Mạnh Thiểu Du giải quyết gã tài xế một cách thành thạo. Dưới cõi âm, việc gã bắt linh hồn sống về làm nô dịch cũng thuộc loại ghê gớm, nếu đã vào tay âm phủ thì đương nhiên là sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Tương Sấm thuận thế nói: "Trước đó tôi có thấy gã đưa mấy con quỷ cho một quỷ sai, không biết là có quan hệ gì nữa!"

Anh ta kể lại những gì mình đã chứng kiến trước cửa âm phủ, đặt trọng điểm vào việc tên quỷ sai kia còn đeo một chiếc mặt nạ. Hồ tiên đứng cạnh bèn nói một cách quái gở: "Nếu tên quỷ sai này không có vấn đề thì hắn đeo mặt nạ làm gì? Quỷ đứng đắn thì ai lại đi đeo mặt nạ chứ!"

Huống chi tên quỷ sai này còn thu cả linh hồn sống, có thể thấy được hắn ta cũng không phải thể loại gì tốt đẹp.

Nói đến đây, mọi người không ai bảo ai mà liếc qua Lão Triệu, dù sao thì nơi đây cũng nằm trong khu vực Nam Thành, vậy nên rất có thể tay quỷ sai này là quỷ sai của Nam Thành.

Trong đội ngũ Vô Thường mà cũng có một tên lòng dạ đen tối như vậy ư...

Lão Triệu thấy vậy thì nói ngay: "Không thể là quỷ sai Nam Thành được!!"

Hồ tiên làu bàu hai tiếng: "Bộ ngươi nói không phải thì là không phải thật à?"

Có gì chứng minh là không thể đâu? Người ta còn thu hồn ở Nam Thành kia kìa!

Lão Triệu tủi thân nói: "Thành Hoàng của bọn ta đã sàng lọc lại đội ngũ từ lâu rồi, bây giờ những quỷ sai còn lại đều quen mặt nhau, ai mà rảnh rỗi đi làm việc này chứ!"

"Ủa? Quỷ sai mà cũng bị sa thải nữa hả?"

Lão Triệu nghe vậy thì càng buồn bực hơn: "Đâu còn cách nào, ai bảo Thành Hoàng nghèo quá!" Nếu không cắt giảm đội ngũ thì đến trợ cấp cũng không phát được.

Mạnh Thiểu Du nghĩ đến căn miếu Thành Hoàng tiêu điều nọ: "..."

Cậu cầm lòng chẳng đặng mà vỗ vai Lão Triệu, bùi ngùi nói: "Bọn anh cũng không dễ dàng."

Hồ tiên liếc nhìn Lão Triệu rồi nhỏ giọng nói với Tương Sấm bên cạnh: "Lẽ nào tên quỷ sai này còn không có hương để ăn?"

Lão Triệu: "..."

Lão Triệu tức tối thanh minh: "Có đạo trưởng tiếp tế nên ta ăn hơi bị nhiều đấy nhá!"

Mạnh Thiểu Du: "..."

Đừng nói nữa, nghe còn thảm hơn!

Gã tài xế thấy bọn họ đang thảo luận về đãi ngộ của quỷ sai Nam Thành, không ai rảnh quan tâm đến gã, nên gã định lén lút truyền tin ra ngoài, kết quả là còn chưa động đậy thì đã bị hồ tiên cào xước cả tay.

"Còn dám giở trò ngay bên cạnh bản tiên cô à?" Hồ tiên trừng mắt nhìn tay tài xế, sau đó nàng cưỡi lên cổ gã rồi nói với giọng điệu hung tợn: "Còn không khai mau! Tên quỷ sai đứng sau nhà ngươi là con quỷ nào!!"

Hồ tiên vừa mở miệng nói vậy thì ánh mắt của những người khác cũng dịch đến.

Lão Triệu nhìn gã rồi nói: "Đúng vậy, ai cho ngươi lá gan để lén đưa hồn ma đi!"

