Diệp Hòa Phong vốn đã có tật ngả ngớn xưa nay, vả lại bọn họ hôn thì cũng hôn rồi, hắn không nói mà được ư?!

Cơ mà đạo trưởng Tiểu Mạnh lại có da mặt mỏng, Diệp Hòa Phong cứ thế mà biến bản thân thành một con búp bê cầu nắng, đong đưa dưới mái hiên nhà thầy Dư...

Cậu chó đen cũng không hiểu tại sao cộng sự nhỏ cứ bị treo lên hoài, nó còn xem con búp bê nhỏ đó như bươm bướm mà vồ tới vồ lui.

Con búp bê bay qua bay lại dưới mái hiên, treo lủng lẳng ở đó. Mạnh Thiểu Du còn thay đổi chất liệu của búp bê, hình dáng hiện tại của con búp bê này là một người tí hon có cái đầu tròn xoe, trên mặt còn vẽ một nụ cười ngây thơ, trông dễ cưng hết sức.

Lúc Trương An Sinh đến còn mở miệng khen: "Con búp bê này đáng yêu ghê á, không biết có chiêu tài được không nhỉ."

Diệp Hòa Phong: "..."

Đủ rồi nhá!

Rõ ràng người ta là búp bê cầu nắng mà, cái gì mà chiêu tài chứ, bộ hắn phải kiêm luôn chức mèo chiêu tài tạm thời luôn sao?!

Nhưng nói về việc tìm đường chết thì đúng là không ai có thể vượt qua Diệp Hòa Phong. Tuy bị đem ra làm búp bê cầu nắng, nhưng cứ hễ nhìn thấy đạo trưởng Tiểu Mạnh là hắn lại mở miệng trêu.

"Đạo trưởng nhỏ đi ăn cơm thơm hả?"

"Đi dạo thơm mát hả?"

"...Thơm hông?

Đạo trưởng Tiểu Mạnh nghe liên tục ba lần, đến nỗi cứ nhìn thấy Diệp Hòa Phong là cậu lại muốn bỏ chạy trối chết, vành tai cứ đỏ ửng. Sau đó Mạnh Thiểu Du vừa đỏ bừng tai vừa ném cho Diệp Hòa Phong một lá bùa cấm nói.

Sơ sẩy quá, đúng là cậu không nên tin tưởng vào cái miệng của hắn ta mà!

Diệp Hòa Phong không còn phát ra tiếng động gì nữa, Mạnh Thiểu Du coi như được yên tĩnh. Sau đó cậu không kìm lòng được mà phàn nàn với thầy Dư: "Suốt ngày thơm, thơm hoài, em sắp bị dị ứng với cái từ này luôn rồi."

Dư Giang Hòa nghe vậy thì mỉm cười. Anh nhìn đạo trưởng Tiểu Mạnh đang ngồi bên cạnh mình, vươn tay ra nhéo nhéo vành tai nhỏ đáng yêu của đối phương, mấy ngày nay đôi tai này cứ luôn phớt hồng.

Đạo trưởng nhỏ cáu bẳn cũng đáng yêu quá đi mất...

Thầy Dư thấy vậy thì cười khẽ một tiếng: "Không sao đâu, anh có cách chữa dị ứng."

Mạnh Thiểu Du chớp chớp mắt, cậu còn chưa hiểu được ý thầy Dư thì anh đã rướn người lại hôn cậu.

Nhóc đạo trưởng ngây ra, mãi đến khi thầy Dư hôn xong cả rồi, nở một nụ cười bất đắc dĩ nhìn cậu thì Mạnh Thiểu Du mới kịp phản ứng lại, bên tai lại đỏ bừng lên.

Ơ kìa, cái này...

Đạo trưởng Tiểu Mạnh còn chưa biết nói gì thì Dư Giang Hòa đã hôn thêm cái nữa, lần này anh khẽ hôn lên khóe miệng như chuồn chuồn lướt nước, sau đó anh nói: "Đây là cách chữa dị ứng."

Hôn nhiều vào, quen rồi thì không dị ứng nữa!

Mạnh Thiểu Du: "..."

Ừ, ừ nhỉ, nghe cũng có lí đó.

Thầy Dư đề xuất một cách vô cùng nghiêm túc: "Sao nào, nhóc đạo trưởng có muốn đến thử một đợi trị liệu không?" Trong lòng Mạnh Thiểu Du loạn cào cào, cậu cắn răng một cái rồi nói: "Đến thì đến!"

Sau đó cậu dùng tay che đi viên ngọc trên cổ Dư Giang Hòa rồi mới sáp lại. Thầy Dư không hiểu mô tê gì, sau đó anh lại nghe đạo trưởng Tiểu Mạnh nói một cách hùng hồn: "Trẻ con không nên nhìn!"

Ngọc phách: "..."

Cảm ơn ba ạ.

Dư Giang Hòa bật cười, anh kéo nhóc đạo trưởng vào trong lòng mình rồi hôn xuống...

Không thể không thừa nhận rằng biện pháp của thầy Dư rất ổn áp, ít nhất là bây giờ vành tai của nhóc đạo trưởng đã lấy lại được màu trắng nõn lúc trước, dáng vẻ cũng thong dong như xưa.

Ngày hôm đó.

Khoảnh khắc Dư Giang Hòa mở mắt ra và nhìn thấy Mạnh Thiểu Du đang hôn mình, phản ứng đầu tiên của anh là cho rằng mình vẫn còn đang gặp ảo giác, vì thế anh vâng theo ý muốn của bản thân mà tùy ý làm sâu thêm cái hôn vốn nhợt nhạt.

Mãi đến khi Mạnh Thiểu Du mặt đỏ tai hồng mà rút khỏi lòng anh, anh mới kịp phản ứng lại, hóa ra đây không phải là mơ.

Mạnh Thiểu Du nhìn thầy Dư rồi nói một cách lúng túng: "Tôi, đ-đây là dùng linh khí để áp chế âm khí trong cơ thể..."

Sắc mặt nhóc đạo trưởng đỏ bừng, giọng nói dần trở nên yếu ớt. Dư Giang Hòa im lặng trong chốc lát rồi nói: "Vì tôi bất tỉnh nên em mới phải miễn cưỡng sao?"

Mạnh Thiểu Du nghe vậy thì vội vàng lắc đầu. Cậu đã suy nghĩ rất lâu, cũng đã từng do dự, thế nhưng nếu nói là miễn cưỡng thì đúng là lừa gạt tình cảm của chính mình.

Cậu khẽ liếc sang Dư Giang Hòa, cũng không rõ tình cảm của thầy Dư là thế nào.

Nhóc đạo trưởng không yên lòng, thử nói: "Em sẽ chịu trách nhiệm ạ..."

Sau đó cậu bị thầy Dư sáp đến rồi thơm thơm lên trán: "Anh cũng sẽ chịu trách nhiệm."

Vành tai của nhóc đạo trưởng đỏ ửng lên trong nháy mắt, sau đó nữa chính là cảnh tượng mà Diệp Hòa Phong đã nhìn thấy...

Hầy!

- -

Sau khi tỉnh dậy, Dư Giang Hòa nghỉ ngơi một thời gian rồi Trương An Sinh lại đến sắp xếp công việc cho anh. Đoàn phim anh tham gia trước khi bất tỉnh không thể không ngừng quay vài ngày vì diễn viên chính hôn mê. Cũng may mà Dư Giang Hòa đã có địa vị cao, nếu không thì đương nhiên là ê-kíp sẽ phải thay người đóng vai chính...

Chỉ có điều, cũng vì Dư Giang Hòa gây trễ nải công việc mà phòng làm việc phải bồi thường không ít cho đoàn phim.

Trương An Sinh nói: "Mấy chuyện này tạm ổn rồi, nhưng lịch trình trong thời gian tới sẽ hơi bận rộn."

