Nam Ương kêu Tôn Tự Tuyết cùng đi mua chút trái cây, vừa rồi tới quá vội, chỉ nghĩ muốn gặp Lưu Chấn cho nên trong tay cái gì cũng không mang theo, cô ấy không biết lúc trở về Khương Bán Hạ có còn ở đó không, Nam Ương không muốn gặp cô ta cho nên lúc đi siêu thị cũng rất chậm rãi.

Tôn Tự Tuyết đưa cho Nam Ương một cái khẩu trang, sợ cô ấy bị người khác nhận ra.

Nam Ương nhìn Tôn Tự Tuyết săn sóc tỉ mỉ như vậy trong nháy mắt liền xuất hiện nghi hoặc. Tự Tuyết có khi nào cũng....

Tôn Tự Tuyết chú ý tới Nam Ương đang dùng loại ánh mắt khả nghi đánh giá mình, cô rùng mình một cái, ôm ôm cánh tay: "Lão, lão tổ, người.... Sao người lại dùng ánh mắt này?"

"Ngươi ----" Âm cuối của Nam Ương hơi kéo dài, nghe lên có chút ái muội.

Tôn Tự Tuyết trợn tròn mắt: "Lão tổ người tính làm gì? Người, có phải người phát sốt rồi không? Người đừng nhìn tôi như vậy, tôi sợ a!"

Nam Ương thu hồi ánh mắt, yên tâm ừ một tiếng. Vẫn là Tự Tuyết tương đối ngoan hơn, truyền nhân thì nên là như thế này, ưu ái đối với cô ấy khi biểu hiện ra cũng chỉ có sợ hãi cùng sợ hãi.

Tôn Tự Tuyết nơm nớp lo sợ trầm mặc hết một lúc, lúc mở miệng đều đã mang theo khóc nức nở:

"Lão tổ, người.... Có phải người muốn ngoại tình không?"

Nam Ương sửng sốt, khóe miệng giật giật.

"Nếu người muốn ngoại tình tôi có thể tìm giúp người chị gái xinh đẹp khác, người người người người đừng tìm tôi, tôi sợ, nếu ông nội mà biết chắc chắn sẽ đánh gãy chân tôi a!" Tôn Tự Tuyết khóc không ra nước mắt.

"Im miệng." Nam Ương lạnh lùng nói.

"Nhưng mà...."

"Im miệng."

Tôn Tự Tuyết héo úa gục đầu xuống.

Sao lão tổ có thể coi trọng cô nhỉ? Cô cũng là thụ a, hai thụ ở cùng nhau thì có thể làm gì? Có thể thụ ra công à?

Còn may là Nam Ương không thần thông quảng đại tới mức có thể đọc tâm, bằng không cô ấy mà biết giờ phút này mãn đầu Tôn Tự Tuyết đều là những thứ kỳ kỳ quái quái như vậy, sắc mặt nhất định là còn xanh hơn sữa bò Vương Tử đang cầm trong tay.

Nam Ương mua rất nhiều đồ, lớn có tổ yến quý giá, nhỏ có bánh Shaqima Lưu Chấn thích ăn, còn có táo, tuyết lê, sữa hạt óc chó, tương vịt, sữa chua, đong đầy ba cái túi lớn. Bản thân cô ấy xách hai túi, để lại một cái túi nhỏ nhất cho Tôn Tự Tuyết.

Vốn dĩ Tôn Tự Tuyết tính thể hiện xách hết, không ngờ Nam Ương lại thật sự buông tay, Tôn Tự Tuyết đột nhiên không kịp phòng bị ôm một lúc ba túi đồ nặng trĩu huỵch một tiếng đặt mông ngồi trên mặt đất. Nam Ương nhìn cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, chỉ cau mày nhặt đồ bị rơi trên đất lên, nhỏ giọng nói một câu:

"Dâu tây đổ ra ngoài hết rồi."

Dâu tây???

Ngài ấy không quan tâm mông mình có bị nứt ra không à?

Tôn Tự Tuyết thở phì phì nghĩ, cho dù lão tổ có cần thì cô cũng sẽ không làm tiểu tam đâu! Thật quá đáng a!

Cuối cùng vẫn là Nam Ương xách hai cái túi nặng nhất, Tôn Tự Tuyết thì run run rẩy rẩy xách cái túi nhẹ nhất trong đó, hai người một trước một sau đi trở về.

