Miêu Nguyệt Tú không ngờ thế giới thì lớn mà giang hồ lại nhỏ như vậy. Đã qua gần một năm mà cô bé vẫn còn gặp phải tên đạo sĩ này!
Đối với Miêu Nguyệt Tú, có thể nói Dư Giang Hòa và Mạnh Thiểu Du là một bóng ma, cái loại mà nửa đêm gặp ác mộng mơ thấy là phải tức tốc ngồi dậy giải đề ấy!
Miêu Nguyệt Tú vừa nói vậy thì cô em họ đã hỏi: "Sao lại không thể ạ, em thấy tên đạo sĩ này còn non lắm, có lợi hại gì đâu!"
Đó là vì mày chưa bị anh ta trừng trị bao giờ thôi...
Miêu Nguyệt Tú mắng thầm, sau đó lại nói: "Nói chung mày tuyệt đối không phải là đối thủ của anh ta đâu, về nhà đi."
Cô em họ trợn tròn mắt nhìn chị mình rồi nói: "Chị à, sao chị lại nâng người khác lên mà hạ mình xuống vậy?"
Hai người đã điều tra ra được hành tung của Mạnh Thiểu Du từ trước đó, vậy nên bọn họ có thể trông thấy nhất cử nhất động của đối phương từ một góc khuất. Cô em họ thò đầu ra ngoài rồi ngó tới ngó lui, cô nhóc chỉ có thể công nhận tên đạo sĩ này đẹp hơn người khác chút xíu, khí chất cũng bay bổng hơn, cơ mà cũng đâu có gì đặc biệt!
"...Tóm lại là đừng có dây vào anh ta thì hơn." Dù sao bọn họ cũng là người nhà, Miêu Nguyệt Tú liếc nhìn cô em họ không chênh tuổi mình là bao, lại nhìn sang dáng vẻ nóng lòng của cô nhóc, vẫn khuyên bảo thêm lần nữa.
"Do chị nhát gan thì có!" Nhóc em họ không thèm để ý.
Thấy cô nhóc khăng khăng đòi hành động, Miêu Nguyệt Tú cũng đành bó tay, cô bé chỉ nhìn em họ với ánh mắt tràn ngập thương xót.
Có lẽ đây sẽ là cú vấp đầu đời mà cô nhóc phải đối mặt...
- -
"Xì xì xì..."
Tại tầng hầm đỗ xe.
Mạnh Thiểu Du bước xuống ô-tô, lúc đang chuẩn bị đi thì bước chân cậu bỗng khựng lại rồi hỏi: "Tiếng động này, là lốp xe nhà nào bị nổ sao?"
Dư Giang Hòa cũng nghe thấy âm thanh này, tiếng hít khí xì xì giống như tiếng lốp nổ hơi, mà đồng thời cũng giống như tiếng rắn đang phun lưỡi.
Còn chưa để bọn họ tìm ra nơi phát ra tiếng động, Mạnh Thiểu Du vừa nhìn sang thì đã trông thấy nguồn gốc phát ra âm thanh. Chỉ thấy một đàn rắn đủ mọi thể loại và màu sắc trườn ra từ nơi nào đó của bãi đỗ xe, dẫn đầu là một con rắn hổ khoang với hai màu đen trắng xen lẫn.
Mấy con rắn này bò ra từ lối thoát nước ngầm, chúng dâng lên ào ạt như một cơn thủy triều. Mạnh Thiểu Du nhìn sơ qua, đoán chừng mọi con rắn ở vùng ngoại ô thủ đô đều tập trung ở đây.
Đôi ngươi buốt lạnh của con rắn hổ khoang cầm đầu nhìn chằm chằm vào Mạnh Thiểu Du, nó uốn éo rồi dẫn đầu cả đàn rắn trườn về phía hai người.
"Xì xì xì..."
Mạnh Thiểu Du nhướng mày, cậu hạ giọng rồi mắng mỏ một câu: "Nhiều rắn thế này, bộ chọc phải ổ rắn hay gì!"
Cậu không khỏi trưng ra vẻ mặt ghét bỏ, bàn tay nhanh chóng lấy bùa ra rồi ném về phía đàn rắn.
Lá bùa được ném vào đám rắn phía sau, ấy vậy mà bọn chúng lại tránh được cứ như đã bôi hùng hoàng*, một số con khác thì mềm oặt rồi ngã xuống đất vì tác dụng của bùa.
(Hùng hoàng: Một loại khoáng chất màu vàng, có thể dùng để giải độc.)
Đây là xà cổ của Miêu Cương, bọn họ có khả năng điều khiển rắn độc để sử dụng cho riêng mình. Bùa của Mạnh Thiểu Du lại có năng lực xua đi một phần cổ khí, khi không còn cổ khí thì người hạ cổ không thể thao túng đàn rắn này nữa.