Mỗi con quỷ đều có nơi chốn của riêng mình, do vậy những con quỷ mới chết đều sẽ có âm sai đến rước đi. Còn cái loại như gã tài xế này chính là lái xe trái phép, vận chuyển người bất hợp pháp. Những hồn ma không đi qua quy trình thông thường thì khi đầu thai sẽ khá lộn xộn. Nếu chưa uống canh Mạnh Bà mà đã đi đầu thai thì dương gian sẽ trở nên hỗn loạn vô cùng.

Tay tài xế nói: "C-cái này oan quá! Ta cũng chỉ muốn kiếm một ít tiền dẫn đường thôi, không có ý gì khác..."

Mạnh Thiểu Du bèn hỏi: "Ngươi còn bắt linh hồn sống đến để làm xe cộ cho mình, lá gan cũng lớn thật đấy!"

Bị nhiều người vây quanh như vậy, thân là quỷ nhưng gã tài xế cũng phải toát mồ hôi lạnh toàn thân. Lão Triệu lại bảo: "Không nói cũng không sao, cứ lôi gã về nhúng tám hay mười lần gì đó vào chảo dầu là được!"

Làm bánh quẩy là một tiết mục vẫn được lưu truyền dưới âm phủ, gã tài xế nghe vậy thì sợ hãi, bắt đầu tiu nghỉu nói: "T-ta chỉ là nhất thời bị quỷ mê hoặc tâm hồn..."

Gã tài xế tình cờ gặp được tên quỷ sai kia, hắn ta ra tay rất hào phóng, cứ hở tí là lấy đĩnh vàng và châu báu ra. Gã tài xế lại chết đã lâu, trừ dịp tế tổ hàng năm ra thì không thể lấy được vàng bạc gì cả, vậy nên vừa thấy đống vàng bạc kia thì gã chẳng thể cử động nổi.

Tên quỷ sai bảo gã tài xế làm việc cho hắn, gã tài xế nhìn đống đĩnh vàng sáng choang trên tay hắn thì không cưỡng lại được lòng tham, bèn gật đầu đáp ứng cái rụp.

"Hắn bảo ta giúp hắn vận chuyển những con quỷ mới chết, ta tưởng đây cũng là nhiệm vụ của quỷ sai, không phải phạm pháp, nên ta bèn giúp hắn."

Về phần nam diễn viên chính kia...

Gã tài xế ấp úng bảo: "Ta không có phương tiện đi lại, đã thế bây giờ cũng không ai đốt xe ngựa nữa."

Phong tục của Nam Thành là đốt xe ngựa cho người thân mới qua đời, để những hồn ma đó có thứ để cưỡi xuống âm phủ, không bị cô hồn dã quỷ quấy rối. Nhưng đây chỉ là tập tục xưa, ở Nam Thành còn ai nhớ được đâu?

Vốn là gã tài xế muốn cướp đồ cúng tế của mấy con quỷ mới chết, song gã lại không tìm thấy. Sau đó khi lượn lờ đến thành điện ảnh, gã đúng lúc thấy cảnh nam diễn viên chính đang diễn trò cưỡi ngựa, vậy nên gã bèn nảy ra một tính toán, kéo linh hồn của anh ta đến làm xe buýt luôn.

Mạnh Thiểu Du: "..."

Hồ tiên nhanh mồm nhanh miệng bảo: "Ngươi đúng là làm quỷ quá lâu nên quên mất bản thân cũng từng là người, lòng dạ đen tối!"

Gì mà bị quỷ ám chứ, nói thẳng ra là tham lam tiền tài chứ gì. Đã vậy còn tàn nhẫn ra tay bắt cóc linh hồn sống nữa chứ!

Gã tài xế kia bị mắng mà không dám phản bác. Gã chỉ có một thân một mình, trước mặt gã có đạo sĩ, quỷ sai và cả tiên gia, gã nào dám hó hé gì!

Hồ tiên lại hỏi: "Vậy lai lịch của tên quỷ sai kia là gì? Khai mau!"

Nàng vẫn chưa quên báo thù cho Tương Sấm đâu!

Song việc này cũng làm khó gã tài xế, bởi gã nào có thân thiết với tên quỷ sai? Mỗi lần gặp tên quỷ sai đều là một tay giao quỷ, một tay trả tiền, thậm chí gã tài xế còn chưa từng nhìn thấy gương mặt ẩn dưới lớp mặt nạ của hắn.