Lịch trình trong vòng một năm của Dư Giang Hòa đều đã được sắp xếp ổn thỏa từ trước, việc gia nhập đoàn phim hay quay quảng cáo đều đã được đặt trước, nhằm việc điều chỉnh công việc sao cho hợp lí.

Cũng vì thế mà rất hay có người trêu rằng lịch làm việc của thầy Dư cứ như 996 của giới giải trí vậy. Đây cũng không phải là lời chế giễu, thậm chí các minh tinh khác trong giới còn khao khát muốn làm việc theo kiểu 007* nữa kìa. Suy cho cùng thì ở một nơi như giới giải trí, bạn sẽ không thể ngừng việc quay phim trừ khi bạn đủ nổi tiếng.

(007: Làm việc từ 0 giờ hôm trước đến 0 giờ hôm sau suốt 7 ngày.)

Có điều, Trương An Sinh bảo Dư Giang Hòa bận rộn thì cũng chỉ là nói tương đối thế thôi. Chính xác là tiến độ của đoàn phim và việc quay quảng cáo có trùng nhau, anh chỉ cần bận rộn xong khoảng thời gian này thì sau đó lịch trình lại như cũ. So sánh với những người khác mà nói, đây đã được coi là thảnh thơi lắm rồi.

Thật ra Dư Giang Hòa cũng không có ý kiến gì — Cho dù có bận rộn thì nhóc đạo trưởng cũng sẽ đi theo bên cạnh anh thôi. Hai người cũng đã bàn bạc, xét đến độ ảnh hưởng của vấn đề thì bọn họ nghĩ vẫn chưa nên công khai vội.

Yêu đương lén lút sau lưng người khác cũng có chút kích thích nữa.

Vả lại, luồng âm khí trong cơ thể thầy Dư chỉ được phong bế tạm thời mà thôi. Sau một khoảng thời gian, chỗ linh khí sẽ bị hao mòn, đạo trưởng Tiểu Mạnh phải thường xuyên tự mình trấn áp một phen.

Vì thế mà hai người rất hay lén lút hôn hôn trong một xó xỉnh sau lưng mọi người. Mỗi lần thơm là đạo trưởng Tiểu Mạnh lại đỏ bừng hai má — Cái này kích thích quá đi.

Thỉnh thoảng lúc diễn đêm họ còn gặp phải quỷ sai đến làm việc. Đám quỷ sai ở Nam Thành đều đã từng gặp Mạnh Thiểu Du, hậu quả là ai nấy đều tận mắt chứng kiến cảnh tượng tiểu đạo trưởng đang hôn hít ai đó, sợ đến mức suýt thì đội mồ sống lại! Ấy vậy mà Mạnh Thiểu Du lại có thể đối mặt với cảnh tượng 'xí hổ' này một cách rất thản nhiên.

Đám âm sai đều cười hì hì chúc bọn họ 'trăm năm hạnh phúc'.

Dưới tình huống đó, Mạnh Thiểu Du còn chưa kịp mở miệng thì Dư Giang Hòa bên cạnh đã chìa ra một ít hương nến và đĩnh vàng.

Đã thế còn toàn là do sư đệ nhỏ se ra nữa chứ.

Đám quỷ sai được hưởng lợi thì đều tỏ ra vui mừng, trong miệng có câu nào dễ nghe thì tuôn ra hết thảy.

Chỉ trong chớp mắt, tên tuổi của Hoàng hậu Dư đã lan truyền khắp âm phủ.

Đám quỷ sai tóm chặt đĩnh vàng mà tít mắt, khen lấy khen để: "Đây quả là một người vợ hiền, có anh ấy thì còn cần gì khác nữa chứ —!"

- -

Về sau Lão Triệu cũng đến kể về tiến triển của sự kiện nọ. Đường Trạch và bóng đen bám lên người tên ăn mày không được vài ngày thì hắn ta bất ngờ qua đời, đám âm sai không tìm được linh hồn kia. Mạnh Thiểu Du đoán có lẽ là đã bị tên áo đen mang đi.

