Giờ mà Tần Tri rời khỏi nhà Tô thì vẫn sẽ bị Tần Phong chèn ép thôi, không thể tìm được công việc nào tốt.
Dù có tạm thời giúp Tần Tri giải quyết chuyện phẫu thuật của mẹ Tần thì bản thân hắn cũng không thể chống lại Tần Phong - Người thừa kế được gia tộc chú trọng bồi dưỡng. Nhưng anh cả của cậu thì có thể, chả là cậu phải lấy lý do gì để làm phiền anh giúp cậu đây?
Quan trọng nhất là lần này, nếu không có chuyện mẹ Tần qua đời và đả kích từ "Tô Đoạn", không mắc hội chứng Stockholm nữa, thì liệu sau khi rời khỏi nhà họ Tô, hắn còn đứng lên được như trong nguyên tác hay không?
Những vấn đề này đối với Tô Đoạn lần đầu trải nghiệm đạo lý đối nhân xử thế đúng là hơi phức tạp, mãi đến khi cảm thấy buồn ngủ mới nghĩ ra cách phù hợp.
Dù thế nào đi nữa, cuộc đời Tần Tri quá đỗi bi thảm.
Sinh ra là con riêng không phải lỗi của hắn, đó toàn là nợ chơi bời trăng hoa mà thế hệ trước để lại, trông giống anh cả cùng cha khác mẹ cũng là do gen quyết định.
Ấy thế mà chỉ vì hai lý do này mà Tần Tri bị người anh cả cùng cha khác mẹ chưa gặp bao giờ nhắm vào, rồi bị nguyên thân ngang ngược vô lý xem là thế thân của anh cả, còn bị hành hạ nghiêm trọng đến mức mắc bệnh tâm lí...
Quả là xui xẻo cùng cực.
Tô Đoạn thầm nghĩ mức xui xẻo của Tần Tri cũng chẳng kém là bao so với một kẻ sinh ra linh trí mấy ngàn năm mà không thể hóa thành người, giờ còn phải vắt óc làm nhiệm vụ để hóa thành người như cậu đây.
Mặc dù cậu chỉ ở bên người ấy có một ngày rưỡi ngắn ngủi nhưng suy cho cùng thì người kia vẫn là người cậu tiếp xúc nhiều nhất kể từ khi cậu trở thành con người.
Nói là người thân nhất cũng có vẻ đúng nhỉ?
Vì thế mà mỗi khi nghĩ đến một vấn đề nào đó, cậu sẽ vô thức thiên vị hắn đôi phần, đây là lẽ thường của con người.
Huống chi Tần Tri cũng thảm thật, dẫu là người không liên quan cũng thấy vận may của hắn quá tệ.
☞♥☜
Chẳng qua Tô Đoạn chưa phiền lòng được bao lâu, chẳng mấy chốc cậu đã không còn thì giờ để suy nghĩ về vấn đề này nữa - Vì cậu gặp phải một vấn đề vô cùng khẩn cấp và nghiêm trọng hơn.
Ngày thứ ba liên tiếp chỉ húp cháo không ăn gì khác, Tần Tri rốt cục không kìm được mở miệng nhắc lại chuyện này.
Tần Tri cúi người hỏi cậu: "Thưa cậu, cậu không hài lòng với thức ăn phòng bếp làm sao?"
Dẫu sao hắn vẫn còn trẻ, tuy đã trải qua nhiều sự thất vọng khi bị anh trai làm khó bằng mọi cách, hiểu biết về sự tàn khốc của thế giới này, nhưng bản chất vẫn là một chàng trai mới bước ra xã hội, còn chút gì đó chủ quan và ngây thơ. Thấy mấy hôm nay cậu chủ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời nên cũng phần nào mất cảnh giác, quên mất mọi tin đồn và cảnh cáo, xem cậu như một bé ngoan trong gia đình.
Cháo và canh của nhà họ Tô mỗi ngày mỗi vị, cậu ăn ba ngày rồi mà không thấy ngán chút nào.
Tần Tri hỏi tiếp: "Vậy tại sao cậu không ăn món khác?"
Tô Đoạn im lìm, lặng lẽ húp cháo tiếp, ai ngờ cậu quên mất mình vừa ăn miếng cuối cùng, mở miệng chỉ ngậm trúng một cái thìa rỗng cứng ngắc.
Tô Đoạn: "..."
Tô Đoạn kéo thìa ra khỏi miệng, không biết mình còn làm được gì để ra chiều mình bộn bề công việc, thuận tiện làm lơ lời huyên thuyên của đối tượng chữa bệnh.
Tần Tri vẫn hỏi cậu đến cùng: "Cậu chủ muốn ăn gì? Tôi sẽ nhờ nhà bếp nấu, kén ăn như vậy sẽ gầy mất."
Khung xương của cậu chủ nhỏ vốn đã nhỏ nhắn, chỉ được bao phủ bởi một lớp thịt mềm mại mỏng manh, hôm qua ôm cậu vào lòng, hắn lờ mờ cảm nhận được xương cứng cộm vào người hắn, bàn tay cầm thìa kia mà gầy thêm chút nữa thì tí thịt đó sẽ chẳng còn nữa mất.
