CHO ANH SỜ ĐI MÀ
Mọi chuyện được giải quyết suôn sẻ, Tô Đoạn cảm ơn hệ thống: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở nha."
Hệ thống đáp lại: "Ký chủ đừng... Đừng khách sáo."
Âm thanh điện tử cứng nhắc bỗng nhiên lắp bắp.
❀❀❀
Cả ngày hôm đó, hầu như Tô Đoạn không gặp Giang Thầm, chỉ nhìn thấy hắn một lần khi ba Tô dẫn Giang Thầm ra ngoài.
Sau khi nghỉ ngơi, tinh thần của Giang Thầm đã khá hơn hẳn. Tô Đoạn nhờ hệ thống để ý động tĩnh từ phòng khách, khi Giang Thầm vừa bước ra thì Tô Đoạn cũng nhong nhong chạy ra, vịn lan can tầng hai gọi với xuống người đang đi xuống cầu thang: "Anh ơi!"
Giang Thầm ngẩng đầu nhìn lên.
Dẫu đang ở trong mùa hè nóng nực, nhưng vì bệnh tâm lí, Giang Thầm vẫn mặc áo tay dài, cúc áo cài đến tận cổ, che đi yết hầu chưa phát triển rõ rệt, trông rất nực nội.
Hắn còn cầm theo khẩu trang, chắc định ra ngoài sẽ đeo vào.
Đôi mắt của hắn đen tuyền nhưng không sáng, như một màn đêm tĩnh lặng. Mái tóc đen rũ xuống trán, làm mềm đi mặt mày quá đỗi trầm lặng, lộ ra đôi phần trẻ con.
Có lẽ ngay cả hắn cũng không nhận ra khi ngẩng lên đối diện với hình bóng nhỏ bé đang tựa vào lan can, mặt mày hắn dần giãn ra, trong đôi mắt bắt đầu tỏa ra chút ánh sáng.
Tô Đoạn nhìn đăm đăm Giang Thầm, cậu cảm thấy Giang Thầm có vài nét giống Tần Tri, đặc biệt là đôi mắt, nhưng đổi góc nhìn thì lại giống Vigrit và Nghiêm Thâm. Cậu không biết liệu đó có phải là vì ngoại hình giống thật hay do yếu tố chủ quan mà cậu vô thức liên tưởng như vậy.
Song cảm giác quen thuộc từ linh hồn thì không thể lừa dối được. Xuyên qua lớp vỏ bề ngoài trống rỗng, thứ thật sự thu hút cậu là một số điều bí ẩn hơn nữa.
Giang Thầm nhìn Tô Đoạn một hồi, ánh mắt tập trung như thể muốn nhìn ra một củ khoai tây trên đầu cậu. Do dự một lúc, hắn mới khẽ mở môi, như định nói điều gì đó, nhưng ba Tô ở cửa đã gọi thúc giục: "Tiểu Thầm, nhanh lên nào."
Giang Thầm đành phải im lặng, thu ánh nhìn lại, nhanh chóng được ba Tô dẫn ra ngoài để làm thủ tục nhập hộ khẩu.
Thủ tục đăng ký hộ khẩu riêng rất phức tạp, còn có các vấn đề liên quan đến xử lý di sản nên hôm nay ba Tô không đến công ty, dành cả ngày dẫn Giang Thầm đi giải quyết việc này, mãi đến khi trời tối om mới về nhà. Khi họ về đến nhà thì đã chuẩn bị xong bữa tối.
Vì lý do sức khỏe, bữa tối của nhà họ Tô luôn rất ít, nhưng hôm nay là bữa đầu tiên Giang Thầm ăn ở nhà, không thể sơ sài được, nên mẹ Tô đã bảo người giúp việc chuẩn bị một bữa thịnh soạn, hoàn toàn là các món Trung.
Những món ăn theo thói quen ăn uống của Giang Thầm. Trong khi ba Tô điều tra về những gì Giang Thầm đã trải qua trong năm qua, ông nhận được một thông tin thêm: Khi ở Loranda, vì tình hình tài chính eo hẹp, Giang Thầm thường tự nấu ăn, và món ăn toàn là món Trung.
Chắc hẳn Giang Thầm ưa thích món Trung hơn, vừa mới về nhà không thể ép buộc hắn thay đổi thói quen được.
Trong ấn tượng của một số người nước ngoài, món ăn Trung Quốc thường chứa nhiều muối và dầu, nhưng hôm nay các món mẹ Tô nấu phần lớn đều là các món thanh đạm, chỉ có hai đĩa trông có vẻ đậm đà là đặt trước mặt ba Tô.
Giang Thầm có thể chất nhạy cảm, bác sĩ khuyên hắn hạn chế ăn thực phẩm có tính kích thích, mà dạ dày Tô Đoạn không tốt, ăn mặn dễ bị đau bụng, mẹ Tô thì muốn giữ dáng nên ăn cũng khá thanh đạm, vì thế cả nhà chỉ có một mình ba Tô là ăn được những món đậm vị.
Trước mặt mọi người đều là những món canh suông nước nhạt, chỉ có trước mặt ba Tô là những món đỏ rực, tỏa ra hương vị cay nồng.
Khi ngồi vào bàn ăn, mẹ Tô toan để Tô Đoạn và Giang Thầm ngồi hai bên bà để bà có thể chăm sóc cả hai đứa trẻ, nhưng hôm nay Tô Đoạn lại hành động lạ lùng, ngay khi Giang Thầm vừa kéo ghế ra, Tô Đoạn đã nhanh chóng chạy tới ngồi vào ghế cạnh Giang Thầm.
Mẹ Tô ngẩn người, mặt lộ vẻ phức tạp: "..."
Dù việc Tô Đoạn thân thiết với Giang Thầm là điều tốt, sau này không phải lo hai đứa sẽ mâu thuẫn, nhưng cách hành xử của con bà có vẻ quá nồng nhiệt rồi chăng?
Mẹ Tô nghi nếu sau lưng Tô Đoạn có một cái đuôi, chắc chắn cái đuôi đó sẽ đang quẫy lia lịa.
Bé con chưa bao giờ nhiệt tình như vậy với mẹ, mẹ Tô hơi ghen tị nghĩ.
Mẹ Tô không muốn phá vỡ tình cảm giữa hai đứa trẻ, bà suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống bên cạnh Giang Thầm.
Khi bữa ăn bắt đầu, nhìn ba Tô mặt không đổi sắc đưa vào miệng những miếng gà cay nhìn đã thấy rất cay, không biết có phải vì cơ thể trẻ con dễ thèm ăn hay không, Tô Đoạn nhìn món ăn trước mặt ba mình, rồi chọc chọc vào món trứng hấp trước mặt mình, không nhịn được mà nuốt nước bọt cái ực.
Do mẹ Tô gặp chút chuyện khi mang thai Tô Đoạn, suýt bị sảy thai, nên từ khi sinh ra, cơ thể Tô Đoạn đã yếu ớt. Dẫu đã tốt hơn rất nhiều nhờ chăm bẵm kỹ càng, nhưng miễn dịch của cậu vẫn thấp hơn những đứa trẻ khác, thường xuyên bị ốm vặt, chỉ cần một cơn gió lạnh thổi qua cũng có thể khiến cậu hắt hơi.
Đây cũng là lý do tại sao ba mẹ Tô hết mực chiều chuộng cậu, không ép buộc đi học.
Thực ra món trứng hấp cũng rất ngon, trứng đánh đều được hấp mềm mịn, bên trong rắc thêm hành lá, phết một lớp dầu mỏng bóng loáng trên bề mặt, tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ nhưng hấp dẫn, khơi gợi vị giác của người ăn.
Nhưng có lẽ do ăn thanh đạm quá lâu, so với những món cháo và rau xào nhạt nhẽo, những miếng cá và ớt rực rỡ bỗng trở nên hấp dẫn không gì sánh bằng, làm Tô Đoạn ăn món trong chén của mình nhưng ánh mắt lại không kiểm soát được mà cứ ngó về phía ba mình.
Mẹ Tô thấy cậu đang thèm thuồng bèn gắp một miếng củ mài xào cay và một miếng thịt từ đĩa trước mặt ba Tô vào chén của Tô Đoạn, nói: "Ăn đi con, xem con thèm đến nước miếng sắp chảy ra cả chén rồi kìa. Nhưng chỉ được ăn một miếng thôi, ăn nhiều lại không khỏe."
