LIỀU THUỐC CỦA BOSS
Nghiêm Thâm: "..."
Nhìn sự nghiêm túc chẳng nhầm đi đâu được trong đôi mắt đen láy của thanh niên tóc đen, giám đốc Nghiêm rơi vào sự im lặng đáng sợ.
Hắn vừa nhanh chóng lên kế hoạch cho chàng trai trong đầu để cậu muốn làm gì thì làm, định cho cậu cảm nhận thế nào là một kim chủ đủ tiêu chuẩn, ngờ đâu vừa mới nói một câu dài, lời còn lại đều bị câu nói nghiêm túc "kiếm tiền quan trọng" của thanh niên phá hỏng hết.
Trong sự im lặng, hắn không khỏi nghĩ suy vì sao sự chú ý của Tô Đoạn luôn... Vượt xa dự đoán của hắn?
Là một bệnh nhân trong lúc tư duy sẽ hưng phấn và nóng nảy, Nghiêm Thâm cảm thấy tư duy của thanh niên trước mắt có vẻ khác với mình đôi chút.
Khi hắn lo lắng Tô Đoạn sẽ vì bệnh của hắn mà xa lánh hắn thì cậu cũng đang âm thầm lo lắng tác dụng phụ của thuốc hắn dùng, chẳng biết nên bảo cậu bất cẩn hay cẩn thận nữa. Rồi khi hắn định hứa hẹn tài nguyên và lợi ích với người kia, thanh niên tóc đen lại thể hiện như chuyện này chẳng liên quan đến mình mà chỉ một lòng một dạ quan tâm hắn có lỗ vốn hay chăng.
Phải kiếm tiền-
Là một thương nhiên có đủ kinh nghiệm, tất nhiên Nghiêm Thâm biết khoản đầu tư này gần như chắc chắn sẽ lỗ vốn, nhưng hắn giàu nên chẳng quan tâm chút tiền đó, chỉ muốn cho Tô Đoạn làm điều cậu muốn.
Hành vi vung tiền như rác để lấy lòng một người trông như do tâm trạng quá phấn khích trong lúc phát bệnh, nhưng không hiểu sao Nghiêm Thâm có cảm giác dù hắn không bị bệnh cũng sẽ quyết định giống như thế.
- Chỉ là sẽ biểu hiện khá trầm ổn thôi.
Dù thế nào đi nữa, từ góc độ người được hưởng lợi cuối cùng, Tô Đoạn không cần lo lắng những điều này.
Chỉ cần ngoan ngoãn được hắn cưng như trứng hứng như hoa là đủ.
Điểm chú ý của thanh niên tóc đen lần nào cũng khiến hắn không nói nên lời, Nghiêm Thâm cảm thấy hơi kinh ngạc và buồn cười, rồi bỗng cảm thấy ấm áp và có chút chua xót.
Chưa bao giờ có ai như vậy với hắn.
Cuộc sống với mẹ ở trong nước của Nghiêm Thâm thuở bé chẳng tốt đẹp gì cho cam. Sau này, khi được cha ruột đón ra nước ngoài, dẫu đã thoát khỏi cuộc sống mà hắn không muốn nhớ lại, nhưng lại gặp phải một cuộc sống mới đầy những cạnh tranh.
Có lẽ nhà giàu sang quyền thế vẫn còn đâu đó sự dịu dàng, nhưng với một kẻ bị đón về giữa chừng đã làm gián đoạn cuộc sống của người khác như hắn, thì điều đó dường như quá đỗi xa vời.
Khi hắn đứng ở vị trí cao nhất, bỗng dưng có rất nhiều người muốn thân cận với hắn, nhưng ít ai suy xét đến được mất khi tiếp cận kẻ mạnh hơn mình, và họ cũng chẳng quan tâm đến hoàn cảnh và khó xử trong công việc của Nghiêm Thâm, mục đích cuối cùng của họ chẳng qua chỉ là lợi dụng hắn để mưu cầu lợi ích cho bản thân mà thôi.
Tất nhiên, hắn chẳng đoái hoái tới họ, sẽ chỉ khiến hắn đề phòng họ nhiều hơn thôi.
Bởi vậy nên dần dà, Nghiêm Thâm đã quen suy xét và toan tính thiệt hơn cho bản thân, thế mà giờ đây bỗng đâu có một người đứng ở góc nhìn của hắn, ngước lên nghiêm túc và lo lắng sốt ruột hỏi đông hỏi tây, khiến hắn không quen lắm.
Như một bé hamster nhỏ xíu ngốc nghếch hết hạt dưa để gặm, phồng cái má chứa thức ăn quá đắt nên bảo hắn đừng đút cậu nữa.
... Sao lại ngoan vậy chứ, không biết nghĩ cho bản thân gì cả.
Có thể cậu đang ngụy trang nhưng-
Nhưng nhìn đôi mắt đen láy nghiêm túc và sạch sẽ vô ngần đó, suy đoán này vừa thoáng nảy lên đã nhanh chóng bị xua đi không để lại dấu vết.
Nghiêm Thâm thở dài trong lòng.
