Hai người một đêm mất ngủ, cũng may thời gian sau, không phát sinh chuyện gì.

Sáng sớm hôm sau, An Cửu và Phi Trần vào núi.

Núi Vũ Di là một dãy núi lớn hướng Nam Bắc, xung quanh đều là núi rừng xanh um tươi tốt, rất nhiều côn trùng.

Đặc biệt bên trong núi sâu, không có đường, cành lá rậm rạp che hết phương hướng, rất dễ bị lạc ở trong rừng cây.

An Cửu lại là tiểu thư yếu ớt, vào núi cũng không phải lựa chọn sáng suốt.

Theo lý mà nói, tốt nhất nàng nên ở bên ngoài chờ, nhưng nàng một hai phải đi tìm Hạ Tử Kình.

Lý do trong đó, Phi Trần cũng có thể đoán được.

Hạ Tử Kình võ nghệ cao cường, có thể bảo vệ nàng, chỉ cần đi theo Hạ Tử Kình, không cần lo sẽ bị Tiên Vô Mệnh tìm tới.

Tuy rằng hiện tại Phi Trần cũng đang bảo vệ nàng, nhưng An Cửu hiển nhiên không muốn làm phiền hắn, không muốn chậm trễ thời gian của hắn. Dù sao mục đích chủ yếu Phi Trần xuống núi, là đi tìm Ngàn Sát Các, tìm hạt bồ đề về.

Bởi vì dẫn theo An Cửu, hành trình vào núi rất chậm.

Phi Trần ở phía trước mở đường, An Cửu lại đuổi theo, chậm rãi đi trong núi rừng một ngày, đi đến lúc hoàng hôn, hai người vậy mà thấy khói bếp ở trong rừng.

"Phía trước có khói bếp, có lẽ là di dân ở trong núi, qua xin tá túc đi." Nhìn cột khói chậm rãi phiêu tán trên bầu trời, Phi Trần nói.

An Cửu tất nhiên không có ý kiến.

Hai người hướng tới nơi có khói bếp một lúc, dần dần có thể nhìn thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ ẩn mình giữa núi rừng.

Nhà gỗ không lớn, tọa lạc trên một mảnh đất trống, mái lợp bằng rơm vàng, có một ông lão đang ngồi trước nhà nhóm lửa nấu cơm.

Nghe thấy tiếng bước chân, ông lão quay đầu nhìn về phía bọn họ.

Đến gần, An Cửu mới phát hiện, ông lão có chút quỷ dị.

Ông ta có mái tóc trắng, dùng một nhánh cây khô làm trâm, giống như một đầu sương tuyết.

Nhưng trên mặt ông ta ít nếp nhăn, rõ ràng chòm râu cũng trắng, gương mặt lại săn chắc, đôi mắt đen nhánh cũng không thấy vẩn đục tang thương của tuổi già, ngược lại rất có thần.

An Cửu từng nghe nói một từ "Tóc bạc mặt hồng", nhưng nàng rất khó tưởng tượng tóc bạc mặt hồng là như thế nào, giờ phút này trong đầu theo bản năng hiện lên từ này.

Ông lão này, liền cho nàng cảm giác là một tóc bạc mặt hồng, tiên ở nhân gian.

Hiển nhiên Phi Trần cũng phát giác ra ông lão này kỳ lạ, còn chưa đến gần liền dừng bước chân, bảo vệ An Cửu ở sau người, vẻ mặt nghiêm túc khom người nói với ông lão: "Vị tiền bối này, hai người chúng ta lưu lạc núi rừng không chỗ để đi, theo khói bếp tới đây, vô tình quấy rầy tiền bối, mong rằng tiền bối bao dung."

Hai mắt ông lão vừa chuyển, ánh mắt quét qua xung quanh hai người bọn họ, nhàn nhạt nói: "Không sao, các ngươi có thể nghỉ tạm tại đây, đừng ầm ĩ là được."

Nói xong, ông ta liền quay đầu đi, lo làm việc của mình.

An Cửu chú ý tới, ông lão đang nướng một con cá.

