5.

Sau khi Lâm Uyển đã gần hồi phục hoàn toàn, cô ấy thường xuyên đến tìm tôi, hỏi han ân cần với tôi.

Đối với cô ấy, tâm trạng của tôi rất phức tạp, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy rất quen thuộc với cô ấy. Thế nên khi cô ấy một lần nữa đến tìm tôi, tôi vờ như tùy ý mà ngâm nga một bài hát. Cô ấy nghe xong thì hai mắt liền sáng ngời, sau đó liền tròn mắt nhìn chằm chằm tôi.

Khi trong lòng tôi đang cảm thấy hoảng, cô ấy đột nhiên ngập ngừng hát tiếp câu hát mà tôi vừa ngâm nga. Thế rồi hai chúng tôi ngơ người luôn, sau đó cô ấy vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ mà hỏi: “Cô cũng thế à?”

Tôi kích động gật gật đầu, thì ra cô ấy cũng là người xuyên sách.

Sau khi trao đổi ám hiệu, chúng tôi chỉ hận không gặp nhau sớm hơn, thế là sau đó đã lập tức kết thành chị em.

Nói chuyện mới biết vài năm trước cô ấy mới xuyên đến đây, nhưng cô ấy lại chẳng biết gì về tình tiết tiểu thuyết cả.

Tôi từng muốn nói với cô ấy về việc này, nhưng khi đề cập đến thì đột nhiên lại phát sinh ra vài việc nên bị gián đoạn. Tôi dần dần ý thức được rằng, chuyện tình tiết chỉ có tôi mới có thể biết được.

Ảnh hưởng của cốt truyện vẫn còn tồn tại, tuy rằng nam nữ chính không phát sinh tình cảm như trong nguyên tác. Tuy nhiên, khi đến tìm tôi, hai người họ luôn trùng hợp gặp nhau một cách kỳ dị.

Vì chuyện này mà hai người họ vẫn luôn than phiền với tôi. Họ gặp nhau đều là vì muốn tìm tôi nói chuyện, nhưng bầu không khí giữa ba người cứ luôn giương cung bạt kiếm.

Đối với kiểu phát triển kỳ lạ này, tôi cũng cảm thấy rất mờ mịt.

Nữ phụ ác độc và nữ chính trở thành bạn thân?

Theo sự sắp xếp tình tiết, tôi luôn tuân thủ nguyên tắc không chống lại được họ thì hãy tham gia với họ.

Khi vết thương của tôi đã khỏi rồi, tôi chuẩn bị về nước. Hầu như mọi việc đều phát triển theo hướng tốt, thế nhưng ngày đẹp lại không dài.

Dù đã phẫu thuật, nhưng vì di chứng sau phẫu thuật nên mẹ Tống đã qua đời. Sức mạnh của cốt truyện dường như là số trời không thể làm trái, tôi cảm thấy vô cùng bất lực.

Sau khi cùng Tống Quân xử lý hậu sự cho mẹ Tống, tôi nói với bố mẹ rằng mình muốn ở lại đây để tiếp tục đào tạo chuyên sâu. Bố mẹ không nỡ nhưng vẫn tôn trọng quyết định của tôi.

Thời gian học tại nước ngoài, bố của Tống Quân nhiệt tình mời tôi sống tại nhà họ, nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định sống cùng Lâm Uyển.

Ai có thể từ chối được sự mê hoặc bởi những món ăn ngon không.

Không hổ là nữ chính, tài năng nấu nướng xứng đáng được điểm tối đa.

Tống Quân rất buồn bực vì chuyện này, trước có Thẩm Ngôn sau lại có Lâm Uyển, cơ hội sống chung với nàng thanh mai của cậu ấy vẫn luôn bị người khác giành giật.

Cứ như vậy, mấy năm du học đã trôi qua, chúng tôi đều muốn về nước phát triển.

Tống Quân - người thừa kế gia nghiệp về nước trước chúng tôi một bước, bố trí ổn thỏa sự nghiệp của cậu ấy. Lâm Uyển cũng vì công việc của gia đình mà về nước trước tôi, tôi là người tiễn hai người họ về nước.

Đối với sự sắp xếp của tình tiết, tôi đã hoàn toàn bất lực rồi. Hai người họ thường xuyên vì tình tiết thúc đẩy mà gặp được nhau.

