Edit by Náppu

*

“Mệt mỏi quá, buồn ngủ quá, tôi muốn ngủ.”

Cù Tầm Dương căn bản trả lời không được vấn đề của Sở Tri Nam, cho nên cậu ý đồ dùng giả ngây giả dại cho qua.

Tuy rằng lúc nhắm mắt lại nằm xuống nội tâm mười phần thấp thỏm, nhưng Sở Tri Nam lại đi xuống giường một lần nữa ngồi xuống trên ghế, nhìn dáng vẻ đã buông tha cậu.

Cù Tầm Dương ở trong lòng trộm nhẹ nhàng thở ra.

Có lẽ là bởi vì đã bắn tinh, thân thể của cậu trở nên lười biếng, mềm như bông, nguyên bản chỉ muốn giả bộ ngủ, kết quả lần này lại thật sự ngủ mất.

Thời điểm tỉnh lại đã là giờ cơm chiều, mấy người Liên Hạc cũng đều đã trở lại.

Lúc đang mơ mơ màng màng cậu nghe thấy bọn họ nói cái gì ‘nghiêm trọng’, ‘nguy hiểm’, ‘xử lý không tốt’, chờ cậu tỉnh bọn họ lại không nói nữa.

Sau khi cùng nhau ăn xong cơm chiều, ba người khác ở lại một lát liền rời đi.

Sở Tri Nam đi tắm, sau đó phi thường tự nhiên mà đi đến nằm bên cạnh cậu.

Tuy rằng cậu biết Sở Tri Nam hiện tại không có khả năng sẽ đối với cậu làm cái gì, nhưng buổi chiều đã trải qua loại chuyện kia, Cù Tầm Dương rất khó bảo toàn tâm tình bình ổn.

Cho nên lúc Sở Tri Nam đến nằm bên cạnh, toàn bộ thân thể cậu đều căng chặt, trái tim cũng không tự giác nhảy nhanh hơn.

Nhưng mà Sở Tri Nam chỉ quy quy củ củ đặt tay ở bên hông cậu, sau đó nhàn nhạt nói một câu: “Ngủ đi.”

Sau đó... Không bao lâu cậu liền thật sự ngủ mất.

Nghe tiếng hít thở của người bên cạnh trở nên thâm trầm lâu dài, tâm tình Cù Tầm Dương có một tí xíu phức tạp.

Kỳ thật cậu vẫn là nho nhỏ mong đợi một chút khả năng bọn họ sẽ phát sinh hành vi vượt rào gì đó, nhưng không nghĩ tới Sở Tri Nam thật sự cũng chỉ cùng cậu đơn thuần ngủ.

Ngày hôm sau cậu như cũ tỉnh lại trong lòng ngực Sở Tri Nam.

Sở Tri Nam thân hình cao lớn đĩnh bạt, vô luận là khung xương hay là cơ bắp đều so với cậu kiện thạc hơn rất nhiều, cho nên ôm ấp của Sở Tri Nam cơ hồ đem cả người cậu đều ôm vào trong lòng ngực, bất quá tư thế này thoạt nhìn cũng phi thường thân mật.

Cậu mới vừa mở mắt ra, liền đối diện với tầm mắt tràn đầy ý cười của Liên Hạc, “Không nghĩ tới cảm tình của các cậu đã tốt như vậy.”

Tuy rằng Liên Hạc nói nghe như chỉ là đơn thuần trêu chọc, nhưng mặt của Cù Tầm Dương vẫn khống chế không được đỏ lên.

Liên Hạc nói: “Tỉnh rồi thì ngồi lên ăn sáng đi.”

Cù Tầm Dương không có thói quen không đánh răng đã ăn sáng, liền nói: “Tôi có thể trước đi rửa mặt một chút không?”

Liên Hạc mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên có thể, cậu trước ngồi dậy, tôi ôm cậu đi.”

Cù Tầm Dương rời khỏi lòng ngực Sở Tri Nam ngồi dậy, sau đó lúc Liên Hạc cúi người đem cậu bế lên cậu liền ôm lấy cổ hắn.

