Chạng vạng ngày đó bên ngoài lều trại ngẫu nhiên nghe được mấy câu đó, khiến Lâm Thanh Nghiên đưa ra một quyết định.

Chờ đoàn người đi đến trấn ngoài thành dưới chân núi Minh Quang, Lâm Thanh Nghiên liền làm chủ, khuyên An Cửu ở lại trấn.

Ma giáo chiếm cứ Tây Vực đã mấy trăm năm, hoạt động nhiều năm như vậy, cũng thành một cơ nghiệp không nhỏ, vì thế Ma giáo đóng quân dưới chân núi Minh Quang, nên cũng hình thành trấn ngoài thành giống trấn Kim Xà.

Chỉ là thành trấn này không phồn hoa bằng trấn Kim Xà, người định cư phần lớn là dân thường, không giống trấn Kim Xà lui tới đều là du hiệp giang hồ.

Nơi khổ hàn bên ngoài này, càng bởi vì gần biên cảnh, nhiều cướp bóc Thát Đát, người ở ngoài thành lo lắng có thể nửa đêm bị những hung nô Thát Đát đạp vỡ nhà cướp lương thực, tàn sát bừa bãi.

Mặc dù Ma giáo xấu xa ở trên núi Minh Quang, nhưng người Ma giáo sẽ không tùy ý tàn sát thôn trang, giống người võ lâm sẽ không chọc đối phương, nên sẽ không đáng sợ bằng Thát Đát, nhiều nhất giết một hai người liền thôi.

Huống hồ trấn Minh Quang cũng coi như dưới sự quản lý của Ma giáo, Thát Đát không dám lại đây, ở nơi này bình dân cũng có thể bảo đảm sinh mệnh, dần dần người ở đây liền nhiều lên.

Trừ bình dân, trấn Minh Quang nhiều nhất là thương nhân.

Trên đời này kiếm được tiền nhất, một là muối hai là sắt, ba là trà và tơ lụa.

Muối sắt đều được quan phủ nắm giữ trong tay, thương nhân bình thường chỉ được chia cho miếng bánh là trà và tơ lụa.

Nơi có thể bán hai thứ này giá cao nhất, chính là phía Bắc Trường Thành. Cho nên những năm gần đây, lui tới trấn Minh Quang nhiều nhất chính là thương nhân các nơi. Nơi trao đổi nhiều nhất là khách điếm.

An Cửu được bố trí ở một gian đầu của khách điếm, chỉ một mình nàng, những người khác chuẩn bị lên núi trước.

Lý do Lâm Thanh Nghiên khuyên nàng ở lại, là bảo nàng chờ Bùi Tịch tới, sau đó cùng lên núi.

"Thật sự không phải chê ta liên lụy mọi người chứ?" Nghe nàng nói như vậy, phản ứng đầu tiên của thiếu nữ áo đỏ là nghi ngờ.

Lâm Thanh Nghiên thiếu chút nữa giơ tay lên thề, "Đương nhiên không phải, nếu chúng ta chê cô liên lụy, sao lại mang cô tới đây? Dọc đường đi cũng không gặp Tiên Vô Mệnh, hắn hẳn là không đi theo cô nữa, hiện tại cũng đã tới núi Minh Quang, chỉ thiếu một bước là lên núi, chúng ta đi trước dọn nguy hiểm, sau đó chờ cô lên cùng Bùi Tịch, không phải vừa lúc? Huống hồ lâu như vậy cô chưa gặp Bùi Tịch, trò chuyện cùng huynh ấy không phải sao?"

Không, Tiên Vô Mệnh hắn vẫn luôn đi theo ta đó.

Trong lòng An Cửu phản bác một câu.

Lúc nghe câu trước, vẻ mặt thiếu nữ còn không tin và khó chịu, nhưng sau đó cũng không biết nghĩ cái gì, lại miễn cưỡng đồng ý.

"Được rồi, ta sẽ ở đây chờ Bùi Tịch, đến lúc đó rồi lên núi." Dừng một chút, thiếu nữ lại mím môi, dường như muốn che giấu, bổ sung một câu, "Ta, ta mới không phải muốn chờ huynh ấy, chỉ là tốt bụng dẫn đường cho huynh ấy thôi."

Lâm Thanh Nghiên cười gật đầu: "Đúng vậy, ta biết, ta hiểu."