Gã cười khổ, nói: "Đại tiên à, ta cũng chỉ là tay sai của người khác, là một mã tử thôi..."

Hồ tiên: "Mã tử?!! Ngươi mà cũng xứng à!!" Đôi khi đệ tử Xuất Mã cũng được gọi là "mã tử".

Tương Sấm: "..."

Gã lái xe câm nín, cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc.

Lão Triệu thấy vậy thì lắc lắc gã tài xế, một đống đĩnh vàng cứ thế lộp bộp rơi ra khỏi người gã. Lão Triệu thấy vậy thì quắc mắt lên, nói ngay: "Ta đã nói là không phải quỷ sai Nam Thành rồi mà!"

"Sao mà bọn ta giàu như này được!!"

Còn bỏ tiền ra mua quỷ nữa chớ!

Mạnh Thiểu Du: "..."

Cậu bèn thở dài nói: "Bao giờ anh rảnh thì kéo bạn bè đến nhà tôi ăn hương đi."

Lão Triệu vẫn ra vẻ chính nghĩa, hắn nghe vậy thì nói ngay: "Được!"

Gã tài xế và đám hồn ma trên xe đều bị Lão Triệu xâu lại. Nam diễn viên chính bị bắt làm nô dịch quá lâu nên linh hồn cũng hơi hỗn loạn, hồ tiên thấy vậy thì bước đến vẫy vẫy móng. Ngay tức khắc, ánh mắt trên linh hồn sống của nam diễn viên chính trở nên tỉnh táo hơn nhiều. Kế đó, tình trạng vô tri vô giác của anh ta khôi phục thành dáng vẻ bình thường. Sau khi tỉnh lại, anh ta nhìn quanh một vòng, bỗng chốc phát hiện ra mình đang ở nghĩa trang!

Anh ta nhìn kĩ lại thì thấy một con hồ ly lông đỏ đang đứng trước mặt mình, nó nghiêng đầu nhìn anh, đã thế trông còn có nhân tính nữa...

Nam diễn viên chính chớp mắt, anh ta không khỏi lui về sau vài bước, kế đó lại thấy Mạnh Thiểu Du đang đứng một bên. Anh ta đã từng nhìn thấy ảnh của Mạnh Thiểu Du trong vòng bạn bè, nên sau khi nhận ra đó là vị đại sư mình tìm đến, trong lòng anh chợt bình tĩnh lại. Đoạn, anh hỏi: "C-có chuyện gì vậy?"

Mạnh Thiểu Du giải thích lại sự việc lần nữa. Vốn là nam diễn viên chính vẫn còn hơi sợ hãi, nhưng khi nghe đến đoạn gã tài xế đã bị tóm thì anh ta thở dài một hơi nhẹ nhõm. Anh ta nhìn thoáng qua Lão Triệu đang đứng một bên, thấy hắn mặc đồng phục và đội mũ cao trên đầu thì biết ngay đây là âm sai. Về phần hồ ly và người đàn ông cao lớn kia, anh ta cũng không biết họ làm gì, nhưng vì Mạnh Thiểu Du đứng cùng bọn họ nên anh ta cũng cho rằng bọn họ là người tốt luôn.

Nam diễn viên chính đối mặt với mọi người rồi nói: "Xin cảm ơn." Sau đó thì anh ta được đưa về.

Giải quyết xong chuyện gã tài xế, Lão Triệu ôm lấy đống ma quỷ kia rồi chuẩn bị quay về ghi vào sổ sách.

Chuyện quỷ sai che mặt chưa rõ đầu đuôi ra sao nên hồ tiên không được vui lắm, nàng thấy hắn ta định đi thì bảo: "Lão Triệu, Lão Triệu, ngươi đừng quên điều tra tên quỷ sai lưu manh kia giúp bọn ta đó!"

Lão Triệu đồng ý một tiếng rồi rời đi.

- -

Gã tài xế đã bị tóm, sau khi không còn mơ thấy giấc mộng biến thành xe buýt nữa, nam diễn viên chính bèn gửi một khoản tiền sang cho Mạnh Thiểu Du.

