*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Cô...... Tức giận?"
Bùi Tịch im lặng, trơ mắt nhìn gương mặt thiếu nữ phồng lên giống cá nóc nhỏ, hơn nữa có xu thế càng ngày càng phồng, mới chần chờ mà phun ra một câu như vậy.
An Cửu trừng mắt, thoạt nhìn càng tức giận.
"Ta tức giận huynh cũng không biết?"
Nàng thở phì phì nói, hung hăng dậm chân một cái, xoay người liền đi.
Cánh tay đột nhiên bị một bàn tay to giữ lại, năm ngón tay của nam nhân thon dài, bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, một lực kéo truyền đến, An Cửu không tự chủ được lui về phía sau, ngã vào một cái ôm tràn đầy lãnh hương.
Tay An Cửu chống ngực hắn, đầu ngón tay túm vạt áo hắn, bỗng nhiên ngẩng đầu trừng hắn.
"Huynh muốn làm gì?"
Tiểu cô nương tức giận chất vấn, vẻ mặt phẫn nộ chưa biến mất, lại không trực tiếp đẩy hắn ra.
Đó chính là còn thương lượng đường sống được.
Bùi Tịch nhạy bén nhận ra được điểm này, hắn đối với nữ nhân cũng không hiểu biết, càng đừng nói dỗ người khác, hiện giờ duy nhất có thể làm, cũng chính là diễn theo bản năng.
Hắn ôm lấy eo thiếu nữ, hắng giọng, ngữ điệu nhu hòa: "Rốt cuộc vì sao cô giận?"
An Cửu chuyển tầm mắt, vứt cho hắn một đôi mắt tự mình lĩnh hội, hừ nói: "Tự huynh nghĩ."
Bùi Tịch thật đúng là suy nghĩ, suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ nghĩ đến chuyện cú mèo truyền tin tối hôm qua.
Chính là, không phải nàng nói không có việc gì sao?
Bùi Tịch ngữ khí không xác định hỏi: "Là lời trong thư?"
An Cửu dùng sức gật đầu nhỏ, xụ mặt hỏi: "Không sai! Ta hỏi huynh, huynh thật sự không thèm để ý ta bị người khác chiếm tiện nghi sao?"
Bùi Tịch theo bản năng nói: "Để ý."
Nếu không phải vì nàng và Minh Dập hai người trai đơn gái chiếc cùng nhau tới suối nước nóng, hắn cũng sẽ không đi theo.
Chỉ nghĩ đến việc nàng bị người khác đụng vào, hắn đều xúc động muốn giết người.
Nàng là của hắn, không cho phép người khác nhúng chàm.
Chỉ là...... Phi Y là hắn, Bùi Tịch cũng là hắn. Hai người đều là hắn, hắn sao lại để ý chính mình chứ?
Này khiến Bùi Tịch có chút khó xử.
"Nếu để ý, vậy vì sao huynh không tin ta?" Thiếu nữ kiên trì, tiếp tục vấn đề.
Bùi Tịch trầm ngâm hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Ta tin."
Thiếu nữ nghe vậy, tức khắc cười như hoa nở, mắt đào hoa xinh đẹp cong thành hình trăng khuyết, môi đỏ mọng, đẹp hơn hoa hải đường nở rộ trên đỉnh đầu.
"Được rồi, nếu huynh tin, vậy huynh hôn ta một cái."
An Cửu ngẩng khuôn mặt nhỏ, cười tủm tỉm nói.
Thân hình nam nhân chấn động, mắt đen hẹp dài hơi trừng lớn một chút, khó nén kinh ngạc: "Vì sao phải...... hôn cô?"
Hai chữ cuối cùng thanh âm hàm hồ, như là từ cổ họng lăn ra.
An Cửu trợn trắng mắt, vươn ngón trỏ, chọc chọc vào ngực nam nhân, hận sắt không thành thép nói: "Sao cái này huynh cũng không hiểu chứ, nếu hắn hôn ta thật, ta xui xẻo biết bao! Huynh tới hôn ta một cái, rửa cho ta, lòng ta cũng thoải mái một chút."
Nói tới đây, nàng bỗng nhiên dừng lại, hồ nghi mà nhìn hắn, "Hay là nói, huynh ghét bỏ ta?"
Lực đạo của đầu ngón tay chọc ngực không mạnh, từng cái chọc vào ngực hắn, mềm mại nhẹ nhàng, thỉnh thoảng vô tình phác hoạ vài cái, Bùi Tịch hoảng hốt có cảm giác trái tim cũng bị chọc trúng.
Hầu kết hắn lăn lăn, tay ôm lấy thiếu nữ hơi nới lỏng, lui về phía sau một bước: "Ta không chê cô."
Thiếu nữ dường như không nhìn ra hắn kiêng dè, thấy hắn lui về phía sau, lập tức tiến lên một bước, lại dán đến trước người hắn.
Nàng chỉ mặc một cái áo tắm, tuy rằng che kín mít, nhưng vải không dày, hai người đứng gần nhau, có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của đối phương.
"Nếu không chê, vì sao không hôn ta?"
An Cửu ngẩng đầu lên, sau khi ngâm suối nước nóng khuôn mặt đẹp như tạc càng thêm trắng nõn không tì vết, mũi đẹp môi cong, cánh môi hồng nhuận căng mọng, quyến rũ như trái anh đào chín.
Môi đỏ lúc đóng lúc mở, phun ra lời nói dụ hoặc.
"Hay là nói, huynh không dám?"
Bùi Tịch ngoảnh mặt đi, tầm mắt dừng ở một cây hải đường, ánh mắt mơ hồ nói: "Này...... không hợp lễ nghi."
Khi nói chuyện, hắn lại lui về phía sau một bước.
Đại tiểu thư lại không chút nào để ý, ngôn ngữ kiều man nói: "Cái gì hợp hay không hợp, ta mặc kệ! Đào hôn ta còn dám, này có là gì?"
Nàng lại tiến lên, thân hình nhỏ nhắn ấm áp chen vào trong lòng ngực hắn, như là cây tơ hồng* phải dựa vào đại thụ mới có thể đứng vững, yếu đuối không xương.
* Cây tơ hồng: một loại cây thân leo
Bùi Tịch có ảo giác vừa buông nàng ra, nàng có lẽ sẽ té ngã trên đất. Bởi vì điểm này, hắn trước sau không dám thu tay, đành phải luôn duỗi cánh tay ôm nàng, không trực tiếp ném nàng xuống đất.
Nếu quăng ngã nàng, sợ không phải sẽ khóc ngay tại chỗ, mà lại muốn bộc phát trận nữa.
Bùi Tịch rất hiểu tính nết của đại tiểu thư này, chăm sóc nữ nhân yếu ớt này thế nào, đại khái ai cũng không có kinh nghiệm bằng hắn.
Hắn môi mỏng khẽ nhúc nhích, còn muốn từ chối: "Ta......"
Trên mặt đột nhiên chợt lạnh, mặt nạ bỗng nhiên bị gỡ xuống, Bùi Tịch ngước mắt lên, nhìn thấy ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của thiếu nữ nắm lấy mép mặt nạ màu bạc, đôi mắt sáng ngời tò mò đánh giá nó.
Sau đó, cặp mắt kia lại chuyển tới trên mặt hắn, mặt mày hiện lên một tia vừa lòng: "Như vậy cuối cùng thuận mắt một chút."
Hàng mi dài của Bùi Tịch buông xuống, bất động thanh sắc thu hết biểu tình của thiếu nữ vào đáy mắt.
Gương mặt này...... Không phải hắn.
Đây là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, là hắn thiết kế vì nàng, nhìn ