*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn thấy bài đăng Weibo, trước hết Mạnh Thiểu Du hơi sửng sốt một lát, sau đó cậu nhấn mở trang chủ Weibo của người này.

Phần lớn những bài đăng trong Weibo của chủ tài khoản này đều là về Bạch Diệu Tuyết, chắc hẳn là người hâm mộ của cô.

Trong khoảng thời gian ăn Tết ở thủ đô, Mạnh Thiểu Du và Dư Giang Hòa cũng không để ý đến tin tức gần đây. Khi nhấn vào trang chủ của người hâm mộ này, cậu mới biết rằng Bạch Diệu Tuyết hôn mê đã lâu.

Vài năm gần đây Bạch Diệu Tuyết đang "nổi", lịch quay phim dày đặc, dù có là Tết âm lịch thì cô vẫn phải làm việc.

Sau khi quay xong bộ phim với Dư Giang Hòa, Bạch Diệu Tuyết gia nhập vào một đoàn phim khác luôn, lúc đó cô còn chào hỏi Mạnh Thiểu Du nữa...

Ấy vậy mà chưa đến nửa tháng, cô đã xảy ra chuyện.

Sau khi lướt xem mấy bài đăng động viên của fan, Mạnh Thiểu Du mới hiểu được tại sao họ lại nôn nóng như vậy.

Vào dịp Tết âm lịch, ê-kíp của Bạch Diệu Tuyết đến nông thôn quay cảnh ngoài trời, kết quả là không được vài ngày thì cô đã ngất xỉu ở đoàn phim. Điều kiện chữa trị ở vùng quê rất tệ, vì đẩy nhanh tốc độ lịch trình nên đoàn làm phim kéo dài vài ngày mới đưa cô đến bệnh viện. Cũng không biết có phải vì muộn mất vài ngày như vậy hay không mà Bạch Diệu Tuyết hôn mê đến nay chưa tỉnh.

Khi người hâm mộ biết đến chuyện này, Bạch Diệu Tuyết đã ngủ ở bệnh viện ba ngày rồi!

Không thể nghi ngờ rằng đây là một tin tức bùng nổ cỡ nào đối với người hâm mộ! Đó là còn chưa nói đến tin tức đoàn phim không đưa người đến bệnh viện đúng lúc.

Vì thế mà người hâm mộ của Bạch Diệu Tuyết chửi rủa đoàn phim trên Weibo bấy lâu, họ chửi đến mức mà Weibo chính thức của đoàn phim không thể không khoá khu bình luận lại.

Mà thời gian dần trôi qua, sự phẫn nộ ban đầu biến thành nỗi lo lắng, phòng làm việc của Bạch Diệu Tuyết lại im lặng rất lâu.

Cộng đồng người hâm mộ không có tin tức gì. Một số fan có thể tiếp xúc với công ty quản lí của Bạch Diệu Tuyết có đi hỏi người đại diện, kết quả là đối phương cũng không thể đưa ra thông tin nào chắc chắn.

Xem ra là hỏng rồi.

Khi bị lôi ra chửi rủa, đoàn làm phim có đăng bài để thanh minh. Lúc quay phim, bọn họ chưa bao giờ đi đến nơi nào nguy hiểm, thực phẩm mỗi ngày cũng chọn đồ tươi và sàng lọc cẩn thận.

Loại bỏ chuyện ngộ độc thức ăn và điều kiện nguy hiểm ra, hướng suy đoán của cư dân mạng lại càng trở nên kì lạ hơn.

Có người ngỏ ý đây là thuyết âm mưu, giới giải trí hỗn loạn, chắc chắn là Bạch Diệu Tuyết đã từ chối những "quy tắc ngầm" với đạo diễn nên mới bị đạo diễn âm thầm thuê sát thủ...

> Tui thấy có thể lắm, Bạch Diệu Tuyết có ngoại hình đẹp, chẳng lẽ đạo diễn không rung động à? Không nghĩ đến việc ra tay à? Đạo diễn có động cơ lắm á!