Bọn Lão Triệu cũng đã điều tra tên áo đen đột nhiên lộ diện, ấy vậy mà họ cũng không có manh mối gì sất...

Ngoài ra họ cũng không tìm ra được tên họ của người từng hợp tác với hắn trong số những cái tên được lưu vào sổ sinh tử của Nam Thành. Hơn nữa tác phong kia cũng không giống dân Nam Thành, có khả năng cao hắn là tên phù thủy ngoại lai mà các phái đã nhắc đến trong cuộc họp lúc trước.

"...Chỉ cần hắn vẫn muốn ra tay với thầy Dư thì chúng ta sẽ còn gặp lại hắn." Mạnh Thiểu Du nói.

Không giống như Mạnh Thiểu Du, không phải ai cũng có ý thức tự giác đến đăng kí ở miếu Thành Hoàng khi đi đường âm ở Nam Thành. Kiểu phù thủy như này sẽ không đi trên con đường quang minh chính đại — Suy cho cùng thì hắn toàn làm những điều gây tổn hại âm đức, đương nhiên là trốn được thì trốn ngay.

Việc này cũng tạo ra hệ quả, nếu âm phủ điều tra những tên này thì sẽ lãng phí thời gian và công sức rất lớn.

Nói trắng ra, trong mắt quỷ sai ở Nam Thành thì bọn chúng chính là một đám du khách nhập cư trái phép!

Đã lén lút chạy đến Nam Thành rồi mà còn dám tàn phá chỗ ở của bọn họ nữa!

Tức á!

Lão Triệu nói một cách oán hận: "Đợi đến khi tóm được bọn chúng, nhất định ta phải lôi bọn chúng xuống âm phủ làm bánh quẩy mới được!"

Mạnh Thiểu Du gật đầu, sau khi Lão Triệu nói chuyện này xong thì cậu bảo: "Anh nói đúng đó, tốt nhất là phải tìm ra được những người này."

Sau đó cậu lại nhìn Lão Triệu, thấy hắn nói xong chuyện mà vẫn còn đứng yên tại chỗ.

Mạnh Thiểu Du: "...?"

Mới vừa rồi còn gấp gáp đi bắt người mà? Sao mà rề rà vậy?

Thấy cậu không có phản ứng gì, Lão Triệu bèn đá mắt với cậu rõ là lâu, ấy vậy mà Mạnh Thiểu Du vẫn ra vẻ không hiểu gì hết trơn.

Lão Triệu bất đắc dĩ, hắn quay đầu nhìn Dư Giang Hòa đang đi tới sau khi diễn xong, cười hì hì rồi cao giọng nói: "Chúc mừng chúc mừng! Chúc hai vị trăm năm hòa hợp, ước hẹn đến khi răng long đầu bạc —"

Mạnh Thiểu Du: "..."

Sau đó cậu thấy Dư Giang Hòa lấy ra một túi đồ trong trang phục diễn của mình rồi đưa cho Lão Triệu. Khỏi cần phải nói, đây đều là đĩnh vàng và hương nến mà sư đệ của Mạnh Thiểu Du se.

Móa —! Đang phát bánh kẹo cưới đó hả!

Mạnh Thiểu Du nhìn về phía Dư Giang Hòa, trông tâm trạng thầy Dư lại có vẻ rất vui. Đạo trưởng Tiểu Mạnh nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng thì âm thầm thở dài.

Thôi, quên đi, đây là việc đáng mừng mà.

- -

Mạnh Thiểu Du càng lúc càng quen thuộc với ê-kíp, trừ những lúc xem thầy Dư quay phim ra, cậu còn có thể nói chuyện phiếm với những người khác trong đoàn. Nhóc đạo trưởng rất đẹp, tính tình cũng tốt nên rất được chào đón trong nhóm, tất cả mọi người đều rất thích chia sẻ chuyện hóng hớt với cậu.

"Sẵn đây nói luôn, mọi người có biết chuyện gần đây Vạn Gia đổi người đại diện không? Người được mời lại là cái tên Ivano kia."