Quan hệ giữa hai người có vẻ như khá ôn hòa, nhưng kỳ thực lại rất hỗn loạn khó nói. Sau lưng nhau, họ đều châm chọc và bóc phốt đối phương với tôi. Nếu không phải hiện tại một người là chàng thiếu niên tình đầu ý hợp với tôi, một người là người bạn thân thiết với tôi, tôi đã nghĩ rằng hai người họ là đôi oan gia hoan hỉ rồi.

Cuối cùng cũng đến ngày tôi về nước, tôi nhìn thấy Tống Quân ở nhà ga sân bay để đón tôi. Cậu ấy mặc chiếc áo bành tô gọn gàng và thích hợp với cơ thể, thân hình cao gầy mảnh mai đi về phía tôi.

Trên cổ quàng một chiếc khăn, khiến cho con người vốn dĩ trông lạnh lùng nay lại trông thật ôn hòa, ấm áp.

Khuôn mặt vốn dĩ tuấn tú thời khắc này lại nở một nụ cười, trái tim tôi vì vậy mà điêu đứng.

Sau đó, cậu ấy rất tự nhiên mà cầm lấy hành lý của tôi, lấy khăn cổ của mình mà quàng lên cổ tôi.

Trong mũi tôi là hơi thở mát mẻ sạch sẽ của cậu ấy. Từ tận đáy lòng, tôi cảm nhận được hơi ấm mà chiếc khăn mang lại.

Cuối cùng, cậu ấy nắm lấy tay tôi.

“Uyển Uyển vẫn tốt chứ?” Tôi có chút lo lắng mà hỏi Tống Quân.

“Cô ấy thì có chuyện gì chứ. Chỉ có tớ là không ổn thôi.” Cậu ấy bất mãn mà nắm chặt tay tôi.

“Cậu có chỗ nào không ổn? Tớ xem xem nào. Mà sao tớ ngửi thấy mùi gì chua chua như giấm nhỉ. Ngửi ngửi, thì ra là truyền đến từ chỗ này.” Nói dứt lời, tôi liền tiến đến hôn cậu ấy một cái, sau đó thì liền định tách ra.

Thế nhưng cậu ấy lại không định tha cho tôi, cậu ấy thả hành lý trong tay xuống, giữ chặt sau ót tôi, nụ hôn dần dần sâu hơn.

Rất lâu sau đó, cậu ấy mới buông tôi với khuôn mặt đỏ bừng ra.

“Anh nhớ em thành bệnh, Án Án à.” Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt của kẻ si tình.

“Em cũng vậy.” Tôi nói với anh ấy.

6.

Sau khi thu xếp ổn thỏa, tôi hẹn gặp mặt Lâm Uyển.

“Uyển Uyển, đến nhà tớ ở đi, đỡ phải ngày ngày sốt ruột bực mình.” Tôi kéo tay Lâm Uyển mà nói với cô ấy.

“Cậu vẫn không tin vào thực lực của tớ à? Án Án, chỉ với mấy người bọn họ, cậu mà có lo thì chỉ cần lo cho họ thôi.”

Lâm Uyển không hề để bà mẹ kế và đứa con riêng vào trong mắt, ngược lại còn an ủi tôi.

Tớ có thể không tin cậu sao, đến cả việc sau này cậu dùng thủ đoạn tớ cũng biết. biết đến nỗi trong lòng không ngừng blah blah.

“Không phải là vì tớ muốn cho cậu thư giãn chút sao? Chỉ với thế lực của bọn họ, cậu ngay lập tức xử lý bọn họ đi.”

“Có người bạn tốt như cậu là tớ có chỗ dựa vững chắc nhất rồi. Yên tâm, cậu cứ đợi đến thời gian thích hợp để chúc mừng tớ đi.”

“Được thôi, nhưng mà cậu phải nhớ kỹ là không chống đỡ được thì còn có tớ đấy.” Tôi nhấn mạnh cô ấy.

Dù gì thì thủ đoạn của cô ấy mạo hiểm quá. Trong nguyên tác có Tống Quân giúp cô ấy giải quyết vấn đề đứt gãy chuỗi vốn, nhưng hiện tại cô ấy chỉ có một mình nên rất khó giải quyết vấn đề. Tôi lại không thể bẻ gãy quan điểm của cô ấy, may mà hiện tại tôi đã thừa kế gia nghiệp của gia đình, lại còn có kiến thức chuyên môn và khả năng biết trước cốt truyện.

Vì thế, bây giờ đã đến lượt tôi làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi.

Trong một tương lai không xa, doanh nghiệp nhà họ Lâm sẽ sa sút bởi đứa con trai riêng của nhà họ Lâm kia. Sau đó Lâm Uyển xuất hiện như một vị anh hùng, cứu bọn họ ra khỏi nước sôi lửa bỏng.