Trước mặt ông ta là một chiếc bếp đất đơn giản làm bằng đá, trên bếp đất treo một cái bình gốm, ngọn lửa trong bếp hừng hực thiêu đốt bình gốm, nước trong bình sôi ục ục, trong tay ông lão cầm một gậy gỗ, trên gậy cắm một con cá lớn bằng cánh tay.

Phi Trần thở phào nhẹ nhõm, dàn xếp nơi ở cho An Cửu cách đó không xa, lại vào trong rừng tìm chút củi đốt lửa.

Nơi này cách nhà gỗ không xa không gần, lại nằm trong phạm vi hai bên có thể nhìn thấy nhau, nhưng lại không nghe thấy tiếng nhau.

"Đại sư, vị tiền bối kia có đặc thù gì sao? Thấy ngài dường như rất khẩn trương......" An Cửu đè thấp giọng hỏi.

Phi Trần lắc đầu trả lời: "Có lẽ là ta lo lắng thái quá, thí chủ không cần lo lắng, chúng ta chỉ ở một đêm liền đi."

Tuy nói như vậy, biểu tình của Phi Trần lại rất ngưng trọng.

Phi Trần là cao thủ hàng đầu, khi vừa nhìn thấy ông lão kia, hắn liền nhận ra hơi thở của đối phương cực dài và thâm trầm, tuy trông không khác gì một ông lão bình thường, nhưng vẻ ngoài tóc bạc mặt hồng của ông lão liền tỏ rõ ông ta không bình thường.

Đối phương rất có thể là một vị cao thủ ẩn cư núi rừng, mặc dù là Phi Trần, cũng không chắc có thể thắng được ông ta.

Trong chốn giang hồ thường có một số cao thủ hoặc là mai danh ẩn tích hoặc là ẩn cư núi sâu, chuyện này cũng không hiếm thấy.

Phi Trần cũng không kinh ngạc, hắn chỉ lo lắng về thân phận của ông lão này, nếu ông ta là người Ma giáo, hoặc là tà ma ngoại đạo, vậy hắn dẫn theo An Cửu tới đây chính là chui đầu vô lưới?

Hắn gặp nạn không sao, nếu khiến An thí chủ cũng gặp nguy hiểm, nội tâm hắn sao lại không có trở ngại?

An Cửu lại không biết suy nghĩ trong lòng Phi Trần, nàng lúc này đang nhớ lại cốt truyện trong sách.

An Cửu cũng chưa nghĩ đến, Kiếm Thần nam nữ chính tìm kiếm bấy lâu trong sách, vậy mà lại bị mình gặp trước.

Đúng vậy, lần này bọn họ ngoài ý muốn gặp được ông lão, đúng là người thần bí mà Hạ Tử Kình tìm kiếm lâu nay.

Hạ Tử Kình rất ít khi kể cho họ nghe về quá khứ của mình, theo lý mà nói, An Cửu hẳn là không biết hắn muốn tìm ai, nhưng ai bảo là nàng xuyên sách chứ?

Trước đó đọc nguyên tác, An Cửu đối với diễn biến cốt truyện rõ như lòng bàn tay.

Trong sách Hạ Tử Kình có một mục tiêu khi rời núi rèn luyện, đó là hoàn thành di nguyện của sư phụ, phân cao thấp với một vị thần bí.

Ai cũng không biết, vị thần bí kia lại là Kiếm Thần Du Thiên Hạc nổi danh trên giang hồ.

50 năm trước, Du Thiên Hạc đã nổi tiếng trong chốn võ lâm, ông ta sử dụng kiếm pháp cực kỳ tuyệt đỉnh, một kiếm đã khiến đầu rơi xuống đất.

Mười bước giết một người ngàn dặm không lưu danh, dường như là hình dung về Du Thiên Hạc.

Khi đó Du Thiên Hạc mới ngoài 30, một tay kiếm thuật kinh diễm thiên hạ, khiến vô số người hướng tới.

Nhưng Du Thiên Hạc người cũng như tên, tựa như cô vân dã hạc* lưu lạc thiên nhai, không có chỗ ở cố định.