Thế nhưng lúc bấy giờ lại có quá nhiều rắn!
Mạnh Thiểu Du không hề gấp gáp, bùa chú cứ thế được ném ra không ngừng. Tuy đàn rắn đã yếu đi nhiều, nhưng vẫn có một bộ phận do con rắn hổ khoang cầm đầu kiên trì bò về phía họ.
Con rắn đầu đàn cũng ý thức được sức mạnh bùa chú của Mạnh Thiểu Du. Lúc bấy giờ, nó ưỡn thẳng người lên, cái đầu tam giác hướng về phía cậu rồi mở ra, để lộ hàm răng nhuốm độc bên trong!
"Bùa của anh rất lợi hại! Thế nhưng ta đây vẫn còn rất nhiều rắn!" Một giọng nói trong trẻo truyền đến từ cổng hầm.
Một cô bé mặc trang phục Miêu với đồ trang sức bằng bạc kêu đinh đang bước đến. Khi thấy bùa chú của Mạnh Thiểu Du xua tan cổ khí của mình thì cô nhóc hơi bất ngờ, sau đó lại tự tin nâng cằm lên rồi nói: "Để rồi xem bùa của anh nhiều hay là rắn của ta nhiều!"
"Lên!"
Sau khi cô bé bước đến, đàn rắn vốn không nhanh không chậm cũng bắt đầu hưng phấn, cả đám bày ra tư thế công kích. Dưới tiếng ra lệnh của cô nhóc, bọn chúng vẫy đuôi rồi vọt thẳng về phía Mạnh Thiểu Du!
"Sao còn mang cả thuốc kích thích đến nữa!" Mạnh Thiểu Du thấy vậy thì la oai oái.
Cô em họ nghe cậu nói vậy thì bật cười, bảo: "Ta đã nói anh cũng không có bản lĩnh gì đâu mà! Hôm nay bọn anh phải kết thúc tại đây!"
Kế đó cô bé lại thấy Mạnh Thiểu Du không hề do dự mà lủi về phía sau Dư Giang Hòa, cậu nói: "Thầy Dư, mấy con rắn này muốn cắn em kìa, mau đánh bọn nó đi anh!"
Nghe vậy, Dư Giang Hòa bèn trưng ra một nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa nuông chiều. Anh vươn tay vỗ vỗ bàn tay của nhóc đạo trưởng đang đặt trên người mình đầy cưng nựng: "Được rồi."
Nhóc em họ: "...??"
Cô bé còn chưa kịp hiểu hai tên đàn ông này đang nói gì.
Chỉ thấy Dư Giang Hòa liếc mắt nhìn con rắn hổ khoang, trong khoảnh khắc, ánh mắt của một người một rắn va vào nhau. Dư Giang Hòa mở miệng nói: "Lui ra!"
Ngay lập tức, con rắn hổ khoang mềm oặt thân mình, cái đầu đang nâng cao cũng buông thõng xuống mặt đất, bày ra tư thế phục tùng.
Song song với sự khuất phục của rắn hổ khoang, cả đàn rắn cũng cúi đầu xuống theo, tiếp đó bọn chúng lại lui về phía sau từng chút từng chút một...
Cuối cùng thì chạy thẳng vào cống thoát nước mà không hề quay đầu lại!
Từ lúc thủy triều rắn dâng lên đến lúc hạ xuống, chỉ cần đúng một câu nói!
"...?!!!!"
Nhóc em họ làm sao lường trước được tình huống như vậy, cô bé mắt tròn mắt dẹt, vội vàng thúc giục mẫu cổ trên tay mình, thế nhưng đàn rắn này lại không hề để ý!
Ngay cả con rắn hổ khoang mà cô bé một tay nuôi lớn cũng vậy, nó căn bản không thèm bận tâm đến cô nhóc mà cắm đầu đi thẳng luôn!
"Không, không..."
Nhóc em họ lắc đầu liên tục, cô bé nhìn Dư Giang Hòa với đôi mắt trợn tròn, thốt ra một câu: "Anh đã làm như thế nào?! Anh là cổ vương của thủ đô à?!"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Dư Giang Hòa: "..."
Trong đầu cô nhóc này toàn là gì vậy.
Mạnh Thiểu Du bước ra từ sau lưng Dư Giang Hòa, cậu nhìn cô em họ rồi nói: "Trông thầy Dư giống người biết hạ cổ lắm à?"
Cô em họ nhìn chằm chằm vào Dư Giang Hòa một lúc, sau đó lại lắc đầu.