> Hạn hán lời luôn, chưa điều tra thì đừng nói lung tung, đạo diễn trong đoàn phim của Bạch Diệu Tuyết là đạo diễn Hoa, ông ấy là người sợ vợ có tiếng trong giới, trừ khi vợ ổng bắt ổng giở trò đồi bại thì không có khả năng đâu!!

> Vả lại bản thân Bạch Diệu Tuyết cũng có nhiều tài nguyên rồi, tội gì phải đi lên con đường "quy tắc ngầm" chứ...

Thuyết âm mưu ùn ùn kéo đến, gì cũng nói được. Đến cuối cùng, giang cư mận còn lôi nguyên cả đoàn phim ra đoán già đoán non, cứ như không phải Bạch Diệu Tuyết đi quay phim mà là đi chiến đấu sinh tồn vậy...

Kiểu tất cả mọi người đều muốn giết cô ấy.

Cũng có người đoán sang phương diện thần quái, chẳng qua đây chỉ là số ít, phần lớn mọi người vẫn cho rằng đây là chuyện xảy ra ngoài ý muốn.

Tuy đoán nhiều như thế nhưng cộng đồng người hâm mộ lại chẳng có lấy một manh mối nào, họ không thể làm gì ngoại trừ lo lắng suông. Cũng vì chờ đợi quá lâu nên mới có người tuyệt vọng, thử tìm đến "Tính Gì Mà Tính".

Thậm chí họ còn tự ý share Weibo của Tính Gì Mà Tính để cầu nguyện.

Nếu khoa học không có cách thì chỉ có thể xem thử huyền học thôi.

Trương An Sinh thấy Mạnh Thiểu Du xem di động mê mẩn thì sáp lại nhìn. Sau khi thấy cậu đang xem Weibo của người hâm mộ Bạch Diệu Tuyết, ông thuận miệng nói: "Cháu cũng đang chú ý đến chuyện này à."

Mạnh Thiểu Du nghe vậy thì hỏi: "Cháu mới thấy thôi ạ, chẳng lẽ chuyện này có nội tình gì ư?"

Thật ra thì chẳng có nội tình nào cả, Trương An Sinh thở dài nói: "Dù sao cũng là một minh tinh nữ nổi tiếng, ít nhiều gì thì mọi người cũng quan tâm, huống chi việc hôn mê này không hề đơn giản."

Trương An Sinh là một người trong ngành, ông biết nhiều thông tin hơn các giang cư mận đang mải đoán mò trên mạng.

Huống hồ chi chuyện của Bạch Diệu Tuyết cũng có thể được coi là một chủ đề hấp dẫn trong giới...

Giống như những gì Mạnh Thiểu Du biết, quả thật Bạch Diệu Tuyết đã gặp chuyện không may trong đoàn làm phim. Chẳng qua nội tình thì khác, lúc đó Bạch Diệu Tuyết đang quay một cảnh diễn đêm, nhân vật mà cô sắm vai có một màn kết hôn vào buổi tối.

Khi quay cũng không có tình huống gì nảy sinh, tất cả đều rất thuận lợi. Sau khi quay xong Bạch Diệu Tuyết còn cười nói với bọn họ, cô bảo phải đi tắm rồi đánh một giấc mới được, tiếp đó cô đi vào phòng trang điểm để tẩy trang.

Bạch Diệu Tuyết thích tẩy trang một mình, vậy nên lúc đó trong phòng hóa trang cũng chỉ có một mình cô. Khoảng hai tiếng trôi qua, Bạch Diệu Tuyết vẫn chưa bước ra khỏi phòng.

Những người khác bước vào phòng hóa trang thì thấy Bạch Diệu Tuyết còn mặc nguyên trang phục diễn, ngủ ngay trong phòng.

Diễn đêm nhiều nên mệt nhọc, lúc đó bọn họ cũng không cả nghĩ, chỉ cho rằng Bạch Diệu Tuyết quá mệt mỏi mà thôi.

Ai ngờ rằng, giấc ngủ này lại kéo dài tận một ngày trời...