* Cô vân dã hạc: Nhàn nhã như mây, hoang dã như hạc, chỉ người nhà hạ, tách biệt với thế giới

Trên đường đi gặp bất bình liền rút kiếm, không có việc gì thì du lịch khắp nơi. Có khi ông ta là du hiệp ven đường, có khi là trên thuyền hoa Giang Nam nghe khúc lãng tử, có khi lại là rượu khách phong trần mệt mỏi phía Tây Bắc.

Du Thiên Hạc người này là hạc không bị trói buộc, là kiếm khách chí tình chí nghĩa nhất.

Hết thảy, lại đột nhiên im bặt khi Du Thiên Hạc 35 tuổi.

Sau 35 tuổi, Du Thiên Hạc đột nhiên mai danh ẩn tích, trên giang hồ không tìm thấy bóng dáng ông ta.

Ông ta tựa như nháy mắt biến mất trên thế gian, ông ta kết giao bạn bè khắp thiên hạ, tìm người truyền thông báo khắp võ lâm, nhưng không ai tìm thấy hắn, cũng không ai biết hắn đi đâu.

Từ đây, Du Thiên Hạc liền thành một biểu tượng, thành thần thoại được mọi người truyền miệng, đầu thành cuối phố hát truyền chuyện xưa.

Đương nhiên, cũng có người vẫn luôn tìm ông ta.

Ví dụ như sư phụ Hạ Tử Kình.

Sư phụ Hạ Tử Kình, là một nữ tử.

Trong chốn võ lâm nữ tử học kiếm cực ít, tựa hồ một vũ khí sắc bén như kiếm không liên quan đến nữ tử, tại trong mắt thế nhân, kiếm chính là tượng trưng cho nam tử, nếu nữ tử muốn tập kiếm, nhất định không học ra tên tuổi.

Sư phụ Hạ Tử Kình lại là ngoại lệ.

Năm Du Thiên Hạc 30 tuổi, gặp được sư phụ Hạ Tử Kình, khi đó bà là thiếu nữ mười ba tuổi bị diệt môn thê thảm.

Khi Du Thiên Hạc đi qua nơi này, ông ta chỉ rút một kiếm, tàn sát tất cả kẻ diệt môn bà.

Tiểu cô nương mười ba tuổi, giống như mai xanh trên đầu cành, xanh mượt tươi mới tỏa sáng.

Thiếu nữ trong một đêm mất nhà, trở thành hai bàn tay trắng.

Bà không có chỗ để đi, con đường duy nhất, tựa hồ chính là đi theo nam nhân cứu mình.

Kiếm khách lang thang rũ từng giọt máu vấy trên kiếm, chậm rãi thu kiếm phát ra hàn quang. Ông ta rút hồ lô rượu, uống một ngụm, tập tễnh bước về phía trước.

Thiếu nữ trên mặt dính máu đầy lo sợ đi theo phía sau ông ta, lảo đảo đi trong đêm mưa lạnh băng.

Kiếm khách vừa rồi mới giết mấy chục người, giờ phút này lại như không hề phát giác, chậm rãi đi một lúc, mới mở to đôi mắt lờ đờ mông lung do say rồi quay đầu lại, miệng đầy mùi rượu hỏi: "Ngươi đi theo ta làm gì?"

Cả người thiếu nữ bị mưa lạnh xối ướt đẫm, trên khuôn mặt tái nhợt, run bần bật nhìn nam nhân cao lớn: "Ta không biết nên đi đâu, cầu, xin cho ta đi theo ngài!"

Kiếm khách nhíu mày rậm, như là đang suy tư lại giống đang rối rắm, sau một hồi tùy ý vung tay lên nói: "Tùy ngươi!"

Từ đó trở đi, phía sau kiếm khách vang danh khắp thiên hạ, liền có một thiếu nữ nhỏ đi theo.

Trước đó kiếm khách thường độc lai độc vãng, một người ăn no cả nhà không đói bụng, trong sinh hoạt cũng vô cùng tùy tính.

Mười ngày nửa tháng không gội đầu không thay quần áo, no một bữa đói một bữa, đeo giày rách cũng không thèm để ý, có khi ban đêm không đến được thành, liền tùy ý tìm một nơi màn trời chiếu đất tạm chấp nhận một đêm.