Khương Bán Hạ không ở đây, vừa rồi Nam Ương ra tay rất nặng, cô ta hẳn là đã đi tìm bác sĩ trị liệu. Thứ Nam Ương muốn chính là hiệu quả này, để cô ta nghỉ ngơi một lúc, bằng không nhàn rỗi quá lại luôn thích làm mấy chuyện xấu.

Cô ấy cũng không đem những chuyện tốt Khương Bán Hạ làm nói với Lưu Chấn. Lưu Chấn đã không còn lại bao nhiêu thời gian nữa, cô ấy không muốn đến lúc cuối cùng rồi ông còn phải mang theo áy náy, áy náy vì không tìm được cho mình một truyền nhân ưu tú.

"Lão tổ, chắc người cũng gặp Bán Hạ rồi," Đáy mắt Lưu Chấn giấu không được đầy tơ máu, "Người cảm thấy thế nào?"

Nam Ương cắn một miếng chuối ngọt nị trong tay, không tỏ ý kiến: "A Chấn, ngươi không cần nhọc lòng vì những việc này. Kỳ thật bất quá ta cũng chỉ sống thêm được sáu, bảy chục năm nữa thôi, có một mình Tự Tuyết giúp đỡ là đủ rồi."

Lưu Chấn nghe ra được ý tứ của Nam Ương, khó tránh khỏi thất vọng.

"Thực xin lỗi, có phải tôi giáo dục nó chưa tốt không...."

"Không trách ngươi." Trong miệng Nam Ương còn ngậm chuối, liền cầm lấy sữa Vương Tử bên cạnh uống một ngụm.

"Lão tổ người không thích chị ấy sao?" Tôn Tự Tuyết ngồi ở ghế nhỏ bên cạnh đang nghiêm túc gọt táo, hai mắt gắt gao nhìn vỏ táo trong tay đang từ từ xoay tròn rơi xuống, "Tôi thấy chị Bán Hạ cũng khá tốt a, đặc biệt đặc biệt quan tâm người. Chị ấy vừa thấy tôi liền lôi kéo tôi hỏi người thế này thế kia, tôi cảm thấy so với tôi chị ấy càng chiếu cố người tốt hơn nữa."

Nam Ương không lên tiếng, lại uống thêm một ngụm sữa nữa.

"Hơn nữa, chị Bán Hạ rất xinh đẹp. Sao con lai đều xinh đẹp như vậy nhỉ, đôi con ngươi màu cam đó trông đẹp vô cùng." Tôn Tự Tuyết cười hì hì, "Tôi cảm thấy, chị ấy với Chúc Chúc có điểm giống nhau nha, đều là dạng nữ sinh rất mỹ diễm. Lão tổ người thích Chúc Chúc như vậy chắc là cũng sẽ rất thích chị Bán Hạ."

"Ta thích Khinh Hoan không phải bởi vì khuôn mặt của nàng." Nam Ương nhàn nhạt nói.

Tôn Tự Tuyết lập tức ngẩng đầu, dùng ánh mắt hồ nghi nhìn về phía Nam Ương.

"....." Nam Ương bị cô nhìn chằm chằm đến nổi cả da gà, nhíu mày, ho khan một tiếng, "Mặt chỉ là một lý do nhỏ thôi."

Cô ấy bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên lên giường với Khinh Hoan.

Khi đó Khinh Hoan đang phát sốt, khuôn mặt nóng đến đỏ bừng, càng thêm vẻ vũ mị động lòng người. Cô ấy vốn dĩ không muốn ở trên giường bệnh giao mình cho Khinh Hoan, nhưng nàng cứ dùng đôi con ngươi thủy quang liễm diễm nhìn mình, đuôi mắt cong cong hệt một con tiểu hồ ly, dùng thanh âm mềm mại nhất nói bên tai cô ấy: Sư phụ, cởi y phục ra đi. Sư phụ, ta muốn người. Sư phụ, không chịu nổi thì cắn ta.

Cô ấy cuối cùng cũng không cắn nàng, nhưng lần đó, cô ấy bị Khinh Hoan chọc khóc.

Khinh Hoan ở bên tai cô ấy không ngừng nỉ non, sư phụ, khóc lớn tiếng một chút. Sư phụ, ta thích nhìn người khóc.