Giữa trưa hôm sau, khi thấy cô còn chưa tỉnh lại, đạo diễn mới cảm thấy bất thường, ông bèn đưa cô đến bệnh viện ở Nam Thành.

Chuyện sau đó thì như Mạnh Thiểu Du đã thấy.

Trương An Sinh nói: "Nói thật thì lúc gặp chuyện không may, trong thôn mà đoàn phim đang ở đều nói Bạch Diệu Tuyết bị mất hồn, thế nhưng gọi thế nào thì hồn cũng không về được."

Mạnh Thiểu Du nghe vậy thì hơi sững sờ, lúc Bạch Diệu Tuyết hôn mê cậu có đoán rằng đây có thể là bị mất hồn, thế nhưng bây giờ, họ lại nói rằng có gọi nhưng hồn cũng không quay về...

Theo bản năng, cậu nghĩ tới Quý An ở đoàn phim dạo trước, đối phương cũng đánh mất hồn nhưng kêu không về, cuối cùng được phát hiện ra ở đường hoàng tuyền.

Chẳng lẽ hai sự kiện này có liên quan?

Đến tận khi trên đường từ công ty về nhà, Mạnh Thiểu Du vẫn còn nhăn mày. Suy cho cùng, hồi trước có tin báo rằng ở Nam Thành có phù thủy, hơn nữa hắn còn liên tục xuất hiện bên cạnh bọn họ, đương nhiên là Mạnh Thiểu Du không thể không để tâm được.

Thấy cậu trầm ngâm, Dư Giang Hoà đã biết cậu đang nghĩ gì. Sau khi nghe Trương An Sinh nói xong, anh cũng không khỏi nhớ đến Quý An.

Anh hỏi: "Cậu đang lo lắng cho Bạch Diệu Tuyết à?"

Mạnh Thiểu Du gật đầu, cậu nói ra phỏng đoán của mình, việc đầu tiên khi về đến nhà là gọi Lão Triệu đến.

Lão Triệu vừa bước vào đã mở lời: "Chúc mừng năm mớiii! Năm mới mong tiểu đạo trưởng khoan dung hơn nữa nha." Đi theo hắn còn có cả Trương Lão Tam, hai vị quỷ sai một đen một trắng vẫn còn đang đắm chìm trong nụ cười ăn mừng.

Mạnh Thiểu Du nhìn thấy họ thì lại nghĩ đến mấy tin đồn lố lăng kia. Trong lúc nhất thời, cậu cũng không muốn nói chuyện với Lão Triệu luôn.

Sau khi bước vào, Lão Triệu cũng liếc thấy mặt dây chuyền trên cổ Dư Giang Hòa. Đầu tiên là hắn ngạc nhiên vì có một linh hồn trong mặt viên ngọc kia, sau đó hắn lại thấy trên mặt viên ngọc nọ có cả tâm ấn của Mạnh Thiểu Du.

Có tâm ấn này, cả người Dư Giang Hòa như đang viết: Tôi, người được đạo trưởng Tiểu Mạnh che chở đây!

Lại nhìn sang Dư Giang Hòa, rõ ràng cái tên đang ngồi trên sô pha là một người bình thường, nhưng khi đối mặt với quỷ sai, anh lại có một phần khí thế. Lão Triệu và Trương Lão Tam liếc nhau, họ đều nhìn thấy thông điệp trong mắt đối phương.

Đấy mà là tâm ấn á, đấy là ấn phượng lục cung thì có...

(Ấn phượng: Dấu ấn của riêng Hoàng hậu.)

(Lục cung: Nơi ở của hậu cung trong triều.)

Sau đó họ lại nghe Mạnh Thiểu Du mở lời: "Lần này tôi lại muốn nhờ các anh giúp tìm người."

Cậu bèn kể lại tình huống của Bạch Diệu Tuyết. Lão Triệu và Trương Lão Tam là quỷ sai của Thành Hoàng, họ cũng có trách nhiệm bảo vệ trật tự của Nam Thành, nghe vậy thì không khỏi nhíu mày.

