Tối nay, An Cửu gặp cú mèo đã lâu không thấy.

Cú mèo đưa thư không chỉ đưa thư, còn có một cái tráp nặng, An Cửu mở ra vừa thấy, bên trong là một cái trâm cài đầu rất hợp với thẩm mỹ của nàng.

Trâm cài đầu thoạt nhìn giống hoa đào, cánh hoa là ngọc hồng bảo trong suốt sáng trong, lá hoa là ngọc lục bảo. Cài ở trên tóc đen, như một bông hoa đào thật kiều diễm nở rộ trên đầu.

An Cửu cầm trâm cài đầu, nhìn cú mèo giống như đang ủy khuất, giơ tay vuốt lông nó.

"Tiểu đáng thương, mang đồ nặng như vậy bay rất mệt hả?"

Cú mèo thầm kêu hai tiếng, đầu nhỏ tròn vo cọ cọ vào lòng bàn tay nàng.

Cú mèo đã quen được nàng nựng, hiện tại đã học được cách xin nựng.

An Cửu qua một phen nựng chim đến nghiện thì cảm thấy mỹ mãn, mới chậm chạp trả lời thư. Trả lời cũng rất đơn giản, chỉ vài câu qua loa cho xong.

Sau đó nàng liền đi ngủ, cũng không quan tâm đối phương trả lời thế nào.

Sáng hôm sau, nàng mới nhìn thấy cú mèo mãi không đi, tên nhóc đậu trên cửa sổ một đêm, hai mí mắt díp vào sắp đánh nhau đến nơi.

Sau khi An Cửu cầm thư xong liền thả nó đi, mở thư ra vừa thấy, lại là hẹn gặp nàng.

Ồ, đây là có cảm giác nguy cơ, muốn bồi dưỡng tình cảm với nàng.

Lúc trước đều là An Cửu chủ động tìm hắn, muốn gặp hắn. Hiện giờ phong thuỷ luôn chuyển, biến thành hắn hẹn nàng.

Đại tiểu thư không dễ hầu hạ đâu.

Tâm trạng An Cửu rất tốt, trang điểm đơn giản một phen, cài trâm hoa đào ngọc hồng bảo kia lên, bước chân nhẹ nhàng đi ra cửa.

Trong viện nhìn thấy công tử bạch y ngồi trên xe lăn, nàng như không nhìn thấy mà đi qua hắn, còn cố ý hừ lạnh một tiếng.

Không ngờ đối phương gọi nàng lại, tầm mắt dừng trên đỉnh đầu thiếu nữ, mặt mày thanh nhuận chứa ý cười nhợt nhạt: "An tiểu thư hôm nay...... Cực kỳ chói lọi."

Cằm tinh xảo của thiếu nữ hất cao, môi hồng nhuận không nhịn được cong lên, lại rất nhanh hạ xuống, liếc xéo hắn, từ trên cao nhìn xuống nói: "Huynh cũng thật tinh mắt."

Mấy ngày nay, lần đầu tiên thiếu nữ ôn tồn nói chuyện với hắn như thế, không mặt lạnh càng không làm lơ, giữa mày Bùi Tịch vừa động, đang định nói thêm điều gì đó.

Lúc này, ngoài cửa viện một tiểu hòa thượng đi tới, chắp tay trước ngực nói: "Khách nhân, trụ trì của chúng ta hiện giờ ở Bảo Điện Đại Hùng, mời các vị qua gặp mặt."

Bị đánh gãy như vậy, không khí giữa hai người thoáng hòa hoãn nháy mắt không còn sót lại chút gì.

Ngón tay thon dài siết chặt nan quạt, công tử bạch y mặt mang ý cười, nếu nhìn kỹ, đáy mắt đen nhánh kia lại là hờ hững lạnh lẽo.

Hắn nhìn tiểu hòa thượng, ôn tồn nói: "Làm phiền dẫn đường."

Tiểu hòa thượng vô thức chà xát cánh tay, chỉ cảm thấy phía sau lưng lành lạnh, còn tưởng gió núi sáng sớm quá lạnh, khờ khạo cười nhắc nhở: "Khách nhân mặc thêm chút xiêm y, trên núi lạnh lẽo, tránh bị phong hàn."

"Đa tạ tiểu sư phụ, chúng ta mặc đủ rồi, không cần mặc thêm, đi thôi!" An Cửu tiến nhanh lên, đi cùng tiểu hòa thượng, một bên hỏi: "Tiểu sư phụ, Phật tử các ngài cũng ở đó sao?"