Tô Đoạn ngẩn ra, theo phản xạ sờ sờ miệng mình, nhưng không thấy có gì ướt.
Trước mặt chồng tương lai mà lại chảy nước miếng thế này thì đúng là lịch sử đen tối.
Củ mài rất nóng, cộng thêm vị cay làm nó càng nóng hơn, Tô Đoạn ăn rất chậm, cắn một miếng nhỏ rồi phồng má lên nhìn Giang Thầm bên cạnh.
Trước mặt Giang Thầm cũng là món trứng hấp, dùng cùng loại chén và thìa như của Tô Đoạn. Cách ăn của Giang Thầm thì nề nếp hơn cậu, lông mi cong vút, lặng lẽ từ tốn ăn đến hết chén trứng hấp.
Mẹ Tô biết Giang Thầm mắc chứng khó tiếp xúc, nên bà không gắp thức ăn cho hắn, chỉ nhẹ nhàng bảo hắn thử một món nào đó. Chắc hẳn Giang Thầm ngại từ chối, vừa cảm ơn vừa nghe lời gắp theo. Không bao lâu đĩa trước mặt hắn đã chất đầy đồ ăn.
Mẹ Tô hài lòng, quay sang gạt đũa của ba Tô đang mải mê ăn, không cho ông ăn quá nhiều ớt.
Bởi hồi trẻ bận xã giao, ba Tô uống quá nhiều rượu nên đã làm tổn thương dạ dày, bởi vậy dạ dày của ông cũng chẳng tốt hơn là bao. Dẫu rằng sau này đã điều dưỡng tốt, hai năm nay không tái phát nhưng vẫn phải cẩn thận.
Nếu bệnh dạ dày tái phát thì sẽ dai dẳng không dứt, có trời mới biết nó khổ sở đến nhường nào.
Giang Thầm cúi đầu ăn, nhận ra ánh mắt từ phía bên cạnh bèn hơi nghiêng đầu.
Thiếu niên nhỏ thanh tú cao quý đang phồng má, nghiêng đầu mải miết nhìn hắn. Thực ra vừa ăn vừa nhìn người khác là hành vi không lịch sự, nhưng khi thiếu niên nhỏ trước mặt làm thế lại rất dễ chịu, cái má phồng phồng kia trông dễ thương khiến người ta chỉ muốn đưa tay chọc một cái.
Liệu chọt một cái có "bụp" một tiếng rồi xẹp xuống không nhỉ?
Chọc một cái...
Nhận ra mình có suy nghĩ kỳ lạ này, cơ thể Giang Thầm cứng lại.
Tô Đoạn vẫn nhìn hắn, đôi mắt đen sáng lấp lánh tựa như đồ ăn trong chén của hắn ngon hơn cả của mình.
Em ấy thèm sao...?
Nghĩ đến lúc Tô Đoạn muốn ăn món bên phía cha Tô, Giang Thầm ngỡ mình đã tìm ra câu trả lời.
Nhìn đĩa thức ăn "đầy ắp" của mình, Giang Thầm hơi do dự, chẳng biết cớ sao mà lại tự dưng đẩy đĩa về phía Tô Đoạn, khẽ hỏi: "Em muốn ăn không?"
Song ngay sau đó hắn nhận ra hành động này không ổn lắm. Dù hắn ăn rất gọn gàng, không trộn lẫn lung tung nhưng đồ ăn trong đĩa đã bị hắn gắp, ít nhiều có dính nước miếng. Cho người khác như vậy là không lịch sự.
Nhưng chưa kịp xin lỗi và rút đĩa về, Tô Đoạn đã nói "Cảm ơn anh" rồi cầm đũa nhỏ bắt đầu gắp đồ ăn.
Cậu không gắp món khác, chỉ gắp nấm từ đĩa của Giang Thầm, xếp ngay ngắn thành hàng trong đĩa của mình, rất gọn gàng.
Sau khi lôi hết "tình địch" từ đĩa của Giang Thầm ra, Tô Đoạn dùng ánh mắt "khiển trách" chúng một hồi rồi vô tình ăn hết chúng luôn.