Sau khi nhân viên đưa vé ra, người thanh niên cứ thế bước vào rạp chiếu phim. Hai tên vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, họ nhìn thoáng qua những diễn viên quen thuộc trên poster mà cạn lời: "Sao đến chỗ nào cũng gặp được vậy!"

Một người vội vàng đuổi theo thanh niên, thuận tiện nói: "Hầy, quên đi, chỉ là một khoảng thời gian ngắn thôi mà. Bộ phim này rất nổi tiếng, không còn cách nào cả!"

Hai người đi theo thanh niên vào rạp chiếu, bộ phim này có độ nổi tiếng rất cao nên suất chiếu nào cũng chật ních. Tuy thanh niên không quen với việc xung quanh có quá nhiều nhân loại, nhưng xét đến việc xem phim thì y vẫn đành phải kiềm chế.

Hai vệ sĩ nhỏ giọng nói: "Thưa ngài, thật ra mấy diễn viên trong bộ phim này..."

Vì bọn họ vào sát giờ nên bộ phim bắt đầu chiếu rất nhanh, bọn họ còn chưa dứt lời thì đã bị một người qua đường phía sau nói: "Phim sắp bắt đầu rồi! Trật tự!"

Hai vệ sĩ còn định nói tiếp, ấy vậy mà trong nháy mắt ánh nhìn của khán giả xung quanh đã trở nên hung dữ, cứ như chỉ cần hai người cãi lại thì bọn họ sẽ đuổi thẳng cổ cả hai ra ngoài vậy.

Cùng lúc đó thanh niên nọ cũng nói: "Im miệng."

Hai người: "..."

Đây là lần đầu tiên người thanh niên xem phim điện ảnh. Không giống với hí kịch mà y từng biết, cách diễn đạt mới lạ của phim điện ảnh nhanh chóng hấp dẫn được sự chú ý của y.

Thấy ánh mắt y chăm chú, tất cả lực chú ý đều đặt trên bộ phim, không hiểu sao mà trong lòng hai vệ sĩ nảy sinh một cảm giác khá bồn chồn.

Khoảng thời gian hai tiếng không được coi là quá dài, đối với người thanh niên mà nói, khi y xem đến kết cục của bộ phim, dường như mọi thứ chỉ là một cái chớp mắt.

Xung quanh thanh niên có không ít người đã xem phim đến lần thứ hai. Khi nhìn thấy kết cục, một cô gái nhạy cảm ngồi gần đó cứ thế bật khóc, xung quanh cô có không ít khăn giấy đang chất đống.

"Hu hu hu... Thảm quá, sao có thể như vậy, thảm quá..."

Kết cục quả thực rất thảm, người thanh niên gật gật đầu.

Y cũng không kiềm được mà thở dài, nói: "Chính xác, quá thảm."

Câu nói này vừa bật ra đã khiến cho người khác chú ý. Cô gái kia nhìn y một cái, đầu tiên là bị ngoại hình của thanh niên làm cho chấn động, sau đó cô lại để ý đến câu nói của y, nhỏ giọng hỏi: "Anh trai, đây là lần đầu anh xem bộ phim này hả?"

Người thanh niên nhìn cô một cái. Trước giờ y không có hứng thú gì về việc phản ứng lại với con người, thế nhưng khi xem xong bộ phim thì tâm trạng của y cũng không tệ, đã thế...

Khi xem phim, việc thảo luận với người khác về nội dung bộ phim cũng thú vị hơn.

Vì vậy y gật đầu.

Cô gái kia lại nói: "Có lẽ đây chính là sức hấp dẫn nhỉ, ngày nào cũng có những người cùng sở thích mới. Đáng tiếc là hai người không bao giờ có thể xuất hiện nữa... Hức..."

Cuối cốt truyện, nhân vật chính trở thành một người cô độc. Còn đối với cậu thiếu niên đã luôn bầu bạn bên cạnh nhân vật chính đến tận lúc chết, thanh niên cũng không khỏi buồn bã theo.

Y nói: "Sự tiếc nuối có thể được xem là một loại đẹp đẽ."

Lại thấy cô gái đang khóc lóc kia lau nước mắt rồi nói: "Không! CP của tôi sao lại có tiếc nuối được!!"

Cô lấy điện thoại ra gõ lạch cạch hai tiếng, thuần thục tìm đến kho lúa* của mình rồi kiêu ngạo nói: "Fanfic mãi mãi không BE!!!"

(Kho lúa: Nơi lưu trữ những thứ về CP.)

Ánh mắt của thanh niên thoáng kinh ngạc, y liếc mắt một cái đã thấy trên di động của cô có đủ các thể loại fanart và bài viết với tiêu đề là tên của nhân vật chính x thiếu niên. Trên tranh vẽ là hình ảnh của hai nhân vật chính phiên bản đáng yêu, muốn gì có nấy, màu sắc rực rỡ nên thoạt nhìn có chút thú vị...

"Đây là cái gì?"

Cô gái không ngờ người thanh niên lại hỏi như vậy, cô khựng lại một chút, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm mà nói: "Đây là kho lúa!"

"Bọn mình cùng chèo CP đi!!"

Cuối cùng đến khi thanh niên đi ra khỏi rạp phim, y vẫn còn mải miết tải xuống rất nhiều phần mềm về điện thoại, còn lập kha khá tài khoản trữ lúa.

Cô gái giúp thanh niên đăng kí tài khoản còn đề cử cho y đủ các thể loại video và fanart, y vừa đi vừa nhìn đồ ngon.

Nhìn thấy tình hình này, hai tên vệ sĩ đi theo bên cạnh y bèn xoắn xuýt mà mở lời.

"Thưa ngài, bộ phim mà ngài vừa mới xem..."

"Cái tên đóng vai chính và cái cậu đóng vai phụ kia, chính là Dư Giang Hòa và Mạnh Thiểu Du mà bọn tôi hay nhắc đến đó ạ."

"Đúng! Bọn chúng rất đáng ghét!"

Thanh niên nghe vậy thì nhấc mi, y mở miệng một cách miễn cưỡng: "À? Thật sao? Ta thấy bọn họ rất thú vị."

Hai tên vệ sĩ liếc nhau: "..."

Không hiểu sao, bọn họ có một dự cảm chẳng lành...

- -

Con rồng dưới Bắc Tân Kiều đã trốn thoát.

Chuyện này được lan truyền trong giới huyền học tại Bắc Kinh với tốc độ ánh sáng. Chỉ trong chớp mắt, ai nấy trong giới huyền môn tại Bắc Kinh đều đã biết đến việc này.

Ngay cả nhà thiết kế lúc trước cũng nghe nói đến sự kiện này.

Tên của nhà thiết kế là Lý Gia Minh. Kể từ khi có ba con chồn làm gia tiên, ít nhiều gì thì y cũng biết đến mấy việc này. Hơn nữa y còn là kiến trúc sư cao ốc, mỗi khi xem xét sân bãi thì vị thương gia nọ còn mời một vài thầy phong thủy đến, vì thường xuyên qua lại nên có thể xem y là một nửa người của giới huyền học.

Cũng không phải là y nghe nói đến chuyện Bắc Tân Kiều từ miệng người khác, mà là hôm động đất, ba vị hoàng tiên trong nhà cảm thấy bất thường nên đã chạy ra xem xét tình hình.

Theo lối đi của hoàng môn, khi còn là dã tiên, hoàng môn thường có tính tình quái dị, xoay nhanh như gió, rất hay trêu chọc người thường. Nhưng một khi đã làm gia tiên thì bọn họ sẽ dốc hết sức để phù hộ cho đệ tử Xuất Mã của mình, lên hỏi thiên giới, xuống hỏi hoàng tuyền, rất chi là để tâm.

Khi đó, vị hoàng tiên đứng hàng lão đại trong ba vị vừa quay về đã dặn Lý Gia Minh: "Con rồng dưới Khóa Long Tĩnh đã chạy mất rồi. Tuy nói là nghiệt long, nhưng suốt thời gian dài, Bắc Kinh cũng dựa vào con rồng này để âm thầm trấn áp yêu ma quỷ quái. Bây giờ rồng đã trốn thoát, sau này không biết còn thứ gì chạy ra nữa, trong khoảng thời gian này ngươi phải cẩn thận chút!"

Lý Gia Minh nghe xong những lời này thì có chút kinh ngạc. Dù sao thì cũng liên quan đến rồng nên việc này vô cùng kỳ ảo.

Chồn lớn cũng tấm tắc, nói: "Mấy năm gần đây có ai gặp được rồng còn sống đâu cơ chứ!"

Thời đại mạt pháp đã không còn như xưa, chung quy lại thì quyền chủ đạo của thế giới cũng nằm trong tay con người. Ở thời đại khoa học kĩ thuật, theo trào lưu của thời kì này, những thứ như thần linh hay rồng đều đã ngủ đông từ lâu, ai có thể ngờ rằng bây giờ người ta còn có thể nhìn thấy một con rồng sống sờ sờ chứ!

Đối với việc này, Lý Gia Minh vẫn có chút hoài nghi. Không nói đến tứ đại môn... Dù sao thì bọn chúng cũng là động vật có tồn tại thật, nhưng loài rồng này, trong nhận thức của y thì bọn chúng đều là sinh vật trong truyền thuyết cả!

"...Chưa nói đến việc có rồng hay không, mọi người không cảm thấy kể từ trận động đất ở Bắc Tân Kiều, tình hình xung quanh đó trở nên kì lạ hơn rất nhiều à?"

Lý Gia Minh còn đang tiêu hóa thông tin của hoàng tiên thì ai nấy trong công ty đã bắt đầu bàn tán về Bắc Tân Kiều.

Đồng nghiệp ngồi bên trái cầm di động nói: "Tôi thấy rất nhiều người nói là nghe thấy tiếng động kì quái ở gần đó, còn có người nhìn thấy bóng người kì lạ vào lúc nửa đêm nữa."

"Uầy... Ông nói gì ghê vậy!"

"Tôi lừa bà làm gì? Bà tự nhìn đi!"

"Tôi ứ xem... Trong thời gian này tôi sẽ không đến Bắc Tân Kiều. Ê đúng rồi thiết kế Lý, lúc anh về nhà không đi ngang qua Bắc Tân Kiều hả?"

Lý Gia Minh đột nhiên bị cue ngẩng đầu lên, ngoài mặt thì y nói: "Đừng nghĩ nhiều về chuyện này, nói không chừng là do ảnh hưởng của tâm lý đó."

Y đáp hai câu cho có lệ, các đồng nghiệp cũng không nói thêm gì nữa, họ thuận miệng tán gẫu sang một đề tài khác.

- -

Gần khu vực Bắc Tân Kiều.

Vì cơn chấn động lúc trước mà dòng người ở khu vực này ít hơn hẳn, mỗi khi lái xe buổi tối thì người ta không khỏi cảm thấy hiu quạnh.

Lý Gia Minh an ủi bản thân, lái xe về nhà thôi thì không có gì phải sợ hãi.

Ấy vậy mà đến khi đi ngang qua cây cầu nọ, y vẫn không khỏi tăng tốc.

Đột nhiên, có một bóng người xuất hiện ngay trước xe y!

Lý Gia Minh: "...!"

Bóng dáng nọ đi về phía xe y. Nó càng tới gần, người ngồi trong xe càng cảm nhận được một cơn ớn lạnh không phù hợp với thời tiết giữa hè, dần dần tản lên từ lưng đến bả vai.

- -

"Đạo trưởng! Đạo trưởng!"

Tại sân sau nhà họ Dư, một trận cát vàng cuồn cuộn bay đến, Mạnh Thiểu Du còn chưa thấy người thì đã nghe thấy tiếng. Con chồn lớn đang làm gia tiên cho nhà thiết kế vội vàng chạy đến.

Mạnh Thiểu Du đang thắp hương cho Liễu Lục ở sau vườn. Liễu Lục vừa thấy con chồn xa lạ này, cái đuôi rắn đã cuộn tròn lại rồi ôm hết đống hương của mình vào, sau đó hắn mới nhìn về phía con chồn.

Mạnh Thiểu Du làm như không nhận ra hành động bảo vệ đồ ăn của Liễu Lục, cậu mở miệng hỏi: "Sao thế?"

Chồn lớn cũng không còn cách nào nên mới tìm đến Mạnh Thiểu Du, nó không hề do dự, bước đến chắp tay rồi nói: "Là như này, không biết hồn phách của chủ nhà họ Lý đang cung phụng ta đã bị ai câu đi, ta thật sự không nghĩ ra biện pháp nên đành kính mong đạo trưởng ra tay giúp đỡ."

Nó chỉ quen biết một đạo sĩ như vậy mà thôi, nên phản ứng đầu tiên của chồn lớn là đến tìm Mạnh Thiểu Du.

Cũng may mà Mạnh Thiểu Du không phải là một người nhẫn tâm, hơn nữa hồn phách bị câu đi còn là một chuyện lớn, cậu bèn hỏi: "Sao lại như vậy?"

Chuyện này phải bắt đầu nói từ hôm kia khi Lý Gia Minh tan tầm.

Hôm đó đám chồn đúng lúc không đi làm cùng Lý Gia Minh, mà đến giờ như bình thường lại không thấy y quay về, bọn chúng cảm thấy bất thường nên bèn đi ra ngoài tìm người.

Đến khi đi tới Bắc Tân Kiều, bọn chúng mới thấy xe của Lý Gia Mình đậu ở ven đường, mà y thì đang ghé mặt vào tay lái, nhìn qua cứ như đang ngủ.

Song, khi bọn chúng lại gần thì mới phát hiện ra Lý Gia Minh đã bị câu hồn!

Chồn lớn nói: "Lúc đó ta đi xung quanh tìm kiếm một lúc, không ngờ lại không tìm ra được gì cả."

Sự việc vô cùng nghiêm trọng, đám chồn lập tức báo cho người nhà của Lý Gia Minh để họ mau chóng chiêu hồn cho y. Ấy vậy mà sau khi chiêu hồn thì vẫn không thấy hồn phách của Lý Gia Minh quay lại.

"Vậy nên ta đành đi tìm đạo trưởng." Chồn lớn mở lời.

Mạnh Thiểu Du nghe xong thì không khỏi nhớ đến những chuyện tương tự đã từng xảy ra ở Nam Thành. Có thể nào là do cùng một đám người gây ra không?

Nhưng đúng lúc con rồng ở Bắc Tân Kiều lại trốn thoát, Khóa Long Tĩnh đã không còn chân long trấn áp, cũng không phải không có khả năng là mấy thứ tà ám ở gần đó ngoi đầu lên bắt người...

Chồn lớn nghĩ xong cũng sốt ruột, nó không kiềm được mà đi tới đi lui trong sân.

Mạnh Thiểu Du bèn nói: "Không ấy chúng ta đến hiện trường xem sao."

Trước hết bọn họ đi đến Bắc Tân Kiều, đây là lần đầu tiên Mạnh Thiểu Du đến đây sau sự kiện rồng bay. Khác với trước kia, nơi này đã bắt đầu tỏa ra một luồng âm khí cậu chưa từng nhìn thấy.

Sau khi Lý Gia Minh gặp chuyện không may, bây giờ thân thể của y đang tĩnh dưỡng tại bệnh viện, song xe hơi của y thì vẫn còn ở hiện trường. Mạnh Thiểu Du vừa tới gần đã cảm thấy lạnh toát cả người.

Cậu ngồi xuống vị trí lái mà Lý Gia Minh đã ngồi khi đó. Sau khi đợi trong chốc lát, một hơi thở lạnh buốt bắt đầu mon men theo chiều dài của xương sống.

Kế đó, một bàn tay lạnh như băng đập vào bả vai cậu.

Mạnh Thiểu Du: "..."

Con quỷ sau lưng đang muốn lôi hồn phách của Mạnh Thiểu Du ra khỏi cơ thể, thế nhưng nó còn chưa kịp hành động thì đã bị cậu tóm chặt lấy cánh tay!

Mạnh Thiểu Du bắt được tay của con quỷ, cậu sử dụng hết sức, dùng một tay lôi nó ra rồi nghiêm mặt quát: "Nhà ngươi ở chỗ này hại người đúng không?"

Con quỷ bị lôi ra vô cùng thê thảm, nó vừa xuất hiện đã đối mặt với Mạnh Thiểu Du. Một người một quỷ im lặng trong chốc lát, con quỷ kia sững sờ nhìn Mạnh Thiểu Du một lúc lâu.

Kế đó nó lấy lại tinh thần, cả cái mặt quỷ bắt đầu vặn vẹo, cao giọng hét to: "Cứu mạng!! Là Mạnh Thiểu Duuu!!"

Mạnh Thiểu Du: "...??"

Hé lu?



Hết chương 83.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play