Tiểu hòa thượng câu nệ nói: "Phi Trần sư huynh đang phụng dưỡng bên cạnh trụ trì."

"Vậy được, ta đúng lúc có quyển kinh thư phải đưa cho hắn."

Thiếu nữ váy đỏ cùng tiểu hòa thượng vừa đi vừa nói chuyện ở phía trước, nàng phảng phất có loại năng lực kỳ lạ, bất luận ai cũng có thể nói chuyện, vui vẻ hoạt bát khiến người khác phải ghé mắt.

Chủ tớ Bùi Tịch đi theo phía sau, A Thất nhìn nhìn, không nhịn được nhỏ giọng cảm thán: "Ta chưa bao giờ gặp nữ tử như An đại tiểu thư."

Nữ tử bình thường chú trọng cười không lộ răng, ôn nhu nhã nhặn lịch sự, nàng lại với ai cũng có thể cười giống đoá hoa.

"Công tử, ngài từng gặp chưa?"

Bùi Tịch sắc mặt hơi ngưng lại, hàng mi dài như lông quạ không tiếng động cụp xuống, thấp giọng nói: "Chưa."

Hắn cũng chưa từng gặp.

Nàng không giống người thế gian này đen trắng nhàm chán, là màu đỏ tươi sáng độc nhất, tựa mùi hoa đào kiều diễm tháng tư.

Vừa thấy, liền khiến người ta hoa mắt say mê.

Cả đời khó quên.

-

Đoàn người đi vào Bảo Điện Đại Hùng, nơi này chính là điện lớn nhất chùa Vô Âm, cửa lớn rộng mở, trên sân trước cửa điện có lư hương thú bằng đồng dày nặng, cắm hương đỏ thô tráng.

Trong điện từng trụ gỗ đỏ đứng sừng sững, chống đỡ những xà ngang trên cao, cuối tầm mắt, là một tượng Phật làm bằng vàng, cao lớn kiên cố trang nghiêm.

Kim Phật khoanh chân ngồi, mặt mày mỉm cười, đáy mắt hơi khép đều là từ bi.

Chân Nhất đại sư ngồi dưới tượng Phật, thân hình ông gầy gò, khoác áo cà sa màu đỏ vàng hoa lệ, chắp tay trước ngực, hai mắt nhắm nghiền, mặt hướng về tượng Phật thành kính dập đầu.

Hoà thượng áo bào trắng trẻ tuổi tuấn mỹ hầu quỳ một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, còn rũ mắt không nói.

Nghe thấy tiếng bước chân, Phi Trần giương mắt nhìn, im lặng hướng bọn họ gật đầu.

An Cửu lặng lẽ hướng hắn chớp chớp mắt, ý bảo đã mang quyển sách kia đến.

Thiếu nữ làm biểu tình sống động như thật, đáy mắt hòa thượng áo bào trắng ý cười chợt lóe rồi biến mất.

Một màn này dừng trong mắt Bùi Tịch, hắn bất động thanh sắc quay mặt đi, nắm tay chống môi, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.

Chân Nhất đại sư nghe tiếng liền mở mắt, từ đệm hương bồ đứng dậy.

Ông tuổi tác đã lớn, hành động có chút chậm chạp, hốc mắt trũng sâu, tròng mắt đục ngầu, khi nhìn thấy người vẫn ngẫu nhiên hiện lên một sợi thần quang.

"Ngươi là...... con trai Bùi Chu?"

Sau khi bình tĩnh nhìn công tử bạch y trên xe lăn một lúc lâu, Chân Nhất chậm rãi hỏi.

"Đúng, gia phụ chính là Dược Vương Bùi Chu, ta tên Bùi Tịch."

Ánh mắt Chân Nhất dừng trên mặt Bùi Tịch, chậm rãi gật đầu: "Ngươi lớn lên rất giống Bùi Chu, đặc biệt là đôi mắt......" Tầm mắt rơi xuống, thấy xe lăn dưới thân hắn, thần sắc Chân Nhất hơi kinh ngạc, "Chân ngươi......"

Bùi Tịch nói: "Là độc từ trong bụng mẹ, nghe nói năm đó phụ thân đưa mẫu thân tới chùa tu dưỡng, đại sư còn nhớ?"

Chân Nhất đại sư tựa hồ nhớ lại, ngữ điệu thong thả nói: "Ta nhớ, khi đó tình cảm cha mẹ ngươi rất tốt, chính là một đôi thần tiên quyến lữ* khiến người khác cực kỳ hâm mộ. Phụ thân ngươi vì giải độc cho mẫu thân ngươi, phế đi rất nhiều tâm lực. Hiện giờ bọn họ đã không ở nhân thế, thật là khiến người tiếc hận......"

* Thần tiên quyến lữ: thường dùng để miêu tả những cặp đôi chính thức hoặc nam nữ hiếm có trên đời, có tài năng và hiểu biết cao, quan hệ rất tốt.

Khi nói tới đây, Chân Nhất đại sư biểu tình thẫn thờ.

Nhưng ông rất nhanh chuyển đề tài, đại khái là không muốn nhớ lại chuyện năm đó thêm thương cảm.

"Bùi tiểu thần y, làm phiền ngươi tới đây một chuyến. Bần tăng biết tuổi tác đã cao, vốn không muốn phiền toái ngươi, nhưng Phi Trần lo lắng thân thể của ta, mới tự tiện mời ngươi tới đây, vì để nó yên tâm, liền phiền ngươi bắt mạch cho lão hòa thượng này."

Mấy người đi vào phía sau Bảo Điện Đại Hùng, đây là nơi Chân Nhất đại sư ở.

Đại sư sinh hoạt đơn giản, sau điện trống trải tịch liêu, trừ một chiếc giường thô, cùng với một cái bàn và mấy cái ghế dựa, không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Chân Nhất ngồi xuống bên cạnh bàn, đưa bàn tay khô khốc gầy gò ra.

Bùi Tịch nói nhỏ một câu "Mạo phạm rồi", liền nhẹ nhàng đặt đầu ngón tay trắng nõn trên mạch đập của Chân Nhất.

Lát sau, hắn hơi giương mắt, ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn về phía Chân Nhất.

Mặt Chân Nhất như giếng cổ không dao động, nói với Phi Trần đang ở khẩn trương: "Phi Trần, lớp sáng nay con còn chưa học xong, đi ra ngoài trước đi."

Phi Trần sao không nhìn ra được đây là đang đuổi hắn, nhưng lại không thể làm trái lệnh sư phụ, sau khi trầm mặc một lát đành phải thấp giọng nói vâng, bất đắc dĩ đi khỏi sau điện.

Thân ảnh Phi Trần còn chưa biến mất, thiếu nữ váy đỏ vẫn luôn an tĩnh ném xuống một câu "Ta ra ngoài hít thở không khí", cũng vội vàng đuổi theo.

Làn váy đỏ tươi lướt qua ngưỡng cửa, phấp phới chạy ra cửa.

Chân Nhất xốc mí mắt tràn đầy nếp nhăn, tiếng nói già nua mang theo một tia ý cười hiếm thấy: "Bùi tiểu thần y, cô nương kia chính là người trong lòng ngươi?"

Ông tất nhiên có thể cảm nhận được, thời điểm thiếu nữ rời đi, ngón tay ấn trên cổ tay đột nhiên tăng thêm lực.

Đây là phản ứng theo bản năng, không chịu sự khống chế.

Chân Nhất sống bao nhiêu năm, mặc dù đã già, nhưng vẫn thấy rõ.

Hôm qua cũng có một vị sư đệ tới tìm ông nói chuyện này, nhưng hôm nay ông quan sát hai người, xác định giữa Phi Trần và thiếu nữ kia không có tình ý, ngược lại là có chút ái muội với Bùi tiểu thần y.

Chân Nhất nghĩ, lời nói thấm thía: "Tiểu thần y không cần sầu lo, lão hòa thượng nhìn tiểu cô nương kia đối với Phi Trần là vô tình, nhưng thật ra có chút hảo cảm với ngươi, tiểu thần y nỗ lực một chút, sẽ sớm đạt được điều mình muốn."

Bùi Tịch nghe xong, lại chỉ cảm thấy lão hòa thượng này thật sự là già cả mắt mờ.

Thái độ An Cửu đối với hắn thế nào, hắn có thể không biết sao?

Huống hồ, nàng cũng không phải người trong lòng hắn.

Người xuất gia không nói dối, nhưng lão hòa thượng này lại nói vớ vẩn.

Năm đó Chân Nhất đại sư được người đời nói có đôi mắt tinh tường, hiện giờ cũng thành lão bất tử hồ ngôn loạn ngữ.

