Ăn xong cháo rồi, Nam Ương đưa Khinh Hoan trở về phòng của mình.
Sau khi ăn xong chút cháo trạng thái của Khinh Hoan thoạt nhìn khá hơn rất nhiều, chỉ là vẫn còn sốt nhẹ. Nam Ương vắt khăn lông đắp lên trán cô, lại hứng thêm một chậu nước lạnh đặt trên ghế cạnh mép giường, tiện cho việc vắt lại khăn.
Viên thuốc mới uống lúc này giờ cũng đã có tác dụng, cô rất nhanh đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Nam Ương cong eo, sờ sờ tóc cô, nhẹ giọng hỏi: "Có muốn tôi ở lại với em không?"
Cô trong mông lung lắc lắc đầu.
"Được, vậy nếu em có gì không thoải mái thì kêu tôi, tôi sẽ nghe thấy."
Đôi mắt nửa híp đã hoàn toàn nhắm lại.
Đầu ngón tay của Nam Ương tạm dừng trên đỉnh đầu cô, chỉ có thời điểm cô khốn đốn, cô mới có thể dựa dẫm cô ấy như vậy. Nam Ương gắt gao mím chặt môi, ánh mắt si ngốc lưu luyến trên khuôn mặt vô cùng quen thuộc này. Hàng lông mi này, đôi mắt này, rõ ràng là cô ấy đã hôn qua không biết bao nhiêu lần, hiện tại lại chỉ có thể ở bên cạnh nhìn, ngay cả như vậy còn phải nhân lúc cô ngủ rồi mới dám nhìn chằm chằm trong chốc lát.
Bất quá, không sao cả, cô đã là vợ của cô ấy, các cô còn rất nhiều thời gian.
Nam Ương nắm lấy lọn tóc quăn tán loạn trên gối đầu, cúi người xuống, môi hôn nhẹ chạm lên đuôi tóc mềm mại.
Đúng vậy, là đuôi tóc.
Cô ấy không dám hôn lên trán cô, cũng không dám hôn lên gương mặt của cô, thậm chí ngay cả đỉnh đầu của cô cũng không dám hôn lấy, bởi vì nếu hôn nơi đó Khinh Hoan sẽ cảm giác được. Cô ấy may mắn vì trên tóc không có bất kỳ sợi dây thần kinh xúc giác gì, hôn ở đuôi tóc, chỉ có bản thân mới biết được một lát kiều diễm này.
Sau khi hôn xong, cô ấy lại cảm thấy bản thân như vậy trông có chút tùy tiện, lỗ tai chậm rãi đỏ lên.
Nam Ương trở về phòng của mình, sau khi rửa mặt xong cũng không thay áo ngủ, mà là đoan đoan chính chính ngồi trên giường, lắng nghe động tĩnh cách vách. Cô ấy sợ Khinh Hoan nửa đêm bị đau tỉnh lại.
Đêm nay, Nam Ương vẫn luôn ngồi ở đó, vẫn không nhúc nhích. Cô ấy đem nội lực toàn thân tập trung về tai, lắng nghe tiếng hô hấp mỏng manh lúc ngủ của cô, khi cô ấy rũ mắt, bên trong đáy mắt là một uông thỏa mãn từ tận trong lòng.
Sáng sớm hôm sau, Chúc Khinh Hoan tỉnh dậy. Tối hôm qua cô ngủ rất ngon, sáng nay thức dậy cơn sốt cũng đã giảm bớt, cô xoa xoa cái đầu chóng váng xuống lầu, muốn đi rót cho mình một ly nước ấm.
Vừa xuống tới phòng khách, cô liền xa xa nhìn thấy trên bàn ăn đặt một chén cháo trắng.
Chị ấy thật sự làm?
Chúc Khinh Hoan cầm lấy bình nước trên bàn rót một ly. Uống nước xong, cô lại nhịn không được liếc nhìn về phía chén cháo đang bóc khói nghi ngút đằng kia. Hình như tối hôm qua Nam Ương có nói là chị ấy sẽ không bỏ gia vị nữa?
Chúc Khinh Hoan liếm môi, chậm rãi đi qua, thật cẩn thận nhìn thoáng qua thứ trong chén. Nhìn qua nhưng thật ra cũng bình thường, không nhiều cũng không ít, nếu thật sự chỉ bỏ gạo vào nấu thôi thì, hẳn là...
Nếu không thì thử một chút xem?