Giữa những người nuôi cổ với nhau sẽ có một loại cảm ứng đặc biệt. Về lý, trong mỗi một khu trại chỉ có thể có một người nuôi cổ, nếu không thì cổ của hai nhà cứ giáp mặt là sẽ chém giết lẫn nhau.
Nếu Dư Giang Hòa nuôi cổ thì đám cổ trên người nhóc em họ đã báo trước cho cô bé. Hơn nữa, chỉ cần nói một câu mà anh đã sai được cả đàn rắn lui xuống, một cổ sư với cấp bậc như vậy, nếu cổ của cô bé gặp phải thì bọn chúng đã phải tháo chạy trong vòng tám trăm dặm.
Mạnh Thiểu Du gật đầu, nói: "Thầy Dư không phải là cổ sư."
Đạo trưởng Tiểu Mạnh nói với một chút kiêu ngạo: "Em gái à, có biết long khí ba chiều là thế nào không?"
Nhóc em họ: "..."
Long cái gì cơ!
Nói tóm lại, sự thật mất lòng là Dư Giang Hòa chỉ dùng có một câu mà đã khuyên được đàn rắn lui xuống. Đối với một cổ sư, phải nói rằng đây là một đòn đả kích to lớn, thậm chí trên mặt cô em họ còn mang vẻ hoảng hốt, đến mức cô bé còn quên cả việc chạy trốn.
Mạnh Thiểu Du đi đến trước mặt cô nhóc, cậu cúi đầu nhìn cô bé không cao lắm rồi mở miệng hỏi: "Ai gọi em tới?"
Cô em họ hốt hoảng nói: "Long á..."
Mạnh Thiểu Du: "..."
Chẳng qua chỉ một lát sau, cô em họ đã phản ứng lại. Cô bé liếc nhìn hai người, tầm mắt rơi xuống người Dư Giang Hòa, lại nghĩ đến đám cổ của mình bị đối phương đánh bại, cô bé không khỏi cảm thấy buồn bã, đôi mắt hấp háy.
Nghe thấy câu hỏi của Mạnh Thiểu Du, cô bé vẫn giữ đạo đức nghề nghiệp mà nói: "Ta được người ta thuê đến để làm việc, ta không tiết lộ tin tức của thân chủ đâu."
Nhóc em họ lớn lên ở trại người Miêu, tập tục trên núi rất giản dị, hơn nữa phần lớn thời gian thì người dân trong trại luôn tự giải quyết chuyện nội bộ, vậy nên cô bé còn có một chút nghĩa khí khá mộc mạc.
Mạnh Thiểu Du nhíu mày, cậu cũng không nói gì nữa mà chỉ bảo: "Thân chủ của em cũng không phải loại người gì tốt đẹp, em chắc chắn mình muốn làm việc cho người xấu à?"
Cậu nói xong thì kể lại một vài chuyện mà đối phương làm, đa số là những chuyện có yếu tố hại người.
Mạnh Thiểu Du lại bảo: "Còn nữa, vốn là em còn gây nguy hiểm cho tính mạng của tôi, bãi đỗ xe này có camera đấy, nếu tôi báo cảnh sát thì em nói xem thân chủ của em có bảo vệ em không?"
Nhóc em họ chỉ nhận đơn để kinh doanh, lúc trước cô bé cũng không nắm rõ mọi chuyện từ hai phía. Sau khi Mạnh Thiểu Du kể lại mấy vụ án, cô bé bèn nhíu chặt mày. Tuy cô nhóc còn bé, tam quan vẫn chưa hoàn thiện, vẫn bị tiền tài mê hoặc, thế nhưng cô bé vẫn có quan niệm thiện – ác của riêng mình.
Sau khi biết đối phương không phải người tốt, cán cân trong lòng cô nhóc chậm rãi lệch đi.
Cô bé liếc nhìn Mạnh Thiểu Du một cái rồi hỏi: "Anh nói thật ư? Anh không lừa ta đấy chứ? Anh không phải người xấu đó chứ?"
Mạnh Thiểu Du nghiêm túc cam đoan: "Tôi không phải."
Cô bé nhìn cậu rồi nói: "...Trông các anh cũng đẹp trai, thôi thì tin tưởng anh một lần vậy."
Mạnh Thiểu Du nghe vậy thì dở khóc dở cười, không ngờ họ lại được hưởng sái từ ngoại hình.
Ngoại trừ lúc gặp mặt cô bé trong trại, thân chủ luôn liên hệ với nhóc em họ qua tin nhắn, cô nhóc cũng không biết tường tận về hành tung cụ thể của bọn họ.
Tổ chức này vẫn cẩn thận trước sau như một...
"Cơ mà lúc bọn họ đến tìm ta, người nọ có gọi một cú điện thoại." Cô bé nói.