Gặp ánh mắt hiểu rõ của nàng, thiếu nữ áo đỏ đột nhiên đỏ tai, nhanh chóng chạy đi.

Nàng không hề ầm ĩ, không chỉ có Lâm Thanh Nghiên, Hạ Tử Kình cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy Lâm Thanh Nghiên luôn miệng nói An Cửu không phải gánh nặng, nhưng thực tế, hành động bọn họ sắp xếp nàng ở lại dưới chân núi, xác thật là không muốn mang nàng lên núi.

An đại tiểu thư liễu yếu đào tơ, một chút võ công cũng không biết, mang nàng lên núi thật sự không phải ý kiến hay. Chuyến này cực kỳ nguy hiểm, không bằng ổn định nàng trước, đề nàng đi sau. Cho dù lúc nàng dẫn theo Bùi Tịch lên núi, bọn họ cũng đã giải quyết những ác đồ Ma giáo.

Lần này người tài ba của võ lâm Trung Nguyên đều xuất trận, cơ hồ cao thủ có tên có họ đều được mời tới, đối với chuyện thảo phạt Ma giáo, mọi người đều rất có niềm tin.

Rất có thể không cần đợi Bùi Tịch tới, bọn họ cũng đã xong việc.

Thời điểm đoàn người xuất phát, là sáng sớm, Ma giáo ở đỉnh núi Minh Quang, bọn họ phải vượt qua vô số đường núi và vách đá, mới có thể đến đích cuối cùng, trên đường tất nhiên sẽ gặp cản trở, thần sắc mọi người đều phá lệ nghiêm túc.

An Cửu đứng ở bên cửa sổ lầu hai của khách điếm, nhìn bọn họ rời đi.

Nàng để ý, lúc những người này rời đi, đầu đường cuối ngõ không ít người đều đang ở trong tối theo dõi, vừa thấy bọn họ đi lên núi, cũng nhanh trốn đi.

An Cửu không cần nghĩ cũng biết, đây là người báo tin cho trên núi.

Đoàn người bọn họ hùng hậu tới, cũng chưa từng che giấu hành tung, gần như quang minh chính đại, bị phát hiện là chuyện đương nhiên.

Hơn nữa đây vốn là địa bàn của Ma giáo, có mật thám của Ma giáo cũng là bình thường.

Điều duy nhất khiến An Cửu cảm thấy có chút không bình thường, chính là nàng không ngờ, Ma giáo vậy mà không có hành động gì, liền để bọn họ lên núi.

Khi An Cửu nghe thấy nhóm người Hạ Tử Kình thương nghị hành động thế nào, đều cảm thấy tiến vào trấn Minh Quang sẽ gặp mai phục, bọn họ đã chuẩn bị tốt cho một cuộc chiến khốc liệt, kết quả vào trấn lại chẳng xảy ra chuyện gì.

Chính vì như vậy, Lâm Thanh Nghiên và Hạ Tử Kình đều cảm thấy, trên núi nhất định có phục kích, mới nghĩ cách bảo An Cửu ở lại.

Đương nhiên những lời này bọn họ không nói với An Cửu, là An Cửu tự mình nghe lén được. Những người đó cho rằng An Cửu chỉ là thiên kim khuê các bình thường, cũng không đề phòng nàng, khi thương lượng cũng chưa từng tránh nàng.

Nhớ trước khi xuất phát, còn có người đề nghị, không bằng dứt khoát chờ Bùi Tịch tới sẽ cùng nhau lên núi.

Chính người ngày đó trào phúng An Cửu đã nói như vậy, y thuật Bùi Tịch cao siêu, có lẽ có tác dụng.

Nhưng cuối cùng vẫn bị phủ quyết.

Người dẫn đầu là một trưởng lão khá đức cao vọng trọng của phái Hoa Sơn, Bích Thủy Kiếm gọi ông ta là sư thúc, là cao thủ cùng thế hệ với Du Thiên Hạc, võ công cũng hoàn toàn xứng đáng với thế hệ tông sư, được gọi là Lý chân nhân.

Lý chân nhân nói: "Phái Hoa Sơn ta đã sắp xếp mật thám trong Ma giáo, nghe nói Thánh Nữ đương nhiệm của Ma giáo học nghệ không tinh, đến nay không dám rời núi, bởi vậy không cần phải sợ. Hiện giờ ta đến dưới chân núi, trì hoãn nữa chỉ sợ bọn chúng nhận được tin sẽ chạy thoát, nên lập tức đánh úp, nhanh chóng lên núi giết chúng khiến chúng trở tay không kịp."

Nói xong, lại lấy ra một phần bản đồ, nói: "Đây là đường vào núi, chỉ cần đi theo con đường này, sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào, chư vị mau theo ta lên núi, không được trì hoãn."

Thấy tình cảnh như vậy, mọi người sao không rõ, hiển nhiên Hoa Sơn đã sớm có ý thảo phạt Ma giáo.

Tiền bối vừa ra tay, mọi người cũng không có dị nghị, lập tức đồng ý mau chóng vào núi.

Núi Minh Quang không chỉ là một ngọn núi, mà còn là ngọn núi cao nhất trong dãy núi.

Muốn đi đến địa bàn Ma giáo trên núi Minh Quang, phải đi qua vài ngọn núi nhỏ, trải qua một sơn cốc, cuối cùng mới có thể đến địa bàn.

Một đường này nếu không ai dẫn dắt, hoặc là không có bản đồ, người thường không thể tìm được địa bàn, cũng may đoàn người chuẩn bị chu toàn, bình yên vô sự đi được hơn phân nửa lộ trình.

Đúng như Lý chân nhân nói, dọc theo đường đi tuy hoang vắng gian nguy, nhưng không gặp phục kích.

Mọi người đi đến sơn cốc được đánh dấu trên bản đồ, chỉ cần xuyên qua sơn cốc này, liền tới núi Minh Quang thực sự.

"Này, trong sơn cốc có người!"

"Cẩn thận, đừng hành động thiếu suy nghĩ, quan sát đã."

Mọi người mới vừa bước vào sơn cốc, liền phát hiện bên trong sơn cốc có động tĩnh, còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện.

Đoàn người cẩn thận che giấu hành tung, trốn để quan sát động tĩnh trong cốc.

Lúc này mới phát hiện trong sơn cốc được bao quanh bởi cây xanh, khí hậu ấm ướt, là nơi thanh u khó có được.

Núi cao phía Bắc Trường Thành cơ bản đều hoang vu, bọn họ đi qua vài ngọn núi bất kỳ, hay trấn Minh Quang trước đó, không nhìn thấy chút màu xanh lá nào, đập vào mắt đều là cát vàng cùng đất đá.

Nhưng sơn cốc này, lại như một viên đá phỉ thuý được thần tiên trên Thiên Giới ban xuống, điểm xuyến vào hoang vu trước mắt, khiến ai vừa thấy liền cảm giác mới mẻ.

Càng khiến người ta ngạc nhiên chính là, trong sơn cốc trồng đầy hoa.

Địa thế sơn cốc bằng phẳng, cũng không biết là hoa gì, một đóa hoa nở năm cánh, vậy mà mỗi cánh năm màu khác nhau, đỏ cam vàng xanh tím, giống như cầu vồng.

Tạm thời gọi nó là hoa năm màu, hoa năm màu nở thành biển hoa, giống như một tấm thảm rực rỡ trải khắp cốc.

Bên cạnh thảm, đầu kia của sơn cốc nối với núi Minh Quang, một tòa nhà gỗ nhỏ trụ ở đây.

Bọn họ nghe thấy tiếng người, lại phát ra từ hai thiếu nữ đứng ở trước cửa nhà gỗ.

Đó quả thật là thiếu nữ, mặc xiêm y thiếu nữ, thân hình yểu điệu tinh tế, giọng cũng non mịn, nhưng quỷ dị chính là, trên mặt các nàng lại đầy nếp nhăn mà người già mới có.

"Người hầu câm tới rồi sao? Mau lấy nước tưới hoa, nếu chậm trễ chuyện của Thánh Nữ, Thánh Nữ sẽ tức giận."

Thiếu nữ hô vào trong phòng.

Trong phòng một bóng người chậm rãi đi ra, đó là một ông già lưng còng, bước đi tập tễnh hành động thong thả, trong tay ông ta cầm theo thùng gỗ, đầu cúi thấp, một khuôn mặt già nua bị che khuất bởi tóc rối hoa râm, biểu tình đờ đẫn.

Ông ta không rên một tiếng, hiển nhiên là người câm, chậm rãi đi đến con suối cách đó không xa, lấy nước tưới cho cánh đồng hoa.

