Sáng sớm hôm nay, sắc trời vừa mới tờ mờ sáng, ngoài Nhạn Môn Quan liền có mấy người trẻ tuổi tới.

Đứng trước là một người mặt như bạch ngọc thân như tu trúc, mặc quần áo trắng tinh không tì vết, cho dù qua sa mạc cát vàng Tây Bắc, xiêm y cũng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.

Phía sau là một thiếu nữ thanh y xinh đẹp, còn có một thanh niên anh đĩnh chính trực, cuối cùng là tôi tớ cao lớn dắt lạc đà cõng hành lý.

Kỳ quái nhất chính là, trên lưng lạc đà, lại là một chiếc xe lăn nặng nề.

Mọi người trong nhóm đều còn trẻ, thoạt nhìn tôi tớ nhiều tuổi nhất cũng không lớn, nhưng lại không ai dám coi khinh bọn họ.

Chỉ vì mấy người nện bước trầm ổn, hơi thở dài, trên người thiếu nữ và thanh niên đeo trường kiếm, vừa thấy là người biết võ, hiển nhiên xuất thân võ lâm, không giống người bình thường.

Nhưng bốn người, làm chủ dường như là công tử bạch y đi trước.

Công tử bạch y diện mạo tuấn tú, quần áo tinh tế, ít giống người giang hồ nhất trong số bốn người. Sắc mặt hắn tái nhợt, mặt mày uể oải, khiến người ta vừa thấy liền cảm giác người này nhất định đang bệnh nặng.

Mặc dù hắn cũng nện bước trầm ổn, nhưng thình thoảng hắn ho khan vài tiếng, mỗi lần ho phảng phất muốn ho cả phổi mình ra, ho đến cả người run rẩy, gân xanh ở thái dương nổi lên, lại chậm rãi dùng một chiếc khăn trắng che môi lại.

Kiểu ho này, đặt trên người khác, khẳng định sớm đã bệnh không xuống được giường, lại không biết sao hắn còn kéo một thân bệnh ra ngoài hành tẩu.

Bốn người này sớm đã vào thành, liền đi thẳng đến một khách điếm.

Khách điếm cũng mới mở cửa không lâu, chưởng quầy còn ngái ngủ đứng sau quầy kết toán tiền bạc hôm qua, liền gặp bốn người này.

Chưởng quầy ngẩn người, hắn mở quán chỗ này đã vài thập niên, ngược lại cũng có chút mắt nhìn, thấy mấy người không giống như tới ở trọ, liền cẩn thận hỏi: "Mấy vị khách nhân đến khách điểm nhỏ này, là có việc gì?"

Đôi mắt công tử bạch y đen như mực đảo qua sảnh, như là đang tìm cái gì, nhìn kỹ một vòng, lại hơi thất vọng mà thu hồi tầm mắt.

Trong lòng chưởng quầy thầm nghĩ, mới sáng tinh mơ, chưa có khách nhân nào dậy, sảnh nào đã có ai chứ?

Sợ là công tử này có bệnh mới lo tìm thầy, vừa vào cửa đã nhìn sảnh trống rỗng.

Nhưng cái liếc mắt của hắn, cũng khiến chưởng quầy hiểu ý đồ bọn họ đến.

Giang hồ luôn nhiều thị phi, nếu mấy người tới trả thù, hy vọng đừng đánh hỏng khách điếm của hắn. Mỗi cao thủ giang hồ đều có bản lĩnh lớn, lại không sợ quan phủ quan binh, hắn mở cửa hàng ngần ấy năm, sợ nhất gặp loại chuyện này.

Lúc này, chưởng quầy đang suy nghĩ, khách nhân mấy ngày hôm trước tới, có ai mà bốn người này muốn tìm không.

Hắn nhớ rõ, chạng vạng hôm qua có một nam một nữ tới, nhìn cũng không phải người bình thường, đặc biệt là thiếu nữ mặc váy đỏ, lớn lên thật là xinh đẹp, tính cách cũng đanh đá.

Người khác nhìn nhiều hai cái, nàng đều hung tợn trừng lại.