Người sống bị mất hồn, nếu không tìm về sớm thì linh hồn sống cũng sẽ biến thành linh hồn chết, trên thế giới này sẽ lại có thêm một người chết uổng mạng nữa.

Thế nhưng vạn vật trên thế gian đều có trật tự và quy định của nó. Sinh, lão, bệnh, tử của con người đều có trong Sổ Sinh Tử dưới âm phủ, những người uổng mạng thì không có hộ khẩu, nếu số người không có hộ khẩu ngày càng nhiều thì trật tự dưới âm phủ cũng sẽ trở nên lộn xộn.

Lão Triệu nói: "Gần đây có rất nhiều vụ đánh mất hồn, cũng không biết là có liên hệ gì không nữa."

"Bọn ta sẽ nhớ kĩ vụ án này, nếu tìm được người thì bọn ta sẽ đưa về luôn."

Sau khi cẩn thận ghi chép lại ngoại hình của Bạch Diệu Tuyết như hai vị Vô Thường bình thường, Lão Triệu nói: "Mới vừa qua Tết, không lâu nữa là Thanh Minh rồi, bọn ta phải nhanh chóng đi tìm người thôi."

Tết của âm phủ không giống với nhân gian, thế nhưng thần và người gần gũi, ngày hội trên dương gian cũng sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của thế giới bên kia. Trong dịp Tết cũng có không ít người hóa tiền vàng để tế tổ này nọ, nên âm phủ cũng có phần bận bịu.

Mạnh Thiểu Du tỏ vẻ đã hiểu.

Trước khi đi, Lão Triệu vừa cười hề hề vừa bay lại gần, hắn nhằm vào mặt ngọc trên cổ Dư Giang Hòa mà nói: "Đây chắc hẳn là ấn phượng rồi, đại nhân may mắn thật á!"

Mạnh Thiểu Du: "..."???

Không đợi Mạnh Thiểu Du kịp phản ứng lại, Lão Triệu đã tóm lấy Trương Lão Tam, cười ha ha chạy biến đi, trước khi đi còn bảo: "Ta với Trương Lão Tam đi uống rượu mừng trước đây! Khỏi tiễn —!"

Ai muốn tiễn đâuuu!

Mạnh Thiểu Du giận tím người, nhưng Lão Triệu chạy trốn quá nhanh, cho dù cậu có muốn đuổi theo cho ra nhẽ thì cũng không có cách nào. Kế đó cậu quay đầu lại, cực chẳng đã mà nói với Dư Giang Hòa: "Bọn họ nói linh tinh đấy, thầy Dư đừng để trong lòng nha."

Dư Giang Hòa quay đầu lại nhìn cậu, anh cười cười gật đầu như thể không để bụng.

Mạnh Thiểu Du thấy thầy Dư không để tâm thì thở ra một hơi nhẹ nhõm, quay đầu lại ghim Lão Triệu.

Lần sau gặp Lão Triệu, có như thế nào thì cậu cũng phải dán cái miệng hắn ta lại.

- -

Đêm đến.

Trăng tròn treo trên cao, đêm khuya là lúc con người trở nên tĩnh lặng.

Bốn phía im ắng, chỉ có làn gió đêm mang đến một chút tiếng động. Ở ngã tư đường không một bóng người, một trận khua chiêng gõ trống đột nhiên vang lên, theo sau đó là tiếng kèn xô-na.

Tiếng kèn lẫn trong chiêng trống thổi ra một khúc ca vừa vui mừng lại vừa kì dị.

Không biết từ khi nào mà trên đường đã nổi lên một lớp sương mù dày đặc, theo tiếng động đến càng gần, một hàng ngũ mặc đồ đỏ phối xanh, khua chiêng gõ trống đi ra từ trong màn sương.

Trong tiếng chiêng trống, một chiếc kiệu hoa được trang trí vô cùng tinh xảo đi ra từ trong lớp sương. Nếu nghe kĩ thì sẽ bắt được từng tiếng nức nở truyền ra từ trong chiếc kiệu hoa này.

