LIỀU THUỐC CỦA BOSS

Tô Đoạn vẫn chưa phản ứng lại ngay, cậu tò mò mở nắp bình xịt hơi cay trông giống thỏi son mà cậu đang cầm trên tay, bên trong quả là có một vòi phun nhỏ. Khi cậu đưa mũi ngửi thử, một mùi hăng nồng lập tức xộc vào chóp mũi khiến cậu muốn hắt hơi.

Tô Đoạn chun mũi, cẩn thận đóng nắp bình xịt hơi cay lại.

Trông vô hại, nhưng xịt vào mặt thì chắc chắn rất đáng sợ.

"Đừng ngửi."

Tô Đoạn chưa kịp nói gì thì Nghiêm Thâm đã cúi xuống xoa dịu đầu mũi đỏ ửng vì bị mùi cay xộc vào của Tô Đoạn, rồi bắt đầu lấy ra giới thiệu từng món đồ trong tay cậu.

"Đây là dùi cui điện*, bên trên có nút điều chỉnh mức độ điện áp."

*

"Đây là bút chiến thuật*, có thể đeo như mặt dây chuyền, khi cần thiết có thể rút ra làm vũ khí."

*

"Cái này là..."

Nhận ra những món đồ ôm trong ngực mình có vẻ kỳ lạ, Tô Đoạn chớp mắt, trong lúc Nghiêm Thâm chậm rãi giới thiệu, cậu thầm hỏi hệ thống: "Hệ thống, những món này để làm gì vậy?"

Hệ thống vẫn ngay lập tức trả lời: "Những thứ mục tiêu tặng cho ký chủ được gọi chung là dụng cụ phòng vệ, thường được những người có thể chất yếu hơn như phụ nữ sử dụng để phòng chống kẻ xấu tấn công, là công cụ vô cùng hiệu quả để bảo vệ bản thân."

"Kẻ háo sắc thường chỉ những người khác giới - nhưng giữa đồng tính cũng xem như vậy - gây ra những hành vi quấy rối hoặc xâm phạm tình dục người khác, vi phạm đạo đức cơ bản của con người hoặc pháp luật." Để tránh Tô Đoạn không hiểu rõ, hệ thống còn giải thích thêm một đoạn, hy vọng cậu hiểu được công dụng của những vật dụng này.

Tô Đoạn: "Tôi biết rồi, cảm ơn cậu."

Tô Đoạn nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao mình lại cần dùng những món này, sau khi Nghiêm Thâm giới thiệu xong, cậu vội nói: "Anh yên tâm, em sẽ không đi lung tung đâu."

Cậu không phải kiểu người hoạt bát, bình thường cũng không thích ra ngoài, với lại diện mạo cũng không đẹp đến thảng thốt ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tô Đoạn cảm thấy mình sẽ không gặp phải... Kẻ háo sắc.

Mỗi lần cậu ra ngoài, Nghiêm Thâm đều đi cùng, dù thỉnh thoảng không đi được thì cũng có tài xế và vệ sĩ đi theo. Với sự bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, rất khó để kẻ có ý đồ xấu tiếp cận cậu.

Ngay cả trong tình huống xấu nhất, cậu thật sự xui xẻo gặp phải... Tên háo sắc, thì vẫn có thể mua rau chân vịt từ hệ thống. Nếu phiên bản thường không đủ thì mua phiên bản nâng cao, chắc chắn sẽ đánh tên háo sắc không đứng dậy nổi.

Những món này có lẽ sẽ không cần dùng tới, không biết tại sao Nghiêm Thâm bỗng nhiên lại mua chúng cho cậu.

- Chẳng lẽ là biểu hiện của triệu chứng ảo giác?

Giống như căng thẳng và âu lo, ảo giác cũng là một triệu chứng của cơn bộc phát hưng cảm, càng nghĩ Tô Đoạn càng thấy đúng nên không định hỏi tiếp, đặt những món đồ Nghiêm Thâm đưa lên bàn, nhìn quanh muốn tìm một cái hộp để cất chúng đi.

Thanh niên tóc đen không hề hay biết mà đặt những món đồ phòng vệ cậu vừa nhận lên bàn, cụp đôi mắt đen nhánh nhìn quanh quất, không biết đang nghĩ gì, không hề có vẻ căng thẳng.

Quả nhiên... Nếu hắn không nói thẳng, hamster nhỏ ngốc nghếch này sẽ không nhận ra điều gì.

Nghiêm Thâm dừng lại một chút, nắm cằm cậu, hơi nâng mặt cậu lên.

Tô Đoạn vẫn luôn ngoan ngoãn phối hợp, bị nắm chiếc cằm mảnh khảnh ngẩng mặt lên.

Ánh đèn trong phòng rất sáng, từ góc độ của Nghiêm Thâm, có thể thấy rõ làn da mịn màng không lỗ chân lông và những sợi lông tơ trên má cậu. Mái tóc đen nhánh chưa chạm tới lông mày hơi tách ra hai bên vì động tác ngẩng lên, thuận theo phủ trước trán, để lộ vầng trán đầy đặn.

Nhìn thanh niên trước mặt ngay cả sợi tóc cũng toát lên vẻ "dễ bắt nạt", Nghiêm Thâm không kìm nén được dục vọng muốn hành hạ cậu*, dùng đầu ngón tay búng nhẹ lên vầng trán trắng trẻo của hamster nhỏ, cực kỳ kiềm chế không dùng lực, không để lại dấu vết nào, nhưng người bị búng vẫn mở to đôi mắt tròn xoe.

*Ý là SM ấy, tình thú chứ không phải đánh đập hành hạ đâu nha.

Giống như bị giật mình.

Nghiêm Thâm đưa ngón tay vuốt ve khóe mắt cậu, đến khi mắt cậu nheo lại hình trăng lưỡi liềm, hắn mới nói: "Hãy giữ kỹ, tôi sẽ không nói lý lẽ với em đâu."

Đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm lại dần tròn, chớp mắt nhìn hắn, đôi mắt trong veo như viên sỏi được dòng suối rửa sạch, vẫn không có vẻ gì là nhận ra nguy cơ.

Không rõ là cảnh cáo hay thỏa mãn dục vọng luôn ngo ngoe trong lòng, Nghiêm Thâm dùng tay rỗi rang nắm lấy mép ghế sau lưng Tô Đoạn, gần như bao bọc cậu trong phạm vi của mình, cúi người, khuôn mặt sắc bén hơn Tô Đoạn chỉ cách mặt cậu một lóng tay, đôi mắt đen tuyền ẩn chứa cảm xúc sâu không thấy đáy, thì thầm với Tô Đoạn: "Ngoan ngoãn chút, nếu không một ngày nào đó, em sẽ bị tôi làm chết trên giường."

Trăng lưỡi liềm lại tròn hơn, lần này cuối cùng cũng mang theo vẻ ngạc nhiên.

... Biết sợ rồi à?

Giọng Nghiêm Thâm rất trầm, cũng rất khàn và đầy từ tính, như rượu cất lâu năm dưới lòng đất, chỉ thoáng một chút hương cũng làm người ta choáng váng. Hắn nói rất chậm câu cuối cùng, từng từ rõ ràng làm Tô Đoạn rành mạch. Dù không nói sát tai cậu, nhưng giọng nói truyền tới tai Tô Đoạn vẫn khiến tai cậu run lên.

Đôi tai Tô Đoạn nóng bừng nghĩ rằng nếu Nghiêm Thâm có thể phối hợp chữa trị như vậy, vậy... vậy cậu yên tâm lắm!

Tuy nơi đó sử dụng quá mức sẽ khó chịu lúc đầu, nhưng thân thể cậu sau khi sử dụng đạo cụ "Tôi là một viên thuốc" vừa rẻ vừa hiệu quả thì khả năng tự lành của nơi nào đó cũng tăng lên, cùng lắm chỉ khó chịu một lát, rồi cậu hoàn toàn có thể thực hiện chức trách "chữa bệnh cứu người".

Tuy nhiên Nghiêm Thâm lại không nghĩ vậy. Dù Tô Đoạn nhiều lần nhấn mạnh rằng mình không đã còn khó chịu, nhưng người đàn ông vẫn theo lời dặn của bác sĩ bôi thuốc mỡ cho cậu đúng giờ hàng ngày.

... Hơn nữa khi bôi thuốc mỡ khiến bản thân thở dốc, hắn cũng hoàn toàn không có ý định cho Tô Đoạn chữa bệnh cho mình.

Trong lòng Tô Đoạn thầm đếm khoai tây, đã bốn ngày trôi qua, Nghiêm Thâm dường như không định tiếp tục chữa bệnh.

Nhìn điểm chữa bệnh dừng lại ở 50, Tô Đoạn không khỏi lo lắng sốt ruột.

Thế mà hắn còn mua cho mình những thứ này, hoàn toàn không muốn chữa bệnh ư?

Sao lại thế được?!



Nhiệt độ ở tai dần dần tan đi, Tô Đoạn tự hỏi làm cách nào để tiêu hủy không dấu vết những thứ Nghiêm Thâm đưa cho mình.

Nghiêm Thâm thấy đôi mắt đen láy của cậu không có tiêu cự, vẻ mặt thả lỏng, không biết đang nghĩ gì mà thoáng mang theo chút lo lắng căng thẳng, ngỡ rằng cậu đã nghe lọt tai, biết sợ, bèn buông cằm cậu ra, xoa dịu mái tóc mềm xù của cậu, nói: "Tôi đi làm nhé, nhờ dì làm món bánh rán xoài* cho em ăn chiều đi."

*Minh họa thôi, này là bánh xoài đào của Jollibee ấy nhưng bánh rán xoài cũng giống vậy mà chỉ là không có đào thui.

Tô Đoạn ăn uống không kén chọn, nhưng thích đồ ngọt, chỉ là đồ ngọt chứa nhiều calo, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe nên Nghiêm Thâm kiểm soát rất chặt, không cho dì làm quá nhiều đồ ngọt cho cậu.

Buổi sáng vừa ăn món bánh đậu ngọt lịm, theo lẽ thường, hôm nay Nghiêm Thâm sẽ không cho cậu ăn bất kỳ đồ ngọt nào nữa, bây giờ bỗng nhiên được "ân chuẩn" ăn thêm, đúng là bất ngờ từ trên trời rơi xuống.

Nghĩ đến hương vị xoài rán giòn tan và ngọt ngào, Tô Đoạn không kìm được nuốt nước miếng, mắt sáng lấp lánh, nhỏ giọng nói: "Em sẽ để lại một ít cho anh, tối về ăn nha."

Nhìn bé hamster từ trạng thái bị dọa sợ ngay lập tức hết sợ vì bị đồ ăn ngon dụ dỗ, Nghiêm Thâm đưa tay xoa cằm vừa bị mình nắm đến mức để lại vết nhẹ, rồi cúi đầu hôn lên đó, gật đầu: "Được."

Sau khi Nghiêm Thâm rời đi, Tô Đoạn chạy đến bếp nhờ dì làm món bánh rán xoài cho mình ăn, rồi dưới sự giúp đỡ của hệ thống, lén thay nước ớt trong bình xịt tự vệ thành nước sạch, phá hỏng hệ thống cung cấp điện của gậy điện và tháo dỡ đầu nhọn sắc bén trong bút chiến thuật...

Buổi tối trước khi đi ngủ, Nghiêm Thâm hỏi cậu có dùng những thứ đó không, Tô Đoạn bèn nhấc gối lên, cho hắn xem những dụng cụ nhìn như vẫn hoàn hảo không hề bị hư hại.

Nhìn những dụng cụ được sắp xếp gọn gàng này, rồi đối diện với đôi mắt đen láy hơi chớp của hamster nhỏ nhà mình, Nghiêm Thâm cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhìn qua thì mọi thứ vẫn bình thường, nên ý nghĩ ấy chỉ lướt qua đầu, không để trong lòng, rồi bắt đầu bôi thuốc cho Tô Đoạn như thường lệ.

Đang bôi thuốc, Tô Đoạn bỗng dưng nắm cánh tay hắn.

Nghiêm Thâm khựng lại, ánh mắt dừng lại vài giây trên cổ tay mảnh khảnh như thể chỉ cần nắm nhẹ sẽ gãy, thấp giọng nói: "Đừng nghịch, buông ra nào."

Tô Đoạn hiếm khi tùy hứng, nói: "Không muốn bôi thuốc."

Cánh tay bị cậu nắm, bôi không được, không bôi cũng không xong, Nghiêm Thâm dần mất tự nhiên, cảm giác như có từng đốm lửa bùng lên từ chỗ bôi thuốc ấm áp, nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.

"Đoạn Đoạn ngoan." Nghiêm Thâm cố gắng kiềm chế cơn lửa trong lòng, giảng giải với bé hamster nhà mình: "Không bôi thuốc sẽ đau đấy."

"Không đau nữa rồi." Tô Đoạn cố gắng nhớ lại cách ứng phó trong cuốn "Cám dỗ tổng tài: một trăm cách quyến rũ của cậu mèo nhỏ" mà hệ thống đã tìm cho mình, cậu hơi rũ mắt xuống, để cho lông mi dài mảnh như cánh bướm đen nhánh như lông quạ rung rinh, chậm rãi nói: "Ngứa quá à, muốn hoa gãi ngứa cơ."

Nghiêm Thâm: "..."

Thật ra thanh niên dụ dỗ vụng về, cái chớp mắt cũng quá lố, như chỉ mong sao kẹp chết con muỗi vậy, nhưng trong mắt Nghiêm Thâm thì mỗi cử chỉ đều mang theo sự mê hoặc không sao cưỡng lại, vì thế giám đốc Nghiêm vẫn không thể kiềm chế bản thân, lần thứ hai quên lời dặn của bác sĩ.

❀❀❀

Thời gian trôi qua rất bình lặng, chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, đến ngày Nghiêm Thâm đi gặp bác sĩ riêng tái khám.

Sau khi hỏi thăm về thói quen nghỉ ngơi, cảm xúc thay đổi gần đây... Thậm chí cả tần suất quan hệ của Nghiêm Thâm, biểu cảm của bác sĩ vừa vui mừng vừa hoang mang.

Theo hồ sơ bệnh án của anh Nghiêm này do đàn anh của anh ta gửi tới trước đây, bệnh tình của hắn chưa bao giờ được kiểm soát nhanh như vậy, thậm chí tác dụng phụ của thuốc cũng không rõ ràng, những tình huống xấu có thể xảy ra theo dự đoán trước đây dường như biến mất trên người Nghiêm Thâm.

Trạng thái hiện tại của Nghiêm Thâm ngồi trước mặt mình chẳng khác gì người bình thường.

Điều này khiến bác sĩ vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa không hiểu sao cảm thấy hơi mất mát không nói nên lời.

Bác sĩ chỉnh lại kính gọng vàng, tận tâm nói với Nghiêm Thâm: "Ngoài tần suất quan hệ cao - khụ - một chút, các biểu hiện khác của anh đều bình thường và ổn định, chúng ta có thể cân nhắc giảm liều lượng thuốc, nếu hai tháng sau vẫn duy trì ổn định, có thể ngưng thuốc hoàn toàn."

Nghiêm Thâm từ lâu đã tự ý ngừng thuốc không hề chột dạ khẽ ừ một tiếng: "Bác sĩ Dịch vất vả rồi."

___19/7/2024.22:37:01.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play