Lông mi rũ xuống che đậy, một trương khuôn mặt ôn nhu lại giải hoạt vũ mị, khiến một chút lý trí cuối cùng của cô ấy hoàn toàn rơi vào vực sâu.

"Lão tổ, người đang nghĩ gì vậy?"

Tôn Tự Tuyết kỳ quái nhìn lỗ tai Nam Ương bỗng nhiên đỏ bừng.

"...." Nam Ương phục hồi tinh thần, không trả lời, chỉ cúi đầu ăn chuối. Cô ấy nâng tay vén chút tóc mái bên tai, dưới động tác che dấu, lén lén nhéo lỗ tai nóng bỏng của mình.

"Đây, táo đã gọt xong rồi ạ." Tôn Tự Tuyết đưa quả táo đã được gọt sạch sẽ trắng nõn cho Nam Ương.

Lưu Chấn nhìn quả táo kia, cười cười: "Còn nhớ lúc nhỏ, lão tổ cũng tự mình gọt cho táo cho tôi như vậy. Tự Tuyết, chắc con chưa từng thấy lão tổ gọt táo đâu nhỉ?"

"Vẫn chưa ạ." Hai mắt Tôn Tự Tuyết tò mắt sáng lên.

"Một quả táo lớn như vầy," Lưu Chấn giơ tay ước lượng, so với một quả dứa nhỏ bên cạnh, "Bị người gọt đến chỉ còn cái lõi." Ngón tay co lại, vòng thành một cái lỗ nhỏ nhỏ.

"Ha ha ha ha ha..." Tôn Tự Tuyết nhịn không được nở nụ cười.

"Ta cứ nhìn người gọt vỏ với thịt quả xuống thùng rác, gọt đến chỉ còn cái lõi, nhưng mà, ta còn đem cái lõi đó gặm sạch sẽ. Khi đó Trọng Lễ mười tám tuổi, ông ấy thấy lão tổ gọt táo cho ta, vì thế còn mắng ta một trận." Lưu Chấn cười đến giảo hoạt, "Ta biết, ông ấy chắc chắn là đang ghen tị, bởi vì lão tổ chưa từng gọt táo cho ông ấy a."

"Oa, con cũng muốn ăn lõi táo lão tổ gọt." Tôn Tự Tuyết cười hì hì nhìn về phía Nam Ương.

"Vậy giờ ta gọt cho ngươi ăn."

Nam Ương đạm mạc nhìn cô một cái, chậm rãi sờ dao bướm trên thắt lưng mình.

Tôn Tự Tuyết sắc mặt đại biến, vội xua tay: "Đừng đừng đừng, đừng đừng đừng, tôi không muốn nữa, không muốn ăn, tôi không ăn nữa!"

Nam Ương nhíu nhíu mày, "Ngươi sợ cái gì?"

Cô ấy cũng không uy hiếp cô, cô ấy xác thật có thể gọt một quả.

"Không không không, tôi tôi tôi sợ....." Tôn Tự Tuyết lã chả khóc lóc, "Lão tổ, tôi cầu xin người, người đừng lúc nào cũng làm tôi sợ a, tim tôi không tốt, nếu bị người dọa thế vài lần nữa chỉ sợ thật sự phải đi trước người."

Tôn Quốc Huy đã từng nói với cô, lúc trước Nam Ương từng có một thanh kiếm, gọi là lạc sương. Nhưng vì đủ loại nguyên nhân, chuôi trường kiếm này không thích hợp đi theo cô ấy nữa. Hiện giờ mỗi ngày đi theo Nam Ương đều là con dao bướm BM47. Lưỡi dao sau khi gập lại sẽ không dài, dễ bề giấu trên người, sau khi bung ra chiều dài sẽ được tăng gấp đôi, rất thích hợp dùng để phòng thân. Con dao này là Tôn Quốc Huy tìm giúp cô ấy, mẫu dao 47 do công ty BenchMade ở Oregon sản xuất, nặng hơn các lưỡi dao khác, sắc nhọn đến mức có thể cắt đứt cả kim cương. Tôn Quốc Huy cũng nói, Nam Ương dùng con dao này để cắt mọi thứ, thịt hưu đẫm máu, thịt gấu hư thối, củi khô nhóm lửa, nếu lấy giấy lao lưỡi dao mang đi xét nghiệm phỏng chừng có thể xét ra được vạn loại bệnh khuẩn.

Tôn Quốc Huy luôn mãi cảnh cáo Tôn Tự Tuyết, chỉ cần thấy Nam Ương bắt đầu lấy dao ra, đừng động tiền căn hậu quả, cứ xin tha là được rồi. Bởi vì mặc kệ là cô ấy muốn dùng dao giết người hay đơn giản chỉ là muốn gọt trái cây, thì trái cây sau khi gọt ra cũng là kịch độc.

"Tôi thật sự không có lộc ăn này, không nhọc phiền người, tôi tự mình gọt, tự mình gọt."

Tôn Tự Tuyết vội vàng chạy về ghế nhỏ của mình, sợ Nam Ương không cẩn thận một cái liền thật sự lấy dao ra.

Lưu Chấn nhìn Tôn Tự Tuyết trốn ở trong góc có chút bất đắc dĩ, ngay sau đó cười nhìn về phía Nam Ương, "Người mệt chưa? Nếu không thì về Mai gia nghỉ ngơi một chút đi."

"Không mệt. Ta ở cùng ngươi."

Nam Ương vứt quả táo đã ăn xong chỉ còn lại hạt ném vào thùng rác, ngồi trên ghế lấy kindle ra đọc sách.

Cô ấy không phải người thích nói chuyện phiến, Lưu Chấn biết điểm này cho nên ông cũng không mạnh mẽ kéo cô ấy nói chuyện nữa. Bọn họ cứ như vậy an tĩnh ở cùng một chỗ, Lưu Chấn xem điện thoại, Nam Ương đọc sách, tuy rằng không có giao lưu gì nhưng ông biết đây là phương thức biểu đạt sự quan tâm của cô ấy. Chỉ cần Nam Ương ngồi bên cạnh ông thôi, đoạn đường cuối cùng này của bản thân đã không còn cô độc nữa.

Nam Ương từ trước đến nay đều như thế, đối với người ngoài lạnh nhạt tựa một khối băng, đối với đệ tử của mình lại có một loại quan tâm thuộc về riêng cô ấy. Ngay từ đầu mọi người đều cho rằng người mà mình đi theo là một khối băng từ cổ đại, không chân thật, không nắm giữ được, cho nên mới không tham luyến, cũng không ôm chút chờ mong nào. Nhưng chỉ cần chân chính đi theo Nam Ương, bọn họ sẽ từ trên người cô ấy hấp thu được rất rất nhiều quan tâm nhỏ bé, tỷ như một xiên hồ lô đường, tỷ như một quả táo được gọt sạch, bọn họ sẽ phát hiện, bọn họ chiếu cố Nam Ương thì Nam Ương cũng đồng thời thỏa đáng chiếu cố lại. Cho nên nhiều năm như vậy trôi qua, tam tôn môn hạ không một môn phái nào chết non, truyền thừa đương nhiên quan trọng nhưng càng quan trọng hơn là, Nam Ương đáng giá bọn họ đi theo.

Lưu Chấn biết, tuy rằng ngoài miệng Nam Ương không nói nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến bọn họ. Giống như khi cô ấy nghe thấy tin tức bệnh tình của mình nguy kịch, sẽ lập tức buông hết thảy trong tay tới bên cạnh ông.

Cô ấy để ý mỗi một đệ tử của mình.

Nhưng, ba ngàn năm nay, cô ấy lại cứ như vậy tự mình tiễn đi bao nhiêu đệ tử?

Nam Ương tận mắt nhìn bọn họ từ đứa nhỏ trúc trắc đi theo phía sau mình, sau đó lại tận mắt nhìn bọn họ chầm rãi từ từ già đi. Cô ấy một lần lại một lần ngồi trước giường bệnh chờ sinh ly tử biệt, một lần lại một lần mà nói, đừng sợ, ta ở cùng ngươi. Ta cùng người đi đoạn đường cuối cùng này.

Nam Ương không ngừng tiễn đưa người mình để ý a.

Mặc kệ là Khinh Hoan chuyển thế, hay đệ tử của mình. Cô ấy đều vô số lần cáo biệt. Ngày đó khi bắt đầu lựa chọn cấm thuật kia liền rành mạch hiểu rõ, số mệnh của cô ấy, chính là cáo biệt.

Điều duy nhất Lưu Chấn tiếc nuối, đó là ông không còn thời gian để chờ, chờ một ngày kia Nam Ương rốt cuộc không cần phải cáo biệt nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play