Tô Đoạn nhìn chén cháo trống rỗng trước mắt, cảm thấy hôm nay mình chạy trời không khỏi nắng rồi.
Tô Đoạn đành phải nhờ sự giúp đỡ từ đồng minh duy nhất: "Hệ thống, phải làm sao đây? Nếu mục tiêu phát hiện tôi không biết dùng đũa, liệu có bị lộ không?"
Hệ thống: "Ký chủ đừng sợ, năm phút trước tôi đã giúp cậu phân tích các tình huống và cách xử lý tương tự trong xã hội loài người. Sau khi phân tích một nghìn ba trăm bảy mươi trường hợp, bây giờ tôi có một đề nghị khoa học rằng..."
Tô Đoạn: "Đề nghị gì cơ?"
Hệ thống: "Nên làm nũng!"
Tô Đoạn:???
Đúng là cậu từng nghe từ này trong miệng loài người, cũng biết nó có nghĩa là gì, thậm chí cậu đã tận mắt nhìn thấy hai con chim tước trên cành cây cao to trên đầu mình minh họa thực tế vô cùng sinh động.
Nhớ đến hình ảnh mờ mờ trong trí nhớ, Tô Đoạn rơi vào trầm tư.
Hệ thống: "Vì khả năng quan sát hiện giờ của mục tiêu chưa quá nhạy bén, thuộc dạng "nói dối nghiêm túc một xíu là sẽ mắc lừa", cộng thêm có ấn tượng tốt với ký chủ nữa. Vì vậy ký chủ chỉ cần ra chiều tùy hứng không muốn dùng đũa nữa, khả năng mục tiêu cho rằng ký chủ đang bướng bỉnh làm nũng cao đến 85%. Nên hãy mượn lý do này để nói dối đi."
Hệ thống: "Hành động trên phù hợp với đặc điểm của nguyên chủ, nên ký chủ đừng lo nhé."
Tô Đoạn: "..."
Dị đó hả?
Mặc dù hệ thống nói nghe khá có lý, nhưng cậu cứ thấy có chỗ nào đó sai sai.
Nhưng Tần Tri thấy cậu im lặng mãi bèn thấp giọng lặp lại câu hỏi, Tô Đoạn nhất thời không nghĩ ra cách nào khác, đành phải làm theo cách của hệ thống, mím môi, nhìn Tần Tri rồi chậm rì rì nói: "Tôi không muốn dùng đũa."
Vẻ mặt Tần Tri lập tức mất kiểm soát, lộ ra sự kinh ngạc.
Dường như hắn không ngờ sẽ nhận được câu trả lời thất thường đến thế, do dự mấy giây rồi bỗng như bị ma xui quỷ khiến: "Vậy... Tôi đút cậu ăn nhé?"
Thật ra hắn chỉ nhỡ miệng nói thôi, đến khi nhận ra bất ổn định xin lỗi thì cậu chủ nhỏ đã xem là thật rồi.
Mãi đến nhiều năm sau, vật đổi sao dời, Tần Tri vẫn nhớ về cảnh tượng này: Trong phòng ngủ của Tô Đoạn, cậu chủ nhỏ ngã dập mông nói mình không muốn dùng đũa, thế là hắn cẩn thận cúi đầu, dùng đũa gắp miếng rau xào xanh biêng biếc rồi cẩn thận đưa đến bên miệng cậu chủ nhỏ. Khi hắn gắp thức ăn đến, cậu chủ nhỏ bèn há miệng, ngậm lấy miếng rau trên đũa, phồng má nhai kỹ càng.
Đút gì ăn đó, suốt buổi ngoan đến lạ, chỉ khi hắn chủ động hỏi thì mới suy tư đôi chút, rồi chỉ ra món mình thích ăn.
♠♠♠
Dưới sự chăm bẵm hết lòng hết dạ của mục tiêu chữa bệnh, Tô Đoạn đúng thật là sống một cuộc sống ăn không ngồi rồi, áo tận tay cơm tận miệng.
Hơn nữa cậu luôn âm thầm quan sát động tác cầm đũa và lực cầm của Tần Tri, rồi thầm tự luyện tập, sau một tuần, khi mông Tô Đoạn không còn quá đau nữa, miễn cưỡng hoạt động bình thường, cuối cùng cậu cũng biết cách cầm đũa.
Tuy là đôi đũa thường rơi xuống đất do dùng lực không đúng cách, nhưng ít nhất vẫn ăn được.
Tô Tranh có về thăm cậu mấy lần, nhưng có vẻ dạo này Tô Tranh thực sự rất bận rộn, mỗi lần về Tô Tranh luôn mặc âu phục đi giày da, có đôi khi trên người còn có mùi thuốc lá và rượu, lúc đi thì cầm văn kiện trên tay.
Tô Tranh luôn tranh thủ thời gian về nhà, mỗi lần về nhà, anh sẽ hỏi thăm Tô Đoạn trước, nếu Tô Đoạn đã dậy sẽ nói chuyện với cậu một lúc, sau đó kéo quản gia cẩn thận hỏi han về cậu.