Hai lần đầu ăn phải mấy món kinh dị của Nam Ương để lại cho cô bóng ma tâm lý quá lớn, lần này cô trên cơ bản là mang theo tâm tình sống chết không sờn cầm lấy muỗng, múc non nửa lên thử, cô cẩn thận thè lưỡi ra chạm vào mấy hạt cháo kia thăm dò.
Thật sự là hoàn toàn không có hương vị.
Cô lần đầu tiên cảm thấy không có hương vị gì cũng là một chuyện tốt.
Chúc Khinh Hoan ngồi xuống cạnh bàn, cầm chén kéo tới trước mặt mình, từng muỗng từng muỗng ăn hết. Cô chú ý tới cạnh bàn có đặt một quyển notebook, là quyển vở ngày hôm qua Nam Ương dùng để ghi lại cách nấu cháo trắng, cô tùy tay cầm lại đây, mở ra xem.
Chúc Khinh Hoan nhịn không được nhíu mày.
Chữ này, cũng quá xấu rồi đi.
Xiêu xiêu vẹo vẹo, hệt như sâu bọ, chữ cô ấy viết vẫn là chữ phồn thể, cho nên càng trông xấu hơn. Người ta luôn nói thấy chữ như thấy người, tại sao gương mặt kia của Nam Ương cũng không tệ lắm, nhưng chữ viết ra lại phát rồ như vậy? Người thường viết chữ xấu, ít nhất là còn có thể xem hiểu đang viết cái gì, chữ này của Nam Ương, chỉ sợ trừ bỏ cô ấy ra thì không ai có thể xem hiểu.
Di động bỗng nhiên vang lên tiếng chuông. Chúc Khinh Hoan nuốt cháo xuống, thấy điện báo là Kỳ Dật liền bật loa ngoài lên, không chậm trễ đồ ăn trên tay.
"Chúc Chúc, cậu xem Weibo chưa?" Kỳ Dật tựa hồ cũng đang ăn sáng, giọng nói hàm hàm hồ hồ.
"Vừa mới dậy, làm sao thế?"
"Tin tức cậu kết hôn với bà chủ Nam lộ ra rồi, còn đang treo trên hot search kìa, nửa giờ trước còn là 'nóng', hiện tại đã là 'bạo' luôn rồi. Quảng trường của cậu bây giờ đang loạn thành một đoàn, mọi người đều biết đỉnh lưu tiểu hoa Chúc Khinh Hoan tráng niên 24 tuổi đã gả vào hào môn, cậu nhanh chạy đến khu bình luận xem thử, fans của cậu đang ở đó khóc kêu cha gọi má kìa."
Chúc Khinh Hoan thở dài.
"Chuyện sớm muộn thôi, chứng cũng đã lãnh rồi, giấu cũng giấu không nỗi nữa."
Fans kêu cha gọi mẹ cũng là bình thường, công ty xây dựng cho cô hình tượng bạn gái nhà người ta, bình thường ở khu bình luận đều là vợ ơi vợ ơi nhìn em nhìn em, hiện tại chắc chắn là biến thành hiện trường thất tình hàng loạt rồi. Dù sao thì cô cũng là minh tinh lưu lượng, công bố tin kết hôn hoặc yêu đương đều sẽ khiến cho đại bộ phận người hâm mộ thoát fans quay lại dẫm, ngay cảm trạm phản hắc so với ngày thường cũng sẽ lười quản hơn một ít. Không có biện pháp a, trước đó hình tượng bạn gái nhà người ta đã ăn không biết bao nhiêu tiền của fans rồi, một hồi kết hôn nhất định là tao phản phệ. Hơn nữa trước đó có một đoạn thời gian rất dài, Mai Trọng Lễ vì nâng đỡ cô, cơ hồ cứ cách hai ngày liền sẽ chi tiền cho cô lên hot search một lần, hot search là công cụ tăng mức độ nổi tiếng không tồi, nhưng mà lên nhiều quá khó tránh khỏi khiến người ta phản cảm, diệt đi một phần nhân duyên người qua đường. Anti – Fan của cô vẫn luôn rất nhiều, cái này nhưng tính được một cơ hội hoàn toàn giương oai cuồng hoan.
Nghĩ cũng biết tin kết hôn lần này bị phơi ra là chuyện Mai Trọng Lễ liên hợp với công ty giải trí Khiếu Thiên của cô làm, loại chuyện này bọn họ cũng chưa bao giờ hỏi ý kiến của cô, dù sao mật mã tài khoản của cô đều bị công ty giữ, mà ông chủ của công ty còn là bạn cũ của Mai Trọng Lễ, cô còn có thể nói cái gì.