Bạch Diệu Tuyết cảm thấy mình xui xẻo quá sức, vừa tỉnh lại, cô đã bay đến nơi nào không hay, cuối cùng còn bị bắt phải kết hôn với người khác nữa!

Trang phục cô đang mặc trên người vẫn là bộ đồ diễn lúc trước, trên đầu chỉ có một cái khăn voan đỏ giản đơn. Bạch Diệu Tuyết lén lút xốc khăn voan lên để nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chợt thấy đi ngay bên cạnh cô chính là một người giấy mặc đồ đỏ phối xanh!

Trên mặt người giấy nọ còn bong tróc từng mảng đỏ, nhận ra bức rèm bị vén lên, nó đột nhiên xáp lại gần, tức giận nói: "Tân nương, đừng có tùy tiện nhìn ra bên ngoài!"

Bạch Diệu Tuyết sợ đến mức muốn bay cả hồn.

"Mình gặp phải cái nghiệt gì thế này!" Bạch Diệu Tuyết sợ tới nỗi lùi sâu vào trong kiệu. Nước mắt không kìm được mà rơi xuống lách tách, cô kìm lòng không đậu mà hô lên: "Có ai cứu tôi không?"

"Hu hu..."

Bạch Diệu Tuyết không nhịn được mà rơi nước mắt, bây giờ cô muốn gặp Mạnh Thiểu Du hết sức, nếu biết trước là như thế thì lúc trước cô đã mua mấy chục... không, mấy trăm lá bùa từ cậu nhóc đạo trưởng kia luôn rồi!

Bây giờ Bạch Diệu Tuyết chỉ tiếc là không thể lấy bùa ra làm đồ mặc nữa mà thôi, để không thứ tà ma quỷ quái gì xâm nhập được, thế nhưng đã trễ mất rồi...

Thậm chí cô còn không biết mình có được xem là đã chết không, cũng không biết chiếc kiệu hoa này đang bị nâng đến nơi nào, cô cảm thấy mình vừa nhỏ bé đáng thương lại vừa bất lực.

Nhưng đúng lúc này!

Một tiếng chó sủa vang vọng cả bầu trời đêm, tiếng chiêng trống cũng do đó mà ngừng lại.

Tiếp đó bên ngoài lại truyền đến tiếng chó kêu, tiếng đánh nhau, chiếc kiệu hoa cũng bị bỏ xó ở giữa đường.

Bạch Diệu Tuyết sửng sốt, sau đó cô lặng lẽ đẩy rèm cửa nhìn ra bên ngoài.

Có một cậu thanh niên đang đứng bên ngoài, những người giấy khua chiêng gõ trống vứt luôn kèn đi mà nhào về phía người nọ, nhưng bọn chúng còn chưa thể đến gần thì tất cả đã bị đánh ngã lăn quay trên mặt đất!

Sau đó cô nghe thấy một tiếng hét chói tai vang lên: "Á — Đạo sĩ cướp dâu kìa —!!"

Cậu thanh niên kia xoay người lại, Bạch Diệu Tuyết thấy rõ gương mặt của đối phương, không phải là nhóc trợ lí Mạnh Thiểu Du của Dư Giang Hòa đó ư!

Những người giấy đáng sợ là thế nhưng lại không thể chịu nổi một cú của Mạnh Thiểu Du.

Còn chưa thấy rõ động tác của đối phương, đám người giấy kia đã lăn kềnh ra trên mặt đất, hệt như người máy bị rút pin.

Mãi đến tận cuối cùng, thấy người giấy đã chất thành một đống xung quanh Mạnh Thiểu Du, Bạch Diệu Tuyết mới bước ra khỏi kiệu hoa.

Mạnh Thiểu Du thấy cô thì thở phào một hơi, nói: "May mà em không nghe lầm, chị Tuyết không sao chứ ạ?"

Bạch Diệu Tuyết nhìn quanh bốn phía, cô phát hiện ra tuyến đường của đội đưa dâu cách nhà Dư Giang Hòa không xa. Bọn chúng đi men theo vườn hoa, đúng lúc tới gần nhà anh.