Nam tử bên cạnh nàng lại bình thường, nhưng cao tám thước, cũng không giống kẻ đầu đường xó chợ.

Trong đầu nghĩ quanh đi quẩn lại, chưởng quầy cười tủm tỉm nói: "Chư vị chính là tới tìm người?"

Công tử bạch y hơi cúi đầu ho một tiếng, lại rất nhanh nhịn xuống, môi trắng bệch nói: "Không sai, chúng ta muốn tìm một nữ tử, 17-18 tuổi, vóc dáng......"

Hắn dừng một chút, không biết nghĩ đến cái gì, thần sắc nháy mắt hoảng hốt. Rất nhanh hoàn hồn lại, hắn nâng tay đến chỗ cằm mình, đo, khẳng định nói: "Cao tầm này."

Nghe ngữ khí của hắn, tựa hồ người muốn tìm thật sự ở trước mặt hắn, nhất định là cao như vậy.

"Nàng thích mặc hồng y, tướng mạo......" Nói tới đây, công tử bạch y lại ngừng, cúi đầu ho khan mãnh liệt.

Ho đến mặt trắng nõn thay đổi, trên má hiện lên một tia ửng hồng không bình thường.

"Bùi Tịch, huynh đừng vội, để ta nói cho."

Thiếu nữ thanh y mặt lộ vẻ không đành lòng, vội vàng tiến lên nói với chưởng quầy, "Chúng ta có một người bạn, hôm qua bị bắt đi, đó là một cô nương, mặc hồng y thật xinh đẹp, đôi mắt cô ấy rất lớn rất sáng......"

"Có phải tính tình cũng không được tốt?" Chưởng quầy cười nói.

Chưởng quầy gặp qua nhiều người, đến mức có thể nhìn ra tính cách mấy người này chỉ trong lần gặp đầu. Thấy bọn họ không giống người thánh giáo ngoài quan ngang ngược vô lễ, hành sự rất có lễ, không hề thô lỗ, cũng nhẹ nhõm hơn.

"Không sai, chính cô ấy!" Lâm Thanh Nghiên nghe vậy, hai mắt tức khắc sáng ngời.

Công tử bạch y đang ho khan mãnh liệt cũng không ho nữa, hô hấp thô nặng ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen nhìn thẳng chưởng quầy.

Cái nhìn này khiến sắc mặt chưởng quầy hơi tái nhợt.

Vốn theo hắn phán đoán, công tử bạch y hẳn là quý công tử ôn tồn lễ độ bất hạnh thân nhiễm bệnh nặng, nhưng bị nhìn như là muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống như vậy, chưởng quầy không khỏi hoài nghi có phải mình nhìn lầm hay không.

Đúng lúc đang kinh nghi bất định*, lại thấy công tử bạch y bỗng nhiên rũ mắt, khi nhấc mắt lên, vẫn là bộ dáng ôn nhuận lại ốm yếu trong ấn tượng, ánh mắt khủng bố lúc trước, ngược lại như ảo giác của hắn.

* Kiên nghị bất định: ám chỉ nỗi sợ hãi và nghi ngờ bên trong không thể nguôi ngoai.

Trong lòng chưởng quầy lo sợ, lại không dám nhiều lời, dứt khoát coi như không thấy, nói thật: "Thật ra cô nương chư vị tìm, hôm qua có đến khách điếm của ta, bên cạnh nàng còn có nam tử hắc y, ta nghe qua, nam tử đó gọi nàng là An tiểu thư."

Nghe đến đó, Lâm Thanh Nghiên vui vẻ ra mặt, liên tục nói: "Chính là cô ấy chính là cô ấy, cô ấy tên An Cửu!"

Chưởng quầy nghe vậy, thu lại nụ cười, chần chờ nói: "Kỳ lạ là, ta thấy cô nương ấy ngược lại không giống bị bắt, hai người hình như quen nhau, nam tử bên cạnh nàng vô cùng chiếu cố nàng, ban đêm còn thủ vệ cho nàng đấy!"

"Cái gì? Bọn họ quen nhau?" Lâm Thanh Nghiên ngẩn ngơ.