Kỳ thật Cù Tầm Dương chỉ bị thương rất nhỏ, hiện tại chân phải đi đường hẳn là cũng sẽ không đau, nhưng bọn họ hy vọng chân của Cù Tầm Dương có thể ở trong thời gian ngắn nhất khôi phục, để không ảnh hưởng lúc đi đường, bởi vì bọn họ kế tiếp phải đi đến chiến trường, bọn họ không hy vọng Cù Tầm Dương sẽ bởi vì hành động không tiện mà kéo chân sau, cho nên Liên Hạc liền đề nghị lúc Cù Tầm Dương xuống giường đều phải để bọn họ ôm đi.

Ban đầu Cù Tầm Dương đương nhiên là phi thường không quen, cậu cảm thấy rất ngại ngùng.

Nhưng sau đó cậu vẫn là tiếp nhận, một phần là đã quen, bởi vì mặc kệ là đi WC hay là tắm rửa hay là đánh răng rửa mặt, đều là được bọn họ ôm đi, về phần khác cậu biết bọn họ hy vọng chân cậu có thể nhanh tốt lên, tay phải của cậu có khả năng phải vài tháng mới có thể hoàn toàn khôi phục, cho nên cậu cũng không hy vọng lại bởi vì bản thân mà kéo chân sau.

Chờ cậu rửa mặt xong, một lần nữa được Liên Hạc ôm ra từ trong WC, Sở Tri Nam cũng vừa vặn xuống giường.

Lúc Liên Hạc ôm cậu trở lại giường bệnh cậu cùng Sở Tri Nam nhìn thoáng qua, trong quá trình này cậu cùng Sở Tri Nam nhìn nhau liếc mắt một cái, bất quá cậu lập tức thu hồi tầm mắt.

Không biết vì sao cậu đột nhiên có một chút cảm giác chột dạ.

Thời điểm ăn sáng, Liên Hạc nói Sở Tri Nam hôm nay sớm một chút trở về nghỉ ngơi, còn đặc biệt dặn dò hắn nghỉ ngơi thật tốt, sau đó nói bọn họ sáng mai phải rời đi, xuất phát đi mục tiêu ban đầu của bọn họ.

Sở Tri Nam nói đã biết.

Cù Tầm Dương cho rằng bọn họ sẽ chờ đến lúc đều cùng cậu ngủ một giấc rồi mới đi, bởi vì Hứa Uyên cũng nói bốn người bọn họ rút thăm, trình tự phân biệt là Hứa Uyên, Sở Tri Nam, Liên Hạc, Dịch Dữ Kiệt, như vậy nghĩ lại còn không phải là chuẩn bị bốn ngày để cậu phân biệt giúp bọn họ đơn giản khai thông một chút mới đi sao?

Nhưng hiện tại Liên Hạc lại nói bọn họ sáng mai liền đi, vậy không phải tỏ vẻ Dịch Dữ Kiệt không cơ hội khai thông?

“Dịch Dữ Kiệt không cần khai thông sao?”

Cậu cũng không muốn hỏi nhiều như vậy, chỉ là nghi hoặc liền hỏi ra.

Nhưng sau khi cậu hỏi xong, Liên Hạc cùng Sở Tri Nam đều nhìn về phía cậu.

Bất quá Sở Tri Nam chỉ nhìn cậu một cái, lại cúi đầu tiếp tục ăn bữa sáng, mà Liên Hạc lại mỉm cười nói: “Cậu hiện tại rất quan tâm chúng tôi, trước kia bảo cậu khai thông cậu đều rất không tình nguyện.”

Bọn họ cũng biết a.

Cù Tầm Dương thành thật trả lời: “Đó là bởi vì các anh cũng tôn trọng tôi.”

Ban đầu cậu oán hận sâu nhất chính là thái độ của bọn họ đối với cậu, cao cao tại thượng không ai bì nổi, đem cậu xem như công cụ, hoàn toàn không suy xét cảm thụ của cậu

Không được coi trọng, không được để ý, mà cậu lại không thể phản kháng.

Cậu hiện tại cô độc một mình sống trên đời, không có thân nhân, không có bằng hữu, cô độc cùng sợ hãi đều có thể đem cậu áp đến suy sụp, cho nên cậu cũng muốn bọn họ đối xử với cậu tốt một chút.

Mà hiện tại kỳ vọng của cậu giống như cũng đang được thực hiện...

Liên Hạc đột nhiên duỗi tay xoa xoa tóc cậu, mỉm cười nói: “Ân, ban ngày tôi ở cùng cậu, buổi tối Dữ Kiệt lại cùng cậu ngủ.”

Cho nên Liên Hạc đã sớm an bài tốt.

Cũng đúng, cậu nguyên bản không cần lo lắng, dưới bất luận tình huống gì Liên Hạc đều là sẽ suy xét chu đáo.

Ăn xong bữa sáng không bao lâu, Sở Tri Nam liền đi trước.

Liên Hạc nói bọn họ đều phải nghỉ ngơi, nhưng kỳ thật chính đáy mắt hắn cũng có không ít tơ máu.

Đối với dẫn đường mà nói, ngủ chính là nghỉ ngơi tốt nhất, có thể rất nhanh khôi phục tinh thần lực, nhưng đối với lính gác, ngủ cũng chỉ là đơn thuần nghỉ ngơi.

Mấy ngày nay bọn họ hẳn là cũng không có nghỉ ngơi tốt, Cù Tầm Dương không thể tiến hành hoàn mỹ khai thông cho bọn họ, mà hố đen lần này lại làm cho bọn họ bị thương rất nặng.

Ôm cậu ngủ một đêm đại khái chỉ có thể làm cho bọn họ sắp rơi vài trạng thái bạo tẩu tinh thần lực khôi phục được một phần ba, nhưng hẳn là không có biện pháp làm vết thương của bọn họ hoàn toàn khép lại, có khả năng cũng chỉ có thể chữa khỏi một ít vết thương ngoài da mà thôi.

Liên Hạc nói lát nữa hộ sĩ sẽ đến dẫn cậu lại đi làm một lần kiểm tra toàn diện, xác nhận một chút tình huống thân thể của cậu.

Liên Hạc nói bọn họ ngày mai phải đi đến địa phương đã bị phá hư đến không còn bộ dáng, sau khi qua đó điều kiện đại khái cũng sẽ rất ác liệt, nếu khi đó thân thể Cù Tầm Dương xuất hiện trạng huống gì sẽ trở nên rất phiền toái.

Bất quá còn tốt, trừ bỏ tay phải, thân thể cậu cơ bản không có vấn đề gì khác.

Cơm trưa như cũ rất phong phú, Cù Tầm Dương ăn đến thỏa mãn.

Sau đó cậu mới biết được, vốn dĩ đồ ăn của cậu hẳn là phải thanh đạm, sau đó Liên Hạc hỏi bác sĩ biết cậu ăn phong phú một chút cũng không có việc gì, liền yêu cầu bệnh viện thay đổi thức ăn đem đến cho cậu.

Bởi vì cậu đối với ăn uống rất để ý, cho nên ở phương diện này bọn họ rất chiếu cố cậu, cậu có thể cảm nhận được bọn họ quan tâm tới cậu.

Sau khi ăn xong cơm trưa một lát, Liên Hạc liền hỏi cậu có muốn ngủ trưa hay không.

Cậu nghĩ Liên Hạc hẳn là muốn ôm cậu khai thông, chỉ là ôm mà không ngủ đại khái sẽ rất xấu hổ.

Cho nên cậu gật đầu nói một tiếng được, sau đó Liên Hạc liền nằm lên giường.

Cù Tầm Dương theo hắn cũng nằm xuống, Liên Hạc điều chỉnh một chút tư thế rồi nửa ôm cậu vào trong lòng ngực, sau đó nhắm mắt lại cảm khái một câu: “Thật đúng là rất lâu rồi không được ngủ một giấc ngon lành.”

“Ngạch, anh giống như luôn rất bận rộn.”

Có lẽ nguyên nhân là vì làm đội trưởng đi, mặc kệ là đi ra ngoài làm nhiệm vụ, hay là trở lại khu an toàn, Liên Hạc luôn phải ra sức nhiều nhất.

Dù sao thời điểm hai lần từ bên ngoài trở về tòa nhà nghỉ ngơi, ba người khác đều có thể ngẫu nhiên ở nhà nghỉ ngơi cả ngày, nhưng cậu giống như chưa từng thấy qua tình huống Liên Hạc ở trong nhà cả ngày.

Cho dù là trở lại khu an toàn, Liên Hạc giống như cũng có rất nhiều việc cần phải hoàn thành, cơ hồ mỗi ngày đều là đi sớm về trễ.

Nghĩ như vậy, làm đội trưởng thật đúng là rất mệt.

Cậu nghe thấy Liên Hạc khe khẽ thở dài, sau đó ôm chặt cậu như là lẩm bẩm nói một câu: “Đúng vậy, thật muốn nghỉ ngơi.”

Không biết vì sao, nghe thấy Liên Hạc nói những lời này cậu cư nhiên có một tia cảm giác đau lòng.

Nghe nói Liên Hạc mười sáu tuổi đã ra chiến trường, tuy rằng cục quản lý quy định lính gác cần phải mười tám tuổi mới có thể chiến đấu, nhưng kỳ thật lính gác có thực lực phi thường đều sẽ phá lệ, tỷ như Hứa Uyên cùng Dịch Dữ Kiệt cũng là mười sáu tuổi ra chiến trường, còn cùng Liên Hạc hợp thành chiến đội ‘Nộ Hải’, nhưng bọn hắn so với Liên Hạc kém một tuổi, cho nên khi đó Liên Hạc đã có một năm kinh nghiệm chiến đấu, cũng đương nhiên trở thành đội trưởng ‘Nộ Hải’.

Bởi vì ‘Nộ Hải’ trong mắt người bên ngoài là tồn tại mạnh nhất, trên lưng bọn họ đeo quá nhiều hy vọng, thậm chí bị mang lên danh hiệu binh khí mạnh nhất bất khả chiến bại của nhân loại.

Có lẽ bởi vì đủ loại trách nhiệm đè nặng trên vai, cho nên bọn họ không thể nói mệt.

Chỉ là cho dù bọn hắn cường đại thế nào, lợi hại thế nào, cũng vẫn là cùng người bình thường giống nhau, có máu có thịt, sẽ bị thương, cũng sẽ mệt.

Nếu tay phải của Cù Tầm Dương không bị thương, lúc này có khả năng đã đầu óc nóng lên nghiêng người ôm lấy Liên Hạc.

Nhưng cậu hiện tại chỉ có thể nằm thẳng, dùng tay trái đặt lên tay Liên Hạc đang để trên người cậu.

Qua hai giây, Liên Hạc nắm lại tay cậu, sau đó cười khẽ một tiếng: “Làm sao vậy, cảm giác như cậu đang làm nũng.”

Gương mặt Cù Tầm Dương đỏ lên, ho khan một tiếng: “Không phải, tôi, tôi chỉ là muốn an ủi anh một chút.”

Liên Hạc mở mắt ra: “Tại sao? Bởi vì tôi nói mệt?”

Cù Tầm Dương cũng không phủ nhận, ân một tiếng.

Liên Hạc cười nói: “Tôi chỉ là thuận miệng nói, đừng để trong lòng, kỳ thật cũng không có mệt như vậy.”

“Được.”

“Tôi thấy nằm như vậy có chút không thoải mái.” Liên Hạc đột nhiên duỗi tay luồn qua sau gáy Cù Tầm Dương, sau đó để cậu gối lên cánh tay hắn, lại đem cả người cậu ôm vào trong lòng ngực, thân thể hai người bọn họ ôm nhau kín kẽ, “Như vậy thoải mái hơn nhiều, cậu có thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Tuy rằng bọn họ cũng không biết đã làm tình bao nhiêu lần, nhưng có lẽ người chính là như vậy, loại không khí mang theo hơi hơi ái muội ngược lại càng có thể trêu chọc tâm hồn, trái tim Cù Tầm Dương đập hơi hơi nhanh hơn, nhẹ giọng nói: Không có.

Liên Hạc cười một tiếng, lại lần nữa nhắm hai mắt lại.

Cậu cho rằng Liên Hạc muốn ngủ, cũng nhắm hai mắt lại.

Kết quả một lát sau cậu nghe thấy Liên Hạc nói: “Kỳ thật tôi vẫn luôn cho rằng cậu muốn thoát khỏi chúng tôi, tôi cho rằng sau khi để Hứa Uyên đưa cậu rời khỏi đó cậu sẽ không chút do dự vứt bỏ chúng tôi, nhưng không nghĩ tới cậu sẽ trở về hố đen.”

“Dương Dương, cậu thật là một gia hỏa thần kỳ, có đôi khi tôi cảm thấy cậu rất yếu đuối, nhưng có đôi khi dũng khí của cậu lại làm tôi kinh ngạc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play