Hai thiếu nữ phân phó cho người hầu câm xong, lại đi đến cánh đồng hoa bắt đầu hái hoa.

Động tác các nàng hái hoa rất chậm, rất cẩn thận, phảng phất không phải hái hoa, mà là lấy thứ gì cực kỳ trân quý. Sau khi mỗi người hái một bó, hai người liền ôm hoa vào đường núi, đi lên núi.

"Nghe hai người kia nói chuyện với nhau, sơn cốc này đại khái là nơi trồng hoa cỏ độc của yêu nữ Ma giáo kia. Yêu nữ học chính là độc thuật, hoa này có lẽ cũng có độc, chư vị cẩn thận, đừng đụng vào những hoa đó." Một vị tiền bối võ lâm nhắc nhở.

Mọi người đều là người hành tẩu giang hồ thành danh đã lâu, cũng không phải trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, tự khắc sẽ không quá lỗ mãng. Nghe vậy đều kéo lại tinh thần, đoàn người vòng qua biển hoa năm màu trong sơn cốc, xuyên qua núi rừng bên cạnh, trực tiếp đến núi Minh Quang.

Thời điểm đoàn người bước lên núi Minh Quang, An Cửu cuối cùng cũng chờ được Bùi Tịch.

Mặt trời mới mọc lên từ phía đông, ánh bình minh tràn ngập toàn bộ bầu trời, cũng nhuộm quần áo của công tử bạch y cưỡi lạc đà một tầng ửng đỏ.

Ngựa đi trong đại mạc rất khó khăn, vì vậy lạc đà thường được sử dụng để di chuyển, Bùi Tịch tất nhiên cũng nhập gia tùy tục.

An Cửu từ xa trông thấy hắn vào thành, hai mắt sáng ngời, nhanh chóng từ lầu hai chạy xuống, lúc xuống cầu thang còn xém té ngã.

Nhưng xuống đến lầu một, nàng lại đột nhiên phản ứng lại, giật mình thả chậm bước chân.

Chờ khi đi vào cửa, thiếu nữ áo đỏ đã khôi phục vẻ hất cằm kiêu ngạo thường ngày, trừ gương mặt còn chưa hết ửng đỏ, lại không nhìn ra khác thường.

Nàng vừa tới cửa, nam nhân trên lạc đà lập tức thấy nàng, vẻ mặt lộ ra một tia kinh ngạc.

"An tiểu thư sao lại ở đây?" A Thất dắt lạc đà đi vào cửa, Bùi Tịch còn chưa xuống đất, liền ôn hòa lên tiếng hỏi.

Xem bộ dáng của hắn, tựa hồ rất bất ngờ khi thấy nàng ở chỗ này.

An Cửu chửi thầm, không phải hắn vẫn luôn đi theo nàng sao? Chẳng lẽ không biết nàng không đi cùng đoàn người?

Ngoài mặt lại ra vẻ bất mãn nói: "Lâm Thanh Nghiên bảo ta ở đây chờ huynh, huynh tới rồi, chúng ta nhanh lên núi đi thôi!"

Khi nói chuyện, ánh mắt nàng đảo qua trên người hắn, cố ý dừng lại trên khuôn mặt có chút tái nhợt của nam nhân, cau mày nói: "Huynh nghỉ ngơi hơn nửa tháng rồi còn chưa khoẻ? Nếu thân thể không khoẻ, còn tới đây xem náo nhiệt làm gì? Không phải liên lụy chúng ta sao?"

Thiếu nữ nói lời này rất tự tin, đối với việc mình cũng là gánh nặng, tựa hồ không ý thức được.

Bùi Tịch cười như không cười liếc nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng nói: "Bùi mỗ tự nhận vẫn có tác dụng hơn An tiểu thư."

Thiếu nữ cau mày liễu, "Huynh!"

Nàng chỉ vào hắn như muốn nói gì, nhưng huynh nửa ngày, cũng không phản bác được lời nào.

"Ta làm sao?" Công tử bạch y lắc lắc quạt xếp, cười nói.

An Cửu dậm dậm chân, hừ lạnh một tiếng, ném xuống một câu: "Bổn tiểu thư không so đo với một tên què."

Nàng hầm hừ xoay đầu, không nhìn hắn nữa.

Thấy thiếu nữ tự mình đi dắt ngựa, liếc mắt một cái cũng không nhìn hắn, Bùi Tịch ngừng lắc quạt, ánh mắt nhìn nàng sâu thẳm khó phân biệt.