Thiếu nữ đến liền thay đổi hết thảy.

Bà sẽ thúc giục ông ta gội đầu tắm rửa, ban đêm ngồi dưới đèn vá vết rách quần áo cho ông ta, đi tiệm lựa chọn gày thích hợp với ông ta. Một ngày ba bữa cơm, cuộc sống áo cơm hàng ngày, dần dần tất cả đều do thiếu nữ xử lý.

Mỗi lần kiếm khách nói không cần làm những thứ đó, ánh mắt thiếu nữ liền hoảng sợ, sợ mình không có tác dụng sẽ bị đuổi đi.

Tựa hồ bà làm nhiều việc, giúp ông ta chăm sóc cuộc sống, liền không phải người vô dụng.

Thời gian trôi qua, trên giang hồ liền dần dần lan truyền chuyện phong tình của Kiếm Thần, nói Du Thiên Hạc cưới một tiểu thê tử.

Du Thiên Hạc không để bụng, nhưng thấy thiếu nữ tựa hồ cũng có ý này, ý thức không ổn.

Ông ta vốn là người phong lưu tùy ý, đời này không thể cưới vợ sinh con. Ở trong lòng Du Thiên Hạc, cả đời ông ta sớm đã phụng hiến cho kiếm, nếu lòng có ràng buộc, sao có thể dùng kiếm?

Chiêu kiếm mạnh nhất thế gian này, đó là thẳng tiến không lùi, không sợ khó khăn.

Du Thiên Hạc bắt đầu dạy thiếu nữ tập kiếm.

Ông ta kỳ thật muốn nói cho bà, nữ tử không chỉ theo đuổi nam nhân, sinh con dưỡng cái. Ông ta cũng là đang dạy bà, như thế nào là kiếm đạo, thứ cả đời theo đuổi là gì.

Dưới sự dạy dỗ này, lại khiến Du Thiên Hạc chấn động.

Thiếu nữ lại có thiên phú kiếm đạo tuyệt hảo!

Bà không hiểu kiếm là gì, càng không hiểu nên dùng kiếm thế nào, ngay cả ở tuổi bà, đều đã qua giai đoạn tốt nhất để luyện kiếm.

Bà nắm chặt kiếm, kiếm liền phảng phất có ý thức, tự phát ra độc vũ.

Thiếu nữ giản dị tự nhiên như vậy, không có chiêu kiếm hoa lệ, không có thiết kế tinh xảo, nhưng mỗi một kiếm đều tràn ngập khí thế.

Rõ ràng là người mới học, nhưng chỉ cần trường kiếm trong tay, thiếu nữ liền trở thành cao thủ hàng đầu.

Bà là thiên tài chân chính, là người thích hợp luyện kiếm nhất trên đời này!

Sau khi ý thức được điểm này, Du Thiên Hạc rất vui, lập tức muốn nhận bà làm đồ đệ.

Nhưng trước sự ngạc nhiên của mọi người, đối mặt với ưu ái của Kiếm Thần đương thời, thiếu nữ cự tuyệt không chút do dự.

Thiếu nữ 13-14 tuổi đã có thiếu niên mộ ngải*, một ngày nọ trên trời giáng xuống một kiếm khách, giết những tên khinh nhục bà, từ đây, ông ta liền thành đại anh hùng trong lòng bà.

* Thiếu niên mộ ngải: tình yêu và sự ngưỡng mộ đối với một người trong thời thơ ấu.

Bà muốn gả cho ông ta, muốn trở thành thê tử của ông ta, là người bên gối, không chỉ là đồ đệ.

Du Thiên Hạc biết được tâm tư của thiếu nữ, suy tư mãi mới đáp ứng thiếu nữ, chỉ cần bà đi theo ông ta học kiếm 5 năm, ông ta có thể cưới bà.

Ông ta không đành lòng mỗi ngày phí thời gian, chỉ có thể ra hạ sách này để ổn định bà.

Thiếu nữ vui vẻ đồng ý, bà cho rằng chỉ cần mình nghiêm túc học kiếm, 5 năm sau có thể thành thân với ông ta.

5 năm sau, Du Thiên Hạc mất tích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play