Dưới sự dẫn dắt của Lâm Uyển, nhà họ Lâm đã ngày càng phát triển. Trên con đường sự nghiệp, cô ấy thuận tiện tìm được một anh chàng đẹp trai. Cuối cùng cô ấy trở thành vị nữ doanh nhân nổi tiếng, cả con đường tình yêu lẫn sự nghiệp đều mỹ mãn,

Trước những mô tả về tương lai của tôi về cô ấy, cô ấy cảm thấy rất thích thú. Nhưng cô ấy bảo đàn ông thì thôi đi, chỉ tổ làm chậm tiến độ kiếm tiền của cô ấy,

Tôi nghe vậy thì cười chứ không nói gì, chỉ nhìn về phía Thẩm Ngôn ở phía sau cô ấy, dùng ánh mắt để truyền đạt rằng con đường truy thê của cậu ấy còn dài lắm.

Lại đến ngày tổ chức lễ hội ở chùa, Lâm Uyển kiên quyết muốn tôi và cô ấy cùng nhau đi, nói rằng muốn một người bản địa như tôi đưa cô ấy đi tham quan và tìm hiểu thêm về những phong tục tập quán.

Tôi vốn nghĩ Tống Quân sẽ bất mãn với điều này, bởi hiện tại anh ấy rất dính tôi. Vậy mà không ngờ rằng anh ấy lại chỉ dặn dò tôi chú ý an toàn, sau đó bảo tôi chơi vui vẻ.

Cũng đúng, dù gì bây giờ sự nghiệp của Tống Quân càng ngày càng lớn, gần đây một thời gian tôi còn không gặp được anh ấy rồi.

Lần chơi hội lần trước đã cách hiện giờ mấy năm liền, hình thức chơi hội hiện tại đã đổi mới rất nhiều, dần dần có thêm nhiều hoạt động mới lạ xuất hiện, đến cả buổi tối cũng có khá nhiều hoạt động.

Điều này khiến cho tôi và Lâm Uyển - người thích cuộc sống về đêm hưng phấn không thôi.

Mà đêm buông xuống, chúng tôi nghe mấy người buôn dưa lê nói rằng đêm nay sẽ có phú thương tổ chức bắn pháo hoa.

“Là cái người coi tiền như rác nào lại mua pháo hoa vậy, rõ ràng là giá pháo hoa vừa mới tăng.” Tôi nhướng mày, lấy làm lạ mà nói với Lâm Uyển.

“Hahahaha, cậu nói không sai, đây đúng là một tên coi tiền như rác.” Nghe thấy tôi hình dung, Lâm Uyển không nhịn được cười mà nói.

Chúng tôi định xem xong pháo hoa rồi về, vừa hay tôi cũng muốn xem xem là người nào coi tiền như rác. Lâm Uyển kéo tôi đi về phía cây cầu, tôi cảm thấy nghi ngờ mà nhìn cô ấy, cô ấy liền giải thích rằng trên cầu là vị trí cực tốt để xem pháo hoa.

“Nhưng đây không phải lần đầu tiên cậu đến lễ hội chùa sao? Sao tớ cảm thấy cậu rất quen với nơi này thế?” Tôi ngờ vực nhìn cô ấy.

“Aiya, còn không phải vì vừa nãy cậu đi mua kẹo hồ lô, tớ đã tiện đi loanh quanh một chút hay sao.” Cô ấy có chút không tự nhiên mà trả lời tôi.

Sau khi tìm được vị trí tốt, chúng tôi liền ở trên cầu mà thưởng thức khung cảnh pháo hoa đầy trời.

“Đẹp không?” Tống Quân đột nhiên xuất hiện từ phía sau mà ôm lấy tôi, bên tai truyền đến âm thanh dịu dàng như nước của anh ấy.

“Sao anh lại đến rồi, không phải rất bận sao?” Tôi vừa kinh ngạc mà nhìn anh ấy, vừa tìm kiếm bóng dáng của Lâm Uyển.

“Công việc sao quan trọng bằng em được? Đừng tìm nữa, cô ấy với Thẩm Ngôn đang ở cùng nhau rồi.” Anh ấy dường như đã biết tôi đang tìm ai.

“Án Án, em có thích pháo hoa mà anh chuẩn bị không?” Giọng nói của Tống Quân mang theo chút căng thẳng khó mà phát hiện.

Hóa ra người tiêu tiền như rác chính là anh, tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, thảo nào Lâm Uyển cứ cười cười như vậy.

“Pháo hoa rất đẹp, em rất là thích.” Tôi ngẩng đầu nhìn pháo hoa khắp trời mà khen ngợi.

“Từ giờ mỗi năm, anh đều mong như khoảnh khắc này, em có đồng ý cho anh cơ hội này không? Án Án, em đồng ý gả cho anh không?” Anh ấy căng thẳng nhìn tôi rồi đột nhiên quỳ xuống, lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ.

Trong hộp, những viên kim cương trên chiếc nhẫn lấp lánh rực rỡ trên nền pháo hoa.

Tôi ngơ ngẩn nhìn chiếc nhẫn. Lần trước đi mua sắm với Lâm Uyển, tôi đã nhìn thấy chiếc nhẫn này và luôn miệng khen nó.

“Lần đầu tiên thấy chiếc nhẫn này, anh đã cảm thấy khi em đeo nó lên nhất định sẽ rất đẹp.” Trong mắt anh ấy ngập tràn mong chờ mà nhìn tôi, bàn tay hơi run run khi lấy chiếc nhẫn ra đã để lộ tâm trạng hồi hộp của anh ấy giờ phút này.

“Vậy mau để em đeo lên thử xem.” Tôi mỉm cười nhìn anh ấy.

“Vậy là, vậy là em đồng ý rồi?” Dường như anh ấy cảm thấy có chút khó tin, nhưng anh ấy lại nhanh chóng đeo nhẫn cho tôi, sợ rằng tôi sẽ đổi ý.

Nhìn anh ấy chân thành mà nhìn tôi, nhìn trong mắt anh ấy tràn ngập hình ảnh phản chiếu của tôi, tôi chân thành mà trả lời anh ấy: “Em đồng ý.”

Trên đường quay về, nụ cười trên môi Tống Quân không hề biến mất. Một tay tôi cầm kẹo hồ lô, tay còn lại thì bị anh ấy nắm.

Dưới ánh trăng, tôi nhìn bóng của mình và anh ấy quấn quýt không rời. Cảnh tượng này với cảnh tượng chúng tôi năm mười sáu tuổi trở về sau hội chùa chồng chéo lên nhau. Lần đó anh ấy tỏ tình với tôi, hiện tại… chúng tôi sắp kết hôn rồi.

Nghĩ đến đây, tôi lại cắn một miếng kẹo hồ lô. Hương vị lần này là ngọt! Ngọt vào tận tim.

“Rất ngon sao?” Anh ấy hỏi tôi câu hỏi của năm đó.

“Rất ngon, anh có muốn thử không?” Còn chưa đợi tôi nói xong, Tống Quân đã thuận theo tay tôi mà cắn một miếng.

“Thế nào?” Tôi ngẩng đầu hỏi anh ấy. Anh ấy liền nhân cơ hội mà mổ vào miệng tôi một cái.

“Không ngọt bằng em.” Anh ấy như trẻ con nhận được quà, chiếm được món hời lớn mà đắc ý nhìn vào tôi, tận hưởng vẻ mặt ngượng ngùng của tôi lúc này.

Tôi đỏ mặt, muộn màng mà phát hiện anh ấy lại trêu chọc mình. Thế là tôi liền báo thù bằng cách làm theo hành động của anh ấy, hôn trả lại anh ấy một cái.

Dường như anh ấy không ngờ tôi lại làm như vậy. Tôi nhân lúc anh ấy đang ngẩn người mà chạy thật nhanh, sau đó quay đầu thưởng thức nét mặt của anh ấy rồi vui vẻ cười lớn.

Hóa ra anh ấy cũng sẽ có biểu cảm ngượng ngùng như vậy.

Đến lúc phản ứng lại, anh ấy liền cướp chiếc kẹo hồ lô của tôi, lợi dụng ưu thế chiều cao để tôi không với tới anh ấy.

Tôi ở phía sau chạy đuổi theo anh ấy, chúng tôi cứ trêu đùa nhau như vậy mà trở về đến nhà.

Anh ấy tiễn tôi đến trước cửa nhà tôi. Khi anh ấy định trả lại kẹo hồ lô, tôi bước lùi về sau một bước và nói với anh ấy: “Đây là tín vật em tặng cho anh. Từ giờ về sau, mỗi lần hội chùa, anh đều phải cùng em đi mua một xiên.”

“Nhất định sẽ như vậy.” Anh ấy trang trọng mà đáp, tựa như lời cam kết này là lời thề quan trọng nhất cuộc đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play