Chưởng quầy tiếp tục nói: "Không sai, tiểu nhị ở khách điếm cũng có thể làm chứng, ta không có nửa câu nói dối. Hơn nữa nếu các người tìm nàng, hiện tại cũng không tìm thấy đâu, đêm qua cô nương đã đi rồi, đặt phòng không ở bao lâu liền rời đi. Các người muốn tìm nàng, chỉ sợ phải đi xa hơn."

Lâm Thanh Nghiên hoàn toàn ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới nói: "Cô ấy là tự nguyện đi cùng người nọ sao?"

"Theo ta thấy, thì là như vậy."

Hạ Tử Kình lúc này hỏi: "Ngươi biết bọn họ đi đâu không?"

Chưởng quầy nói: "Đêm qua khi rời phòng, ta nghe bọn họ nói cái gì về nhà, còn lại không biết."

"Khụ khụ khụ......" Lúc này công tử bạch y ốm yếu kia, lại ho khan mãnh liệt.

Lời nói của chưởng quầy khiến Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình đều có chút hỗn loạn, chỉ có Bùi Tịch thoạt nhìn vẫn bình tĩnh, lại ho đến muốn chết muốn sống, căn bản không thể lên đường.

Bất đắc dĩ, bọn họ đành phải ở khách điếm đặt phòng, tính nghỉ ngơi một thời gian, lại thương lượng một chút chuyện này nên làm thế nào.

Nếu đúng như chưởng quầy nói, An Cửu không phải bị bắt đi, mà là cùng người khác về nhà, bọn họ có nên đi tìm nàng không?

Trong phòng, Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình ngồi bên cạnh bàn, trầm mặc một lát, Lâm Thanh Nghiên đập tay xuống bàn.

"Ta cảm thấy chúng ta vẫn nên đi xem, mấy ngày trước An Cửu mới nói với ta, cô ấy về nhà sẽ bị bức gả cho một ông già, khẳng định không phải cô ấy tự nguyện! Hơn nữa nếu cô ấy về nhà thật, sao lại không nói với chúng ta một tiếng? Bùi Tịch còn ở đây, cô ấy không thể không từ mà biệt, nhất định có lý do khó nói!"

Thiếu nữ thanh y phân tích một hồi, cuối cùng kết luận.

Hạ Tử Kình nói: "Ta đều được."

Lâm Thanh Nghiên ngó xung quanh, rõ ràng trong phòng chỉ có hai người, nàng lại như sợ bị ai nghe thấy, giống trộm tiến đến bên tai Hạ Tử Kình, nói nhỏ: "Chàng xem bộ dáng hiện tại của Bùi Tịch, khẳng định là không yên tâm. Cho dù An Cửu tự nguyện trở về, huynh ấy tất nhiên cũng muốn gặp cô ấy...... Haiz, chàng nhìn huynh ấy ho khan lợi hại như vậy, còn kiên trì lên đường suốt đêm, ta đoán huynh ấy nhất định muốn một lời giải thích, chúng ta khoan hãy về sơn trang đúc kiếm, trước tiên đi với huynh ấy đến kinh thành một chuyến. Mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, phải cho lời giải thích, phải không?"

Kỳ thật Lâm Thanh Nghiên cảm thấy, có lẽ An Cửu là tự nguyện.

Tính cách An Cửu thế nào, đồng hành mấy tháng ai cũng thấy rõ, nàng chính là đại tiểu thư nuông chiều từ bé, không chịu nổi một chút ủy khuất, cao ngạo lại kiêu man, tâm địa tuy không xấu, nhưng cũng không tính là đáng yêu.

Lúc trước khi hai chân Bùi Tịch đi đứng không tốt, An Cửu ghét bỏ hắn rõ như ban ngày.

Lâm Thanh Nghiên khó mà không suy đoán rằng, An Cửu có lẽ biết Bùi Tịch trúng độc sớm sẽ chết, cảm thấy hắn không xứng với mình, cho nên lật lọng.

Với tính nết của đại tiểu thư, loại chuyện này nàng thật sự làm được.

Nhưng lời này khẳng định nàng sẽ không nói trước mặt Bùi Tịch, từ lúc An Cửu mất tích, sau khi Bùi Tịch hộc máu, thân thể liền trở nên không tốt, thường xuyên ho khan thậm chí ho ra máu.

Lâm Thanh Nghiên ở một bên nhìn đến hãi hùng khiếp vía, khuyên hắn dừng lại nghỉ ngơi dưỡng bệnh, bọn họ sẽ đi tìm người.

Bùi Tịch lại ngoảnh mặt làm ngơ, kéo cơ thể bệnh tật lên đường, sắc mặt tái nhợt khiến nàng lo hắn có thể bị bệnh.

"Haiz...... Chuyện này thật là." Lâm Thanh Nghiên cau mày, không nhịn được thở dài.

Đối mặt với chuyện này, Hạ Tử Kình càng không biết nói gì, hắn gãi gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Chúng ta nên đi kinh thành, nếu Bùi huynh không nghe được lời giải thích, sợ là bệnh không dậy nổi. Chuyện của chúng ta không vội, từ từ vậy."

Gương mặt Lâm Thanh Nghiên ửng đỏ, gật đầu ừ một tiếng, chuẩn bị lát nữa đi tới nói cho Bùi Tịch quyết định của bọn họ.

Trong phòng bên kia, công tử bạch y đứng bên cửa sổ, trông vẫn ốm yếu, lại không giống tình cảnh bi thảm mà hai người Lâm Thanh Nghiên nghĩ.

Hắn vươn tay, lấy ống trúc buộc ở chân cú mèo, mở giấy viết thư trong đó ra.

Trên giấy viết một ít chữ nhỏ như muỗi, hắn xem qua, mắt đen càng thêm sâu thẳm lạnh băng.

"Vậy mà nàng tự nguyện đi thật, hừ."

Cổ tử mẫu tuy có tác dụng định vị, nhưng vượt quá khoảng cách nhất định sẽ mất đi cảm ứng, cho nên sáng nay khi đuổi tới Nhạn Môn Quan, Bùi Tịch liền biết, An Cửu cũng không ở trong thành.

Nhưng đêm qua tin tức lập tức truyền đi, tất cả Ngàn Sát Các xuất động, đã tìm thấy tung tích của nàng trong một thành khác.

Giống Lâm Thanh Nghiên đoán, Bùi Tịch cũng cho rằng, An Cửu lật lọng.

Dù sao đây là chuyện mà An Cửu trong ấn tượng của hắn có thể làm.

"Hiện tại hối hận sao? Đã muộn rồi......"

Sắc mặt công tử bạch y lạnh lẽo, năm ngón tay nắm lại, khớp xương đều trắng bệch, giấy viết thư trong lòng bàn tay dường như hóa thành bột mịn.

Hắn giơ tay, bột phấn trắng chậm rãi rơi xuống mặt đất, như là tuyết rơi.

Rũ tay xuống, đầu ngón tay đột nhiên chạm phải một thứ mềm mại, rũ mắt vừa thấy, là hầu bao đỏ tươi hắn treo bên hông.

Hầu bao màu đỏ, mặt trên dùng chỉ vàng thêu một con chim tước, mắt chim mở to linh động nhìn hắn, sinh động như thật.

Giống cặp mắt linh động của thiếu nữ.

Nụ cười lạnh tràn ngập trong không khí.

"Tình nguyện trở về gả cho nam nhân đáng tuổi làm cha, cũng không muốn ở cùng ta sao? Ồ, An Cửu, nàng thật là...... Tưởng bở. Ta liền thỏa mãn nàng, để nàng gả cho hắn, tự tay ta sẽ huỷ hoại mộng đẹp của nàng, nàng nói...... Được không?"

Lời thì thầm ôn nhu quanh quẩn trong phòng không một bóng người.

Ngón tay nam nhân như ngọc cuộn tròn, gắt gao nắm chặt hầu bao trong lòng bàn tay.

Chim hoàng yến cũng sẽ bị giam giữ trong lồng giam năm ngón tay, rơi thật sâu vào bóng đêm vô hình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play