Lúc ở trại người Miêu, người đến tìm cô nhóc có đứng ở ngoài nhận một cuộc điện thoại. Có lẽ vì cho rằng cô bé không nghe được nên bọn chúng cũng không tránh đi. Trên thực tế, nơi mà bọn chúng gọi điện lại nằm sát bên cạnh phòng ngủ của cô bé, chỉ cần lắng tai nghe là có thể nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện.
"Ta nghe bọn hắn nói muốn đặt cánh cửa gì đó ở Tân Kiều."
Cô bé kể lại đoạn đối thoại mà mình nghe được, ngoài ra đối phương còn nói rất nhiều việc liên quan đến phong thủy, dạng như ngũ hành bát quái gì đó.
Cô nhóc là cổ sư nên cũng không rành về ngũ hành phong thủy, vậy nên chỉ có thể thuật lại mà thôi.
Mạnh Thiểu Du nghe vậy thì gật đầu, cậu xoa đầu cô bé rồi nói: "Được rồi, cảm ơn em."
Nhóc em họ: "..."
Cô bé không né tránh động tác của Mạnh Thiểu Du, chỉ liếc nhìn hai người rồi hừ một tiếng: "T-ta cũng có tinh thần trọng nghĩa chứ bộ!"
"Hơn nữa lần này là do bản lĩnh của ta không bằng người khác, ta cũng tự biết!"
Mạnh Thiểu Du chỉ cười mà không nói gì, cô bé lại bướng bỉnh nói: "Lần này quay về ta nhất định sẽ cố gắng luyện tập, lần sau gặp lại các anh thì ta chắc chắn sẽ không thua đâu."
Sau đó nhóc em họ rời khỏi bãi đỗ xe một cách bất khuất. Cô bé vừa ra ngoài thì đã thấy Miêu Nguyệt Tú, vừa nhìn thấy chị mình, vẻ mặt của cô bé lập tức trở nên suy sụp.
"Hu hu hu!! Sao anh ta lại mạnh như vậy! Sao lại như vậy chứ! Bọn họ có còn là con người không!"
"Còn! Là! Người! Không!"
- -
Sau khi cổ sư rời đi, Mạnh Thiểu Du lại cùng thầy Dư rời khỏi bãi đỗ xe rồi về nhà.
"Nếu cô bé kia nói không sai, chắc hẳn là bọn chúng đang muốn mở quỷ môn ở Tân Kiều." Mạnh Thiểu Du nói, cậu cúi đầu bấm di động, gửi tin tức đến Hiệp hội Đạo sĩ ở thủ đô.
"Cái gọi là ngũ hành, tức là dùng Tân Kiều làm tâm rồi thiết lập một bố cục phong thủy. Nếu muốn tìm ra bọn chúng thì lần theo năm hướng này là có thể tìm được."
Tuy phân tích như vậy nhưng chân mày Mạnh Thiểu Du vẫn không giãn ra. Đúng là tin tức này rất quan trọng, nhưng từ giờ đến Tết Trung Nguyên cũng không còn bao nhiêu ngày. Bọn họ còn cơ hội ngăn cản trận pháp năm hướng này không đây?
Thầy Dư ôm cậu vào lòng rồi xoa xoa đầu, anh nói: "Bất kể như thế nào thì em làm hết sức mình là được rồi. Chỉ cần Tết Trung Nguyên chưa đến thì vẫn còn thời gian."
Đúng là thế...
||||| Truyện đề cử: Nông Kiều Có Phúc |||||
Hiệp hội Đạo sĩ làm việc rất nhanh nhẹn, lúc bấy giờ người tài ở thủ đô đều tập trung lại, có tin tức của Mạnh Thiểu Du, bọn họ nhanh chóng tìm ra năm chỗ lấy Tân Kiều làm tâm, đối ứng với vị trí phong thủy của ngũ hành.
Căn cứ theo bản đồ này, mọi người lại chia thành năm đội.
Mạnh Thiểu Du phụ trách vị trí mộc hành ở phía Đông, đây là một trường học nằm gần Tân Kiều.
Cổng trường tiểu học này rất đỗi bình thường, nhìn không ra điểm gì đặc biệt, sau khi cả đám đến đây thì không khỏi có chút mê man.
"Chẳng lẽ bọn chúng vẫn chưa ra tay?"
"Không."
Mạnh Thiểu Du nghiêm mặt nói: "Các anh nhìn đi."
Giờ tan học, các cô cậu bé túa ra khỏi cổng trường.
Trên cánh tay lộ ra ngoài vạt áo đồng phục, loáng thoáng có thể thấy được đồ án phù thủy nọ.
—
Hết chương 78.