"Mình thấy trên quảng trường đều đang mắng cậu, vì tiền mà gả cho bà già 35 tuổi, bọn họ còn nói người ta vừa già vừa béo vừa xấu, còn có thú vui đặc biệt, nói cậu vì danh lợi mà bán thân thể mình cho một người xứng làm bác gái cậu," Tiếng Kỳ Dật đang nhai gì đó vang lên chút, "Cho nên rốt cuộc thì bà chủ Nam trông như thế nào? Thật sự là như bác gái trung niên sao?"
Khóe môi Chúc Khinh Hoan không tự giác giương lên, thanh âm tinh tế: "Không có....."
"Không có?"
"Chị ấy rất xinh đẹp."
Ngón trỏ và ngón cái của Chúc Khinh Hoan nhẹ nhàng xoa đầu muỗng.
"35 tuổi, lại đẹp thì có thể đẹp đến mức nào chứ...."
Lúc này điện thoại lại vang lên tiếng đô đô đô, hiển thị có một cuộc gọi mới. Chúc Khinh Hoan nhìn thử, là Tiểu Diệp, cho nên nói với Kỳ Dật: "Tiểu Dật, mình nghe điện thoại công việc cái."
"Cậu nghe đi, lát nữa nói tiếp."
Sau khi chuyển cuộc gọi của Tiểu Diệp, một trận tiếng gặm mì rắc rắc liền truyền đến ống nghe.
"Chúc Chúc, chị xem thông cáo báo chí chưa, chuyện chị kết hôn ấy. Bọn em từ tối hôm qua đến rạng sáng nay giảm một đợt hot search rồi, chị cũng biết đó, áp bình luận xấu xuống, đẩy bình luận chúc phúc chị lên trên. Vốn dĩ muốn nói với chị, nhưng mà bà chủ Nam gọi cho bọn em trước rồi, nói là chị bị bênh, trước đừng quấy rầy chị."
Chúc Khinh Hoan ngẩn người, mím chặt môi, sau một lúc lâu mới hỏi: "Sao chị ấy biết được?"
"Có thể là nghe Mai tổng nói, Mai tổng muốn tin tức hai người kết hôn lộ ra, chắc là cũng đã thông báo một tiếng với bà chủ Nam rồi."
"....." Chúc Khinh Hoan trầm mặc.
"Nói với chị một tin tốt, hai ngày nữa có một minh tinh tổ chức tiệc tối tại cao ốc Minh Đều, là tiệc từ thiện. Quy mô rất lớn, danh sách người nổi tiếng được mời có thể trải đầy một phòng, mấy nhà tài trợ cũng đến. Chị dẫn bà chủ Nam đến tham dự đi, chị vừa mới công bộ tin kết hôn, nhiệt độ vừa lúc, đừng không lộ mặt, chị càng không lộ mặt sẽ càng bị hắc đó có biết không?"
"Những việc này bọn em an bài là được rồi." Chúc Khinh Hoan không tỏ ý kiến.
"Được, vừa vặn, chị với bà chủ Nam nhà chị quyên chút tiền, làm từ thiện chính là cơ hội tốt để dán kín miệng truyền thông lại." Bên Tiểu Diệp truyền đến một trận tiếng nước sôi ùng ục, "Một lát nữa em sẽ gửi địa chỉ và thời gian cụ thể cho chị, còn có quần áo nhà tài trợ gửi em sẽ đưa qua trước cho chị, hai người thử xem lớn nhỏ, đừng để đến lúc đó mặc thành cái sọt."
"Chị biết rồi." Chúc Khinh Hoan do dự một chút, vẫn là hỏi: "Nam Ương chị ấy.... Thật sự nguyện ý xuất hiện trước mặt truyền thông sao?"
Nam Ương nhìn qua phi thường thích thanh tịnh, nếu một khi đứng trước camera, sinh hoạt của cô ấy chú định là sẽ trở nên ầm ĩ. Chúc Khinh hoan cảm thấy, cô ấy không giống một người thích trêu chọc thị phi, cô ấy hẳn là cũng hiểu giới giải trí là nơi thị phi hỗn loạn nhất.
"Đúng vậy, bà chủ Nam tự mình gọi điện thoại đến cho bọn em nói, nói là cô ấy sẽ tham dự cùng với chị," Tiểu Diệp cười khúc khích, "Em đoán là cô ấy thấy mấy cái bình luận trên Weibo mắng chị, nói chị đu người giàu có đu bác gái trung niên gì đó, có khả năng cô ấy xuất hiện là vì muốn thay chị nói cái gì đó a, ai biết được."
Ngón tay Chúc Khinh Hoan siết chặt đầu muỗng, lông mi run rẩy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT