau trở về?"
"Dịch Dữ Kiệt anh ta thế nào rồi."
Hai người bọn họ thoạt nhìn như là vừa đại chiến một hồi, lộ ra bộ dáng hơi mỏi mệt.
Nhưng ở trong khu an toàn? Bọn họ là cùng ai đánh?
Bất quá cậu rất nhanh đã biết đáp án.
Hứa Uyên kéo qua ghế dựa ngồi xuống, cả người trực tiếp nằm liệt trên ghế, ngữ khí cũng lười nhác nói: "Không quá tốt, hắn giống như điên rồi."
"Thiệt hay giả?!"
Cù Tầm Dương nhìn về phía Sở Tri Nam, ban đầu cậu cho rằng Hứa Uyên chỉ nói quá khoa trương, nhưng cậu không nghĩ tới Sở Tri Nam cư nhiên cũng gật gật đầu.
"Dịch Dữ Kiệt thật sự điên rồi?" Cù Tầm Dương không muốn tin tưởng, "Bởi vì dược tề kia? Làm Dịch Dữ Kiệt biến thành kẻ điên?"
Hứa Uyên thở dài: "Xác thực mà nói không phải thật sự biến thành kẻ điên, mà là không thể khôi phục ý thức tự chủ, hắn hiện tại tựa như bị chứng cuồng loạn, sau khi tỉnh lại ai cũng đều không nhận, gặp người liền đánh, nếu không phải tôi ở đó, viện nghiên cứu có khả năng đều bị hủy."
Sở Tri Nam nhẹ nhàng gật đầu: "Siêu năng lực của hắn mạnh lên, Hứa Uyên áp chế không được, cho nên kêu tôi qua đó."
Siêu năng lực mạnh lên?
Cù Tầm Dương đột nhiên nghĩ tới nếu theo như lời bọn họ nói là thức tỉnh lần thứ hai, vậy dược tề kia chẳng những có thể làm cấp A biến thành cấp S, siêu năng lực giống như cũng theo đó thăng cấp mà mạnh lên, chẳng lẽ Âu Đại tiêm vào cho Dịch Dữ Kiệt cũng là loại dược tề này?
Không nên đi? Âu Đại chẳng lẽ muốn cho Dịch Dữ Kiệt mạnh lên không thành công? Nhưng nếu là muốn như vậy, siêu năng lực của Dịch Dữ Kiệt sao lại mạnh lên?
"Dịch Dữ Kiệt sẽ không phải là thức tỉnh lần thứ hai đi?"
Hứa Uyên nhíu mày: "Đối phương sẽ có ý tốt như vậy sao, giúp hắn mạnh lên?"
"Không phải anh nói siêu năng lực của hắn mạnh lên sao?"
Sở Tri Nam nói: "Không thể bài trừ khả năng này."
Cù Tầm Dương lại không cảm thấy vui vẻ: "Những lính gác đó không phải bởi vì tiêm vào dược tề mới tính tình đại biến sao, vậy Dịch Dữ Kiệt có phải hay không... Cũng giống những gia hỏa đó đánh mất nhân tính... Bị bản năng tàn bạo chi phối?"
Hứa Uyên cùng Sở Tri Nam đều trầm mặc, biểu tình đều trầm xuống.
Cậu có thể hiểu rõ tâm tình của bọn họ, nếu Dịch Dữ Kiệt cũng biến thành như vậy, bọn họ khẳng định không thể mặc kệ Dịch Dữ Kiệt trở thành tai hoạ ngầm, nhưng chẳng lẽ bọn họ phải tự thân giết Dịch Dữ Kiệt sao?
Hứa Uyên nói: "Không rõ ràng lắm, trước mắt chỉ số thân thể của hắn đích xác toàn bộ dị thường."
Cù Tầm Dương đột nhiên nghĩ đến hình ảnh Dịch Dữ Kiệt đè nặng cậu mãnh liệt thao làm, cảm giác khi đó Dịch Dữ Kiệt hình như đều là dựa vào bản năng làm ra chuyện này, cho nên...
"Có lẽ nếu tôi đi giúp anh ấy khai thông, có khả năng sẽ giúp anh ấy có chuyển biến tốt đẹp cũng..."
"Không được!" Cù Tầm Dương còn chưa nói xong đã bị Sở Tri Nam đánh gãy, "Tình huống hiện tại của hắn rất không ổn định, rất có khả năng sẽ thương tổn cậu."
"Nhưng là..."
Hứa Uyên lại nói tiếp: "Không có nhưng là, chúng tôi sẽ giải quyết, cậu cứ an tâm dưỡng thương."
Nhưng Cù Tầm Dương vẫn không cách nào an tâm, "Vậy hiện tại Dịch Dữ Kiệt đang bị nhốt lại sao?"
Hứa Uyên lắc đầu: "Bị hai người chúng tôi liên hợp một lần nữa đánh ngất đi rồi."
Cù Tầm Dương: "... Vậy lúc anh ấy tỉnh lại làm sao bây giờ?"
Sở Tri Nam nhàn nhạt nói: "Trước mắt cho hắn tiêm vào thuốc an thần, có thành phần gây mê, ít nhất hôm nay hắn khẳng định chưa thể tỉnh lại."
Cù Tầm Dương nói: "... Đối với thân thể của anh ấy sẽ không tạo thành thương tổn đi?"
Hứa Uyên bất mãn nói: "Hắn hiện tại không chừng so với chúng tôi còn mạnh hơn, cậu còn lo lắng cho hắn như thế làm cái gì, không bằng lo lắng cho chúng tôi." Nói xong hắn vén lên áo trên vừa dơ vừa rách, lộ ra một thân đầy miệng vết thương ghê người.
Cù Tầm Dương nhìn đến hít hà một hơi, sau đó liền cảm giác mười phần đau lòng, "Tôi giúp các anh khai thông."
Ánh mắt Hứa Uyên sáng ngời, khóe miệng ngăn không được nâng lên, nhưng nghĩ đến cái gì đó lại hỏi: "Lần này bác sĩ có nói cậu quá yếu không cho cậu khai thông không?"
Cù Tầm Dương lắc đầu nói không biết, cậu nghe không hiểu những lời bác sĩ nói.
Hứa Uyên lập tức nhìn về phía Sở Tri Nam.
Sở Tri Nam phi thường vô tình mà phun ra một chữ: "Có."
Hứa Uyên tựa như quả bóng sao su bị xì hơi, cả người đều suy sụp xuống, nhịn không được mắng một câu: "Mẹ nó, chẳng lẽ lại muốn tôi đi nắm tay?"
Cù Tầm Dương không đành lòng, "Không có việc gì, tôi có thể giúp các anh khai thông, thân thể của tôi tôi tự mình rõ ràng, tôi không cảm thấy mệt, tinh thần lực cũng rất sung túc."
Cậu cho rằng nói như vậy, bọn họ sẽ tiếp thu đề nghị của cậu, bộ dáng Hứa Uyên thoạt nhìn cũng rất muốn cậu khai thông, nhưng cậu không nghĩ tới Hứa Uyên cư nhiên lắc lắc đầu, tỏ vẻ chính mình vẫn là nên đi nắm tay thì hơn.
Cù Tầm Dương rất kinh ngạc, sau đó liền có chút cảm động.
Sau đó cậu cũng không biết bọn họ có phải thật sự đi nắm tay mấy tiếng hay không, dù sao bọn họ đích xác lại rời đi rất lâu, sau khi trở về cũng vẫn luôn không đề nghị chuyện cậu giúp bọn họ khai thông, cho dù Cù Tầm Dương cùng bọn họ nói rất nhiều lần bản thân cậu thật sự không thành vấn đề.
Cũng bởi vì trước đó bị ngắt lời, dẫn tới Cù Tầm Dương bỏ lỡ thời cơ cùng Sở Tri Nam thổ lộ tâm ý.
Tuy rằng sau đó Sở Tri Nam có hỏi cậu lúc trước muốn nói cái gì, nhưng cậu cuối cùng lại pha trò lừa gạt đi, bởi vì Hứa Uyên cũng ở đây, cậu rất ngượng ngùng.
Tuy rằng cậu đồng thời thích bốn người bọn họ, nhưng cậu vẫn là muốn từng bước từng bước thổ lộ.
Cậu cảm thấy như vậy có vẻ chân thành, hơn nữa cũng có thể cùng bọn họ phân biệt tâm sự, biết tâm ý của từng người bọn họ.