Thượng Quan Hạo bị chóc tức tới giơ nắm đấm là chắc chắn, gã thẹn quá hóa giận là chuyện hiển nhiên, Bạch Tiểu Nhung và Thuần Vu Yến luôn lựa chỗ đau của gã mà mỉa mai, làm gã tự ái.

Đấm một cái, mọi phiền lo bay hết!

Thượng Quan Hạo tất nhiên là lựa đứa chọc mình nặng nhất để bụp rồi, còn ai khác ngoài Thuần Vu Yến chứ: "Mày dám coi thường tao!"

Thuần Vu Yến chân dài còn chưa kịp bước ra tiếp chiêu, đã bị Bạch Tiểu Nhung kéo á, túm hắn núp ra phía sau lưng cậu: "?" Không đúng lắm? Hắn mới là người bụp Thượng Quan Hạo mà?

Bạch Tiểu Nhung mấy tháng trời nay chăm chỉ tu luyện bí kíp dưỡng sinh rèn luyện sức khỏe của hệ thống, tuy không giỏi võ gì hết nhưng dùng sức mạnh đủ cho Thượng Quan Hạo húp cháo mấy tuần.

Phanh!

Nắm đấm Thượng Quan Hạo va chạm vào nắm tay nhỏ của Bạch Tiểu Nhung, gã ta lùi lại vài bước, còn cậu thì đứng sừng sững ở đó, có chút khó tin. Đùa bố mày à? Xài hack hay gì?

Bốp!

Huỵch!

Bạch Tiểu Nhung sẽ không để anh đẹp trai nhà mình bị đánh, cậu không đánh lại chẳng phải dễ dàng cho Thượng Quan Hạo quá rồi sao?

Bạch Tiểu Nhung vung nắm tay, đạp một chân: "Đánh ai hả mạy? Yếu mà cứ thích thể hiện cho ai xem?"

Cậu liếc Bạch Nhược, thu lại chân ngắn: "À ha, cho bé tình nhân xem sự dũng mãnh của mày à? Tình cảm ghê chưa kìa."

[Man tràn màn hình!]

[Nhung đẹp trai nứt núi!]

[Ngầu bá cháy bọ chét!]

Thượng Quan Hạo ôm mặt ngã ngồi xuống đất, gương mặt ẩn ẩn đau, một đấm kia cũng không nhẹ nhàng, gã cảm giác mặt chắc sưng lên luôn rồi.

Thuần Vu Yến thiếu điều vỗ tay trầm trồ, Bạch Tiểu Nhung quá đẹp trai, đánh người mà cũng dễ thương nữa: "Tiểu Nhung, tay có đau không? Tôi dẫn cậu đi thoa dầu gió."

Cậu giơ tay lên, đưa cho hắn nhìn: "Không đau, cỡ này nhằm nhò gì."

Thượng Quan Hạo mặt sưng lên như bánh bao: "..." Gã muốn mắng chửi người nhưng vừa há miệng ra thôi cũng đau điếng, chắc sưng vù vòm miệng luôn rồi.

Bạch Nhược từ trên lưng ngựa tuột xuống, hoảng hoảng hốt hốt, xém tí thì té dập mặt, đỡ lấy Thượng Quan: "Anh Hạo! Anh có sao không!?" Thằng Bạch Tiểu Nhung ra tay cũng ác vừa thôi, gã ta chỉ được cái mặt đẹp thôi mà bây giờ cũng thành đầu heo rồi.

Đánh người ai đánh mặt hả? Chơi vậy ai chịu!

Xung quanh trường đua ngựa có rất nhiều người cũng ở đó. Lúc đầu bọn họ không để ý mấy, nhưng chuyện vừa nãy, có một số đã thấy.

"Có chuyện gì mà ồn ào quá vậy?"

"Làm sao thế?"

"Ủa, thiếu gia nhà Thượng Quan mà? Sao bị đấm phù mỏ vậy?"

Thuần Vu Yến kéo tay Bạch Tiểu Nhung: "Núp ra phía sau đi tôi chắn cho, đám quần chúng này hơn một nửa là theo phe thằng phế kia rồi." Thành phố A con ông cháu cha rảnh rỗi nghỉ dưỡng cũng chỉ có đám bạn nhậu của thằng Thượng Quan thôi.

Bạch Tiểu Nhung dở khóc dở cười: "..." Anh không thấy cảnh tôi đẹp trai ngầu như cây cầu đục vô mặt thằng Thượng Quan à. Còn che chở cho nữa chứ, người gì đâu mà ôn nhu thấy sợ.

Thượng Quan Hạo là thằng sĩ diện, có chết cũng không nói mình muốn đập người ta nhưng bị người ta đập lại. Bạch Nhược nhu nhược đáng thương khóc lóc kể lể, thành công làm Bạch Tiểu Nhung nổi da gà đầy đầu.

Cho xin đi, một thằng con trai tỏ vẻ đáng thương yếu đuối làm cái gì, không đáng mặt đàn ông chút nào, đàn ông cong cũng có tôn nghiêm nghe chưa!

"Khóc lóc cái gì? Anh trai nhà mình bị đánh cậu không lo, lo cho thằng súc vật này làm gì?"

Bạch Tiểu Nhung dựng lên lỗ tai: "Chị đẹp!" Bạch Tuyết Vi tới thật đúng lúc, nếu mà xảy ra đánh nhau thì không tốt lắm. Cậu đang phát sóng trực tiếp, lỡ mấy cảnh bạo lực xuất hiện thì bị thế nào cũng bị quản trị viên cắt ngay.

Hệ thống đúng lúc nhảy ra đảm bảo, còn marketing: [Đại ca yên tâm, những khúc bạo lực có thể chèn quảng cáo. Chúng ta có thể trích tích phân từ phí.]

"..." Làm tốt lắm, phòng phát sóng lên thêm vài cấp nữa, có khi còn được đề xuất đầu bảng luôn ha.

Bạch Tiểu Nhung và Thuần Vu Yến như tìm được người chống lưng cho, hai người lon ton chạy tới, nấp đằng sau chị gái nhà mình. Có đùi, thì phải bế lên.

Nữ chính đã mở miệng, cho thấy lập trường: "Chuyện của Bạch gia và Thượng Quan gia, không phiền mấy người nhọc lòng."

Đám bạn bè nhậu nhẹt của gã nhìn mà không giúp được gì, chỉ có thể đứng xa quan sát, tiện thể nói cho ông ba của Thượng Quan Hạo. Con ổng bị ăn hiếp thảm tới vậy, còn đá đến ván sắt, ổng không chùi bàn đào giùm con mình, ai chùi?

Bạch Tuyết Vi là khắc tinh của Bạch Nhược, cô vừa đến, cậu ta liền nghẹn nước mắt, rủa thầm. Sớm không tới muộn không tới, canh lúc này phá đài, Bạch Tuyết Vi, cô đợi đi, mạt thế tới, tôi nhất định sẽ đãi cô một chầu Diêm Vương!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play