"Đổi người đại diện thì không sao, nhưng mời Ivano á? Thật đấy hả? Cách làm việc của anh ta thế kia mà!"

Nhóm trợ lí nhỏ tụ tập lại nói chuyện phiếm với nhau, nếu Mạnh Thiểu Du có ở đó thì họ cũng sẽ kéo cậu lại hóng hớt.

Vạn Gia là một hãng thời trang nổi tiếng, hợp đồng của người đại diện trước đã đến hạn nên bây giờ họ đang xem xét tìm người đại diện mới.

Tất cả mọi người đều đang đoán mò xem cái bánh lớn này sẽ rơi vào đầu ai, không ngờ họ lại ngỏ lời mời Ivano.

Một trợ lí trong nhóm nhăn mặt, nói một cách nghiêm túc: "Tuy gương mặt của Ivano rất đẹp, nhưng gần đây anh ta đang vướng phải vụ lùm xùm kia mà, Vạn Gia nghĩ thế nào vậy chứ!"

Đây là lĩnh vực mà Mạnh Thiểu Du hoàn toàn không đặt chân vào, huống chi họ còn đang nói về một người ngoại quốc nữa...

Chẳng qua thấy mọi người phê bình người mẫu này một cách kín đáo, Mạnh Thiểu Du lại hỏi: "Anh Ivano này làm sao à?"

Cứ thế mà mở máy hát luôn.

Ivano là một người mẫu rất có tiếng trong giới thời trang. Anh ta là con lai Trung – Nga, ngũ quan thì khỏi phải nói, mỗi lần ảnh chụp được phát tán ra thì có vô số người mlem nhan sắc của anh ta.

Phải nói Ivano có con đường minh tinh khá bằng phẳng, chỉ là không biết gần đây vì lí do gì mà tình trạng công việc không được tốt lắm. Ivano rất hay nổi điên đột ngột hoặc nói những điều kì quái trong lúc đang đi catwalk, anh ta đã phá hỏng vài buổi trình diễn rồi.

Đối với nghề người mẫu mà nói, đây có thể xem như là một sự thiếu chuyên nghiệp rất nghiêm trọng.

"Mọi người nói có thể là do anh ta mắc bệnh tâm thần di truyền này nọ... Thật là đáng tiếc."

Trợ lí đang nói chuyện phiếm chợt thở dài, có hơi tiếc rẻ.

Vì chút chuyện ngoài ý muốn này, Ivano đã đánh mất không ít công việc, ngay cả cơ hội được công chúng để ý cũng ít hẳn đi. Đã thế anh ta lại còn mang rất nhiều tiếng xấu, bên dưới Weibo chính thức của anh ta toàn là mắng anh ta hot rồi nên lơ là, kiêu ngạo này kia.

"Nghiêm trọng thế à? Đây là vấn đề gì nhỉ? Một người đang bình thường mà sao lại như vậy?" Một người khác mở lời.

"Ai biết được, trên mạng đoán đủ thứ cả!"

Bọn họ nói xong thì tự dưng quay đầu nhìn về phía Mạnh Thiểu Du, trăm miệng một lời: "Thiểu Du, không ấy cậu tính một quẻ đi!"

Mạnh Thiểu Du: "..."

"Nghe chừng vụ này có hơi giống trúng tà á..."

"Đúng, đúng, không phải cậu là đạo sĩ ư? Có nhìn ra được gì không?"

Cậu cười gượng hai tiếng, nói: "Tôi nghĩ việc này vẫn nên đi gặp bác sĩ tâm thần thì hơn, không có vấn đề thì bái thần làm chi."

Những người khác nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó lại có một trợ lí nghiêng đầu hỏi: "Hay vì là con lai nên thần tiên ở Trung Quốc không trông nom anh ta nhỉ?"

"..."

Đừng nói nữa, nghe vô lí nhưng thuyết phục đó.

Mạnh Thiểu Du không nói gì, cậu nghĩ bụng 'đây là lí lẽ gì vậy trời'. Khi thấy những người này vẫn còn có ý định tham khảo tiếp, sợ lát nữa lại có suy nghĩ kì diệu nào đó xuất hiện nên cậu thuận miệng lấy một cái cớ rồi chuồn mất.

- -

Trong tay thầy Dư có không ít suất quảng cáo, trong đó có một hãng thời trang mới cho ra mắt bộ sưu tập theo mùa. Là người đại diện cho nhãn hàng, Dư Giang Hoà phải đi chụp một bộ ảnh chân dung để quảng bá.

Khi Dư Giang Hòa và Mạnh Thiểu Du đến nơi, ngoại trừ bọn họ thì trong lều còn có người của nhãn hàng khác đang quay chụp.

Người quản lí dẫn bọn họ đến đành nói một cách bất đắc dĩ: "Lần này Vạn Gia quay cùng với chúng ta, vì một số nguyên nhân mà chúng tôi không có quyền bao hết nơi này."

Trước kia bọn họ đều bao trọn nơi quay chụp, cả lều chỉ có người bên phía bọn họ mà thôi.

Thế nhưng lần quay này lại va chạm ngoài ý muốn với Vạn Gia. Hai bên đều là nhãn hàng lớn, nếu chỉ vì tranh giành một lều chụp mà nảy sinh tranh cãi thì không nên, do đó đôi bên đều lui một bước rồi quay cùng nhau.

Lúc bọn họ đến thì người của Vạn Gia đã chiếm lấy một nơi để quay rồi.

Mạnh Thiểu Du bèn nhìn thoáng qua người mẫu đang đứng ở bên kia.

Đó là một người con lai cao từ mét chín trở lên, diện mạo tuấn tú, lúc này anh ta đang bày ra các kiểu pose chuyên nghiệp trước ống kính.

Trông anh ta không giống như một người mẫu sẽ nổi điên đột ngột, hay kiêu ngạo như lời những người kia...

Việc quay chụp giữa hai bên không quấy rầy lẫn nhau, đều tự tiến hành. Mạnh Thiểu Du thu lại ánh mắt đánh giá Ivano rồi đi theo thầy Dư vào phòng thử đồ.

Mạnh Thiểu Du chỉ cần lấy quần áo cần chụp ra là được, thầy Dư sẽ tự chỉnh lý trong phòng thay đồ. Mạnh Thiểu Du đợi một lúc, chợt nghe thầy Dư kêu lên tên cậu.

Đến khi đi vào thì cậu lại bị anh đè vào góc tường thơm một cái.

Sau đó Dư Giang Hòa sửa sang lại quần áo đâu ra đó rồi chớp mắt nhìn cậu: "Được rồi, bọn mình đi ra ngoài đi."

Mạnh Thiểu Du: "..."

Hai người đang nói chuyện trong phòng hóa trang thì nghe thấy một tiếng hét chói tai bên ngoài, sau đó lại có tiếng dụng cụ bị đập xuống đất!

Mạnh Thiểu Du và Dư Giang Hòa thoáng sững ra, họ liếc nhìn nhau rồi cùng đi ra ngoài.

Tiếng động này cũng không phát ra từ phía bọn họ mà là từ nơi chụp ảnh của Vạn Gia. Hai người Mạnh Thiểu Du vừa ra ngoài thì thấy có một đống đổ nát bên phía Vạn Gia, ngay cả camera cũng bị đẩy xuống mặt đất.

Mà người làm ra việc này chính là Ivano – người mà mới đây thôi còn quay chụp rất bình thường!

Mạnh Thiểu Du nhìn về phía Ivano, chỉ thấy vẻ mặt anh ta tức điên lên, đang đọ sức với một con gấu mập ú toàn mỡ!

Sao lại có gấu ở đây?!

Mạnh Thiểu Du sửng sốt, sau đó cậu chợt phát hiện ra, con gấu mà anh ta đang giáp lá cà chính là một đại tiên!



Hết chương 52.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play