Trước đó Mạnh Thiểu Du đã mời Lão Triệu đến ăn hương, nên không lâu sau cậu nghiêm túc tổ chức một buổi hương yến.

Ở Nam Thành, hương nến của sư đệ Mạnh Thiểu Du khá nổi tiếng. Vậy nên sau khi tin tức này được lan truyền, tối hôm đó, ngoại trừ Lão Triệu và Trương Lão Tam ra thì còn có rất nhiều quỷ sai khác đi vào sân nhà thầy Dư.

Que trúc mà sư đệ dùng để se hương đều được trồng ở Tứ Xuyên, chất lượng rất cao, đám quỷ sai ăn đến mức mặt hồng cả lên.

Các quỷ sai ăn xong còn không quên nói hai câu lấy hên, ở Nam Thành thì chuyện của Mạnh Thiểu Du và Dư Giang Hòa cũng không phải bí mật gì sất.

Diệp Hòa Phong thấy thế thì không kiềm được mà nói: "Cậu xem đi, như này có giống đưa tiền mừng không?"

Bởi vì những tên quỷ sai này đều mang quà ra mắt tới!

Mạnh Thiểu Du: "..."

Ăn hương xong thì cũng đến giữa trưa, một số quỷ sai dứt khoát ngồi nghỉ tạm trong sân. Mạnh Thiểu Du tiện thể hỏi Lão Triệu: "Vậy bọn anh tìm ra lai lịch của tên quỷ sai lưu manh kia chưa?"

Lúc bấy giờ Lão Triệu ăn no, đang dựa vào Trương Lão Tam để tiêu hóa, hắn nghe vậy thì nói: "Sau khi quay về, ta cũng đã lén lút so sánh với rất nhiều đồng nghiệp, nhưng vẫn chưa tìm được tên đó." Kế tiếp họ lại nghe một quỷ sai khác bảo: "Có chuyện gì vậy? Nói ra đi để bọn ta tìm giúp cho!"

Mạnh Thiểu Du bèn kể lại chuyện tên quỷ sai che mặt.

Quỷ sai nọ nghe vậy thì khiếp sợ nói: "Còn có việc như vậy nữa à?! Bảo sao gần đây ta cứ câu thiếu hồn! Không ngờ có người ăn chặn!!"

"Tiểu đạo trưởng này, chắc chắn không phải là quỷ sai Nam Thành bọn ta đâu, bọn ta có nề nếp lắm!"

Trương Lão Tam mở lời: "Đúng là vậy, nhưng vẫn có một khả năng..."

Dù rằng bây giờ đội ngũ quỷ sai Nam Thành đã được rút gọn, nhưng trước đó khi chưa cắt giảm thì trong đội cũng có không ít tên tạm bợ, sau đó đã bị đá ra khỏi đội ngũ.

Có khi là ghi hận trong lòng nên quay về quấy rối...

Mạnh Thiểu Du nghe vậy thì nhíu mày nói: "Nếu vậy thì vẫn có khả năng hắn ta là quỷ sai ư? Cái tên đeo mặt nạ đó còn có cả xích câu hồn, không lẽ quỷ sai các anh nghỉ việc mà không thu lại vũ khí à!"

"Vậy là tới từ nơi khác rồi!"

"Hay đấy, dương gian có phù thủy ngoại lai chưa nói, bây giờ đến âm phủ cũng có quỷ sai ngoại lai đến cướp hồn nữa hả?!"

"Tức chết quỷ rồi!"

Đám quỷ sai mạnh ai nấy nói, bọn họ đều nghĩ tên quỷ sai che mặt này là thành phần ngoại lai, đến để thừa nước đục thả câu — Tóm lại cũng không phải thứ gì tốt lành!

Sau khi các quỷ sai nghe chuyện thì ai nấy đều đề cao cảnh giác. Suy cho cùng thì tên quỷ sai kia cũng đến để cướp công trạng, bọn họ tuyệt đối không thể bàng quan được.

Kể từ lúc đó thì ai cũng đề phòng hơn một chút.