Khi lấy thân phận Bùi Tịch nhìn nàng, tâm tình hắn vô cùng phức tạp.

Nếu không phải nàng phản bội hắn, hắn cũng không cần theo nàng tới tận đây, càng sẽ không gặp tra tấn dọc đường.

Hấp thụ nội lực vẫn thường tra tấn hắn một chút, chưa kể một ngày trước còn bất ngờ độc phát, cũng là mạo hiểm vạn phần.

Hết thảy ngọn nguồn, đó là An Cửu phản bội.

Hắn hẳn nên hận nữ nhân này, nhưng cứ nghĩ đến nàng, hắn lại có cảm giác kỳ lạ.

Tóm lại, tuyệt đối không phải hận.

Vậy có lẽ là không cam lòng, có lẽ là tính chiếm hữu với vật sở hữu, có lẽ là thứ khác.

Khi hắn là Tiên Vô Mệnh, hắn không cần khống chế phần cảm xúc này, có thể không kiêng nể gì phát tiết với nàng, nhìn nàng thống khổ nhìn nàng phẫn hận.

Nhưng hiện tại hắn là Bùi Tịch.

Là thần y Bùi Tịch ôn hòa săn sóc người khác, cẩn thận tỉ mỉ với nàng.

Vừa rồi thấy thiếu nữ áo đỏ đứng trước cửa đón hắn, trong lúc nhất thời Bùi Tịch lại có chút chuyển biến, thiếu chút nữa lộ ra biểu tình của "Tiên Vô Mệnh" với nàng.

Cũng may hắn kịp phản ứng lại, mới không lộ ra manh mối.

Hắn sẽ cực lực khắc chế bản thân, khống chế không bại lộ thân phận trước mặt nàng, hoặc là trực tiếp đánh ngất nàng mang đi.

Nhưng chưa phải lúc.

Sở dĩ Bùi Tịch xuất hiện ở đây, không chỉ tới bắt nàng về Ngàn Sát Các, hắn còn muốn đi gặp Hoa Mị một lần.

Nữ nhân khiến hắn nhà tan cửa nát, hạ độc hắn.

Bùi Tịch đã muốn gặp bà ta từ lâu, huống chi Bùi Chu chết không rõ nguyên nhân, hắn cũng có suy đoán, có lẽ Bùi Chu ở chỗ này.

Lấy hiểu biết của Bùi Tịch về người phụ thân không ra gì kia, Bùi Chu trong ấn tượng của hắn, không phải người sẽ lặng yên chết ở bên ngoài. Năm đó nguyên nhân ông ta chết, vô cùng có khả năng là giả.

Nơi Bùi Chu có khả năng xuất hiện nhất, trừ Ma giáo hắn không nghĩ tới nơi nào khác.

Trong lòng Bùi Tịch rối bời, khi khôi phục lại tinh thần, liền thấy thiếu nữ phía trước quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh, biểu tình lại là kiêu căng ngạo mạn: "Này, đi phía này, nhớ theo sát ta, ta nhớ đường đó."

Nhìn thấy hắn, nàng tựa hồ cũng không vui đến vậy.

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu, ngay sau đó nội tâm Bùi Tịch liền cười nhạo.

Nàng vui hay không, liên quan gì đến hắn.

Dù sao giải quyết nữ nhân Hoa Mị kia xong, hắn sẽ bắt nàng về Ngàn Sát Các.

Nam nhân rũ mi mắt, tràn đầy lạnh lẽo thấu xương.

Hai người vào núi, không giống nhóm người đi trước bằng hai chân, bọn họ một người cưỡi lạc đà một người cưỡi ngựa, chỉ có A Thất đi bộ theo bên cạnh, mục tiêu thật sự rõ ràng.

Cũng may dọc đường đi cũng không gặp ai, bản đồ mà phái Hoa Sơn lấy được rất ẩn dấu, hai người thuận lợi đi đến sơn cốc nở đầy hoa.

"Oa, sơn cốc này thật xinh đẹp." An Cửu kinh ngạc cảm thán, xuống ngựa tiến gần đến biển hoa.

Ý cười trên mặt Bùi Tịch biến mất, lạnh lùng nói: "Hoa này không phải hoa bình thường, đây là hoa Thiên Tinh năm màu, có kịch độc."