Trong lòng Bùi Tịch nghĩ như vậy, trên mặt lại là ôn hòa trước sau như một, rũ mắt nói: "Đại sư nói quá lời, ta và An tiểu thư chỉ là bằng hữu, cũng không là người trong lòng gì...... Đại sư tuổi tác đã cao, Bùi mỗ nói thẳng, e rằng mấy ngày nữa, là đại nạn của ngài, không biết ngài có dự liệu được không?"

Biểu tình Chân Nhất đại sư bình thản, đối mặt với phản bác của Bùi Tịch, ông vẫn không nói thêm gì, chỉ bình tĩnh nói: "Việc này lão phu sớm đã biết, tiểu thần y không cần nhiều lời. Mấy ngày nữa lão hòa thượng qua đời, đến lúc đó còn mời tiểu thần y cùng xem lễ."

Nếu người ta đã biết mình sẽ chết, Bùi Tịch cũng thu hồi tay, nói: "Bùi mỗ tất nhiên cung kính không bằng tuân mệnh."

Không khí nhất thời lặng im, Bùi Tịch đang muốn mở miệng cáo từ, Chân Nhất đại sư đột nhiên lên tiếng: "Bùi tiểu thần y, ta nghe nói bí tịch thần công mà kiếm Kim Xà tìm được đã bị Ma giáo cướp đi, không biết có thật không?"

Đối thoại như vậy kiếp trước đã trải qua một lần, Bùi Tịch thậm chí biết tiếp theo ông sẽ nói gì.

Chuyến đi đến chùa Vô Âm, không thay đổi nhiều so với kiếp trước của Bùi Tịch, chỉ là thêm một An Cửu, An Cửu còn giao lưu với Phật tử Phi Trần, nhưng vẫn chưa ảnh hưởng gì.

Kiếp trước, Bùi Tịch lấy cớ châm cứu để kéo dài thọ mệnh cho Chân Nhất, làm Chân Nhất chết không một tiếng động trong lúc ngủ.

Bởi vì đại nạn của Chân Nhất sắp đến, cho nên cũng không ai phát hiện là hắn động tay chân.

Hắn lợi dụng cái chết của Chân Nhất, và lúc chùa Vô Âm rung chuyển, đêm khuya ăn cắp hạt bồ đề.

Lúc này Bùi Tịch không tính lặp lại con đường kiếp trước, hắn so với kiếp trước càng có kiên nhẫn hơn, cũng càng chờ đợi hơn.

Hắn sẽ chờ đến khi Chân Nhất tự nhiên tử vong, sẽ an bài người tới trộm hạt bồ đề.

Kiếp trước hắn đã đoán được vị trí của hạt bồ đề, có thể tìm hạt bồ đề dễ như trở bàn tay.

Hết thảy mọi chuyện, cũng sẽ không liên quan đến Bùi Tịch.

Phi Trần sẽ không phát hiện điều đáng ngờ về cái chết của Chân Nhất, cũng sẽ không hoài nghi đến hắn.

Tất cả suy nghĩ chỉ trong thời gian ngắn, biểu tình của Bùi Tịch không hề thay đổi, ôn tồn trả lời: "Không sai, bí tịch kia đích xác rơi vào tay Ma giáo, phái Hoa Sơn cầm đầu mấy đại phái, hiện giờ đang tập kết thương nghị ở võ lâm Trung Nguyên, cùng đi thảo phạt Ma giáo."

Chân Nhất trầm ngâm, lại nói ra điều hoàn toàn khác với kiếp trước: "Bùi tiểu thần y, ngươi cũng biết độc trên người ngươi từ đâu mà đến?"

Bùi Tịch trong nháy mắt sững sờ tại chỗ, mặt đầy ngạc nhiên.

Chính hắn cũng không biết ngọn nguồn độc này, chẳng lẽ Chân Nhất lại biết được?

Còn có, vì sao biểu hiện của Chân Nhất khác kiếp trước?

Kiếp đó, ông chỉ nhàn nhạt báo cho Bùi Tịch cẩn thận Ma giáo, một chút cũng không đề cập đến độc trên người hắn.

Độc trên người hắn, chẳng lẽ có liên quan đến Ma giáo?

Điều gì, mà khiến Chân Nhất thay đổi chủ ý, cuối cùng nói với hắn chuyện này?

——————————————-

Tác giả có chuyện nói:

Chân Nhất: Bởi vì nhìn thấu ngươi là não yêu đương, cho nên tốt bụng cứu ngươi đó

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play