- -

Không lâu sau đó là lễ công chiếu, kế đó là các hoạt động tuyên truyền offline.

Dư Giang Hòa không khỏi trở nên bận rộn.

Sau lễ công chiếu còn có một bữa tiệc — Do nhà sản xuất tổ chức.

Trừ Dư Giang Hòa, những người khác đều rất vui vẻ tham gia buổi tiệc này, dù sao thì các nhà sản xuất cũng đại diện cho nguồn tài nguyên phía sau, không chừng uống rượu một lúc lại lấy được một vai diễn ấy chứ?

Với địa vị của Dư Giang Hòa, anh không cần phải kéo tài nguyên. Song là diễn viên chính, anh lại không thể nào vắng mặt, vậy nên anh đành đến cùng Mạnh Thiểu Du.

Diễn viên chính và trợ lý không ngồi cùng bàn, nên Mạnh Thiểu Du ngồi cùng các trợ lý ở một bàn khác, trong lúc ăn cơm thì cậu chợt nghe bọn họ bàn tán.

"Sẵn nói, phòng cách vách cũng là tiệc của người trong giới đó, nghe bảo có đạo diễn Tất."

"Đạo diễn Tất á? Gần đây anh ấy quay bộ phim nào à?"

"Đúng vậy, nghe nói vẫn chưa chọn được diễn viên đâu, có không ít người muốn trao đổi với anh ấy đó."

Đạo diễn Tất trong miệng bọn họ là một trong những đạo diễn hàng đầu, hắn đã quay rất nhiều bộ phim đạt giải thưởng, chỉ cần là hắn quay thì sẽ không thiếu người đầu tư. Tuy mấy năm nay số lượng phim của hắn ít đi, song một khi tin tức quay phim lan ra thì vẫn khiến cả đống người phải nháo nhào.

Mạnh Thiểu Du đã từng nghe Diệp Hòa Phong nói, tuy đạo diễn Tất có tổ biên kịch của riêng mình, ấy vậy mà có nhiều biên kịch vẫn hi vọng kịch bản của họ sẽ được hắn quay, có thể xem như là một đạo diễn nổi tiếng.

"Hầy, cũng không biết là ai ngoạm được miếng bánh này nữa!"

Mạnh Thiểu Du nghe trong chốc lát, cậu uống không ít rượu trong bữa tiệc, nên bèn đứng dậy đi vệ sinh.

Toilet của khách sạn nằm ở cuối hành lang, Mạnh Thiểu Du bèn đi thẳng một mạch, vừa mở cửa đã nghe thấy một tiếng khóc rống. Cậu hơi do dự, nhưng rồi vẫn đẩy cửa đi vào.

Mạnh Thiểu Du vừa bước vào thì tiếng khóc kia còn lớn hơn, cậu liếc qua thì thấy một người đàn ông nồng nặc mùi rượu đang ngồi trong toilet khóc ưng ức.

Sau khi xong việc, Mạnh Thiểu Du vẫn còn nghe thấy tiếng đối phương đang khóc, kế đó lại nghe thấy một tiếng loảng xoảng, cứ như tiếng người ngã xuống vậy. Cậu nhìn thoáng qua gian bên cạnh thì thấy người nọ đang quỳ rạp trên mặt đất.

Mạnh Thiểu Du bèn bước đến nâng hắn dậy, thở dài nói: "Anh không sao chứ?"

Con ma men kia túm lấy Mạnh Thiểu Du, khóc ròng: "...Hu hu hu vợ ơi, sao em vẫn chưa tỉnh lại!"

Mạnh Thiểu Du: "..."

Người nọ lại ngã ra đất, rống lên: "Tôi muốn vợ tôi!!"

Mạnh Thiểu Du chau mày, cậu đang định tìm người để lôi con ma men này đi thì chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng người đến gần.

"Đạo diễn Tất vẫn chưa quay lại hả?"

"Đạo diễn Tất đi vệ sinh lâu quá, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ..."

"Đạo diễn Tất..."

Mạnh Thiểu Du liếc nhìn con sâu rượu đang ngồi khóc thút thít trên mặt đất: "...".



Hết chương 63.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play