An Cửu rùng mình, vừa nàng còn chuẩn bị ngắt một đóa, nghe vậy vội vàng thu tay, nhanh chóng lui lại phía sau.

"Sao huynh không nhắc ta sớm!" Sau khi khôi phục tinh thần, đại tiểu thư quay đầu trừng mắt.

Công tử bạch y cưỡi lạc đà môi mỏng hơi cong, tươi cười lộ ra một tia áy náy: "Xin lỗi, nói chậm."

An Cửu hung tợn trừng hắn, tức giận mắng: "Huynh chính là cố ý, muốn thấy ta xấu mặt có phải không, tên què chết tiệt!"

Đã lâu nàng không mắng hắn là tên què, lúc này hẳn là tức giận quá, mới nói không lựa lời.

Theo lý mà nói, hắn hẳn nên tức giận.

Cũng không biết vì sao, thấy đôi mắt thiếu nữ phát hoả nhìn hắn chăm chú, khuôn mặt nhỏ buồn bực đỏ lên, trong lòng Bùi Tịch vậy mà sinh ra sự sung sướng đã mất từ lâu.

Kỳ thật hắn vẫn không khống chế được bản thân, không giống gương mặt ôn hoà giả tạo trước đó, thỉnh thoảng kích động nàng một chút.

Thấy nàng buồn bực, thấy nàng khó chịu, thấy nàng phẫn nộ mà trừng hắn, hai mắt đều là hắn.

Cảm giác thỏa mãn đột nhiên sinh ra.

Nhưng hẳn là cũng không liên quan, dù sao thời gian ngắn nữa, nàng sẽ không bao giờ nhìn thấy Bùi Tịch người này nữa.

Hai người xuyên qua biển hoa trong sơn cốc, đi lên đường núi Minh Quang.

Đường núi khúc khuỷu, hai người đi không lâu, liền thấy dọc đường có rất nhiều thi thể nằm la liệt, có gương mặt xa lạ, cũng có mấy người Trung Nguyên An Cửu quen, dù sao vẫn là người xa lạ nhiều hơn.

Hẳn là thủ vệ canh giữ trên đường núi.

Càng lên cao, thi thể càng nhiều, con đường núi hẹp đầy máu tươi, cơ bản còn chưa kịp khô, trong không khí đều tràn ngập mùi tanh.

Đường lên núi Minh Quang quá dốc, An Cửu bỏ ngựa, chỉ có thể dựa vào hai chân mình để leo. Trải qua mài giũa ở thế giới này, hiện giờ thể lực của nàng đã tăng, ngược lại có thể kiên trì đi lên.

Còn Bùi Tịch ghé vào người A Thất, được cõng đi.

An Cửu một đường đều bịt mũi, đôi mắt cũng không dám nhìn loạn, ngó thấy thi thể liền vội vàng dời mắt.

Thấy nhiều hiện trường giết người, nàng sợ mình sẽ nôn.

Đột nhiên ánh mắt nàng dừng lại, nhìn phía trước, khẩn trương nói: "Bùi Tịch, phía trước có người!"

Quả nhiên, phía trước cách đó không xa có một thân ảnh khom người, từng bước một đi trên đường núi.

An Cửu hoảng sợ, còn tưởng rằng phía trước là cá lọt lướt*, lại nghe Bùi Tịch nhàn nhạt nói: "Là người thường không có võ công, đừng sợ."

* Ý là người còn sống sau trận chiến

An Cửu theo bản năng nói: "Ta mới không sợ đâu!"

Bùi Tịch không chút để ý liếc nàng một cái, khuôn mặt sợ tới mức trắng bệch của thiếu nữ hiện rõ trong tầm mắt.

Hắn cái gì cũng không nói, chỉ là nhẹ nhàng giơ tay lên môi: "Phụt."

Thiếu nữ lập tức trừng mắt, tròng mắt đen lúng liếng phản chiếu bóng dáng hắn, gương mặt trắng nõn phồng lên giống ếch xanh.

"Huynh cười cái gì mà cười! A a a huynh cũng dám cười nhạo ta!"

Nếu không phải chưa đến lúc, có lẽ nàng tức giận đến mức muốn xông lên đấm hắn hai quyền.

Thấy tình cảnh như vậy, mặt mày thanh nhã tuấn tú của công tử bạch y không tự giác cong cong.

Ba người rất nhanh đuổi theo bóng người.

Nghe thấy động tĩnh phía sau, ông lão cũng chậm rãi dừng bước, quay đầu nhìn.

Đó là ông lão tuổi đã già, đầu đầy tóc bạc, đầu cúi xuống, sống lưng cong thành một đường. Ông ta ăn mặc vô cùng rách nát, một khuôn mặt già nua cực kỳ đờ đẫn.

An Cửu nhìn kỹ đối phương, cảnh giác nói: "Ông ta không phải người của chúng ta."

Trí nhớ của nàng rất tốt, nhớ rõ bộ dáng của từng người.

Nếu không phải người của bọn họ, vậy đó là người Ma giáo.

A Thất duỗi tay, đang muốn tùy ý giải quyết người này, Bùi Tịch lại bỗng nhiên nheo mắt, ánh mắt hắn dừng trên khuôn mặt thấp hèn của ông lão, nhàn nhạt nói: "Đưa cho ông ta một con ngựa đi, nhìn dáng vẻ của ông ta, hẳn là cũng chưa từng làm chuyện xấu."

An Cửu cũng không muốn nhìn thấy cảnh giết người, nghe hắn nói như vậy, liên tục gật đầu: "Đúng đúng, ông lão này già như vậy, vẫn là bỏ qua đi."

A Thất liền thu tay, ba người không để ý đến ông lão cúi đầu yên lặng đứng ở ven đường, tiếp tục đi về phía trước.

An Cửu đi một đoạn thì quay đầu lại nhìn, ông lão kia hẳn là cũng bị bọn họ dọa đến, mặc dù bọn họ đi rồi, ông ta vẫn luôn đứng ở ven đường không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn bọn họ.

Thấy nàng quay đầu lại, ông lão lại cúi đầu.

Nhìn thấy một màn có chút kỳ quái này, An Cửu lại không nhịn được lo lắng: "Tha cho ông ta thật sự không sao chứ?"

Bùi Tịch lời ít mà ý nhiều: "Không cần lo lắng, sẽ không sao."

Hắn hơi mỉm cười, lộ ra chút ý vị thâm trường.

Đến nơi đây, bọn họ đã cách địa bàn của Ma giáo không xa. Ven đường dần dần không còn núi non cằn cỗi, giữa những huyền nhai vách đá đó, xuất hiện nhiều nhà cửa, hiển nhiên là nơi giáo chúng cư trú.

Hiện tại nơi này phần lớn không có một bóng người, cho dù có mấy cái, cũng đều thành thi thể nằm trên mặt đất.

An Cửu đi đến chân cũng đau, trước đây nàng khẳng định sẽ oán giận, đáng tiếc lúc này tâm tình nàng nặng nề, một câu cũng nói không nên lời.

Cốt truyện thảo phạt Ma giáo trong nguyên tác có miêu tả kỹ càng tỉ mỉ, dù sao cũng là một cao trào của cuốn sách.

Nhưng một đường An Cửu đi, lại nhận ra cốt truyện đã thay đổi.

Không biết là vì nàng xuyên qua hay là Bùi Tịch trọng sinh mà ảnh hưởng, hay là hai người đều có, dù sao trong sách không viết một biển hoa trong sơn cốc, càng không có ông lão bị còng.

Nàng nhớ trong sách Hạ Tử Kình đích xác đi con đường này, đường là Ma giáo cố ý dẫn bọn họ đi, chờ bọn họ ở cuối đường chính là Thánh Nữ Ma giáo.

Trong sách Bùi Tịch không tới, Thánh Nữ Ma giáo dùng độc khiến bọn họ mệt nhọc một thời gian. Nhưng nữ chính Lâm Thanh Nghiên có Bùi Tịch cho thuốc giải vạn năng, cho nên bọn họ vẫn vượt qua nguy hiểm phó bản Ma giáo, chỉ là hơi thiệt hại một ít người.

Lúc này Ngàn Sát Các mới hái đào* thành công.

* Hái đào: ám chỉ thực tế trong xã hội, có một số người muốn gặt hái thành quả mà không cần bỏ công sức

Hoa Thiên Tinh năm màu, ông lão kỳ quái...... Nghĩ đến hai thay đổi rất nhỏ này, An Cửu vô cớ thấy bất an.

——————

Editor có lời muốn nói:

Tôi nghi ông lão còng là Bùi Chu, và có thể Bùi Tịch đã nhận ra rùi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play