Cậu chó đen nghe thấy tiếng chiêng trống thì kêu lên, Mạnh Thiểu Du vốn không định nhúng tay, nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng khóc nức nở, cậu do dự trong lòng rồi mới bước ra, kế đó thì phát hiện ra Bạch Diệu Tuyết đang ở bên trong kiệu.

Sau khi Bạch Diệu Tuyết được cứu, cô nhìn về phía Mạnh Thiểu Du, hốc mắt đỏ lên, sau đó cô xé nát tất cả những người giấy trên mặt đất!

"Cho chừa vụ làm ta sợ, cho chừa vụ làm ta sợ nè!!"

Bạch Diệu Tuyết tức giận hét ầm lên, cô vừa mắng mỏ vừa xé người giấy. Đến cuối cùng khi toàn bộ người giấy trên mặt đất đều bị cô xé thành giấy vụn, cô mới bình tĩnh lại.

Mạnh Thiểu Du: "..."

Cậu nhìn mấy chỗ đứt tay đứt chân, yên lặng lùi về phía sau hai bước.

Linh hồn còn sống không nên ở bên ngoài lâu, Bạch Diệu Tuyết đã hôn mê rất lâu rồi, nên Mạnh Thiểu Du đưa cô về lại thân thể của mình trước.

Trước khi đi, Bạch Diệu Tuyết lau nước mắt, cô liếc nhìn qua nhà thầy Dư, cái người đang đứng bên cạnh cửa sổ chắc là thầy Dư nhỉ?

Cô lại ngó sang Mạnh Thiểu Du, khóc thút thít nói: "Cảm ơn em, Thiểu Du, chúc em và thầy Dư trăm năm hạnh phúc."

Mạnh Thiểu Du: "..."

- -

Tên đạo sĩ thấy pháp trận của mình lại bị phá vỡ, lồng ngực nhói lên, sau đó hắn hung hăng đập bàn!

Vì sao lại thất bại chứ!!

Lần này là ai?!!

Đôi mắt đỏ ngầu của đạo sĩ nhìn về phía một con quỷ thuộc hạ, hắn nói: "Điều tra cho ta!"

Một con quỷ tướng bên cạnh hắn cũng phẫn nộ, nhảy dựng lên nói: "Một phút đồng hồ! Ta muốn có toàn bộ tư liệu về cái tên cướp dâu kia!!"

- -

Sáng sớm, Bạch Diệu Tuyết im lặng đã lâu cuối cùng cũng đăng Weibo.

Bạch Diệu Tuyết: Tôi không sao cả, cảm ơn mọi người đã quan tâm ^_^.

Cộng đồng người hâm mộ của Bạch Diệu Tuyết sững sờ một lúc, sau khi xác nhận không phải là hàng giả mạo chất lượng cao, ai nấy đều trở nên kích động!

Mà trong số này còn có một nhóm người hâm mộ, ngoại trừ việc share Weibo của Bạch Diệu Tuyết một cách mãnh liệt, họ còn kích động chạy đến bên dưới một tài khoản khác.

Trong khu bình luận của Weibo "Tính Gì Mà Tính".

Khu bình luận của bài đăng mới nhất đã bị người hâm mộ của Bạch Diệu Tuyết nhanh chóng chiếm giữ, bình luận của ai cũng tỏa ra bầu không khí vui mừng.

> Tạ thần —!! Tuyết Tuyết của bọn tôi không sao rồi! Ư òaaaa!!"

> Cảm ơn đại sư, tặng đại sư cốc coca lạnh* nè! Hu hu hu hu hu!!!"

(Tặng coca lạnh: Một cái meme, ngụ ý thể hiện tình cảm, tỏ vẻ đáng yêu.)

Giang cư mận đi ngang qua từ từ hiện ra một dấu chấm hỏi:...Rốt cuộc chủ tài khoản này là thầy đồng hay là cẩm lý vậy? Phiền mấy người thống nhất ý kiến tí được không!.



Hết chương 48.

- -

> Kèn xô-na:

chapter content

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play