"Không s-"
Đặt tay thanh niên lên đầu gối rồi bao bọc lấy, Nghiêm Thâm kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, định cất lời giải thích những khoản đầu tư này chẳng quan trọng mấy với hắn, để thanh niên đừng quá để bụng.
Song hình như cậu biết hắn muốn nói gì, vừa nói được một chữ, cánh môi đã bị một cánh môi mềm mại khác chặn lại.
Đôi tay của thanh niên vẫn bị hắn nắm chặt, vùng không ra, thấy cấp bách bèn ngửa đầu lên, hơi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, dùng miệng chặn lại câu nói chưa nói hết.
"Phải kiếm tiền." Vài giây sau, thanh niên bèn dời ra, nghiêng đầu nghiêm túc lặp lại vào tai hắn.
Giám đốc Nghiêm bị hamster nhỏ nhà mình chặn miệng buông lời đe dọa sợ đến nỗi tim đập loạn xạ, suy nghĩ vô cùng kiên quyết muốn cưng người ấy bất chấp nguyên tắc chẳng biết đã chạy đi đâu, trái tim đập mạnh đến nỗi sắp đau, khàn giọng nói: "... được, kiếm tiền."
Sau đó buông bàn tay đang bao lấy tay thanh niên ra, nâng cằm thanh niên cúi đầu hôn lên môi.
Dám đe dọa hắn thì phải dám trả giá đắt đấy.
...
Phải mất hơn mười phút để trả giá đắt. Nếu giữa lúc thấy mệt cũng không sao, dừng lại nghỉ một lúc rồi lại trả tiếp.
Từ bệnh viện đến biệt thự trong nước của Nghiêm Thâm không là bao xa. Chiếc xe Maybach màu đen chẳng mấy chốc đã lặng lẽ đỗ trước cửa biệt thự, im ắng, cây cảnh được chăm sóc rất tốt, trồng đầy cây mộc lan cao lớn mơn mởn.
Thời điểm này trùng với thời kỳ ra hoa của cây mộc lan. Những cành lá tươi tốt được bao phủ bởi những đóa hoa phớt hồng to, những đài hoa hồng phấn nối với cành nhẹ hẫng như sương, những cánh hoa hướng lên trên xòe ra mềm mại như những chú chim trắng muốt đậu trên cành vào ngày xuân.
Từng lớp bóng hoa rơi xuống cửa sổ xe, tuy cửa sổ xe không mở, nhưng hương hoa lặng thầm như đã lan tỏa truyền qua cửa sổ xe.
Hết sức hài hòa với những âm thanh thoáng qua thỉnh thoảng có thể nghe thấy trong xe.
Người duy nhất bất ổn có lẽ là tài xế ngồi ghế trước không dám nhắc sếp đã về đến nhà: "..."
Người giàu kiếm tiền cũng không dễ chút nào, tài xế nghĩ thầm, tay đặt trên vô lăng run nhè nhẹ.
🧁🧁🧁
Đây cũng là lần đầu tiên Nghiêm Thâm đến căn biệt thự này, bởi đây là lần đầu tiên hắn về nước sau hơn mười năm nên Hách Hữu đã giúp mua mọi thứ.
Ban đầu hắn không định ở lại lâu nên bố trí tương đối đơn giản, có vẻ hơi trống trải, đây cũng là ý của Nghiêm Thâm. Nhưng hiện tại hắn dự là sẽ thường trú, bố trí trong nhà không khỏi quá đỗi tùy ý, khiến người ta không hài lòng lắm.
Phải mau chóng mua một ít nội thất bổ sung vào thôi.
Để người đó ngồi chơi một mình trong biệt thự, Nghiêm Thâm đi ra ngoài sân gọi cho Hách Hữu báo bình an, vừa báo bình an vừa hỏi thân phận của người mà Tô Đoạn đã nói, rồi nói với đối phương rằng hắn định sửa sang lại biệt thự.
Hách Hữu lấy làm lạ: "Sao tự dưng đổi ý thế?"
Nghiêm Thâm đứng dưới gốc cây mộc lan trong sân, ngẩng đầu nhìn đóa hoa nở rộ trên đầu rồi nói: "Lần này về, tôi sẽ ở lại lâu hơn."
Hách Hữu: "Chẳng phải cậu bảo chậm nhất là cuối năm sẽ đi sao? Chi nhánh trong nước có vấn đề gì sao?"
Nghiêm Thâm: "Không, là chuyện riêng tư thôi."
Nghĩ đến người bị đối phương đưa đi khi rời khỏi nhà hàng, liên quan đến "chuyện riêng tư" này, trong đầu Hách Hữu chợt nảy ra một suy nghĩ đáng sợ: "..."
"Minh tinh nhỏ đó thì sao?" Im lặng một lúc, Hách Hữu hỏi: "Cậu mang cậu ấy đi đâu rồi?"
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua, khóe mắt trông thấy bóng dáng thanh niên đứng trước cửa sổ, Nghiêm Thâm xoay người qua, nhìn Tô Đoạn mà đáp: "Mang về nhà."
Thanh niên đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn những bông hoa nở rậm rạp và tưng bừng trên đầu hắn, vẻ mặt ngơ ngác, nhưng không hiểu sao hiện lên trong mắt Nghiêm Thâm là vẻ tủi thân.
Tủi thân...?