Làm xong hết, anh vội vàng rời đi, nhiều khi không kịp ăn cơm ở nhà luôn.
Cha mẹ Tô cách một đại dương hầu như ngày nào cũng gọi điện cho Tô Đoạn để hỏi thăm dạo này cậu ra sao.
Nhưng dù được gia đình quan tâm săn sóc, nhưng người mang lại cho Tô Đoạn cảm giác chân thực nhất vẫn là đối tượng chữa bệnh chịu thương chịu khó của mình.
Mặc dù cha mẹ Tô là máu mủ ruột rà, nhưng cậu chỉ đến để làm nhiệm vụ, chưa bao giờ ở bên họ nên rất khó có tình cảm với họ.
Tô Tranh thường xuyên gặp cậu, nhưng trông anh quá đỗi sắc bén. Dù hệ thống lặp đi lặp lại rằng Tô Tranh chưa bao giờ nghi ngờ cậu, nhưng lần nào Tô Đoạn cũng căng thẳng theo phản xạ khi đối mặt với Tô Tranh.
Chỉ có Tần Tri bị hệ thống đánh giá là "nói dối nghiêm túc một chút là sẽ mắc lừa", hơn nữa đã được cậu tự nghiệm chứng nên mới khiến Tô Đoạn yên tâm.
Mà Tần Tri quả là không phụ sự kỳ vọng của cậu, bận rộn chăm bẵm Tô Đoạn suốt một tuần thì cậu nhận được một niềm vui bất ngờ.
"Ting, điểm chữa bệnh của mục tiêu Tần Tri tăng lên 10 điểm. Tổng điểm hiện tại là 60. Mong ký chủ hãy tiếp tục cố gắng!"
Bị tiếng nhắc nhở của hệ thống đánh thức, Tô Đoạn mở mắt ra nhìn chằm chằm trần nhà suy tư mấy giây.
Mấy hôm nay cậu bận học dùng đũa và cách đi lại, cố gắng thích nghi với cuộc sống làm người nên thành ra không cố gắng đối xử tốt với Tần Tri mấy.
Nhắc mới nhớ, toàn là Tần Tri chăm cậu thôi.
Ấy thế mà điểm chữa bệnh của Tần Tri bỗng tăng lên là sao?
Tô Đoạn không hiểu nổi, cậu đã sớm sinh ra linh trí, nhưng vẫn chưa trải qua đạo lí đối nhân xử thế, luôn suy nghĩ theo cách đơn giản dễ hiểu nhất, không hiểu được khúc mắc trong đó.
Nếu không nghĩ ra thì thôi không nghĩ nữa. Nhưng đã dậy rồi, Tô Đoạn cũng không ngủ lại được bèn dậy luôn, chuẩn bị rời giường.
Tô Đoạn nhìn đồng hồ, sáu giờ rưỡi sáng.
Tần Tri thường gọi cậu dậy lúc bảy giờ sáng, nhưng giờ mới sáu giờ rưỡi nên chắc Tần Tri vẫn đang bận việc khác hoặc mới thức dậy ăn sáng.
Cậu ngồi trên giường một chốc rồi chầm chậm đi đến bức tường, kéo rèm sang hai bên.
"Soàn soạt", một mảng sáng ánh nắng ban mai rực rỡ ùa vào từ cửa sổ sát đất, xua tan đi bóng tối u ám trong phòng.
Tô Đoạn tiếp tục cần cù mở cửa sổ ra đón không khí trong lành vào, mang đi bầu không khí vẩn đục tích tụ cả đêm.
Đang lúc cậu định buộc rèm cửa lại, khóe mắt trông thấy hai bóng người dưới sân.
Cửa sổ phòng hướng ra một vườn hoa nhỏ, lúc này đang là giữa tháng ba, trong vườn hoa, những đóa hoa màu hồng màu tím thi nhau đua nở khoe sắc, từng đóa tươi đẹp ướt át nở bên nhau, có những cánh hoa xinh đẹp bị gió thổi bay rơi xuống đất tạo thành một thảm hoa mềm mại, khiến người ta không đành lòng đặt chân.
Nhưng Tô Đoạn lại không chú ý đến vườn hoa đẹp đẽ ấy.
Cậu đang nhìn hai người hầu đứng ở rìa vườn hoa, một người cậu không có ấn tượng gì, nhưng người còn lại vô cùng quen thuộc, chính là đối tượng cần chữa lành ở thế giới này.
Chẳng biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì mà trên tay Tần Tri thì cầm một bó hoa, người dính đầy bùn đất, vẻ mặt trông khá tệ. Người hầu còn lại thì đang lộ vẻ mặt mỉa mai.
Như nhận thấy tiếng động bên trên, Tần Tri bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhìn xuống của Tô Đoạn.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Đoạn: Cơ hội làm việc đến rùi! (Tinh thần phấn chấn.jpg)
Tần Tri: Ánh mắt dõi theo. (Lau nước miếng.jpg)
___
24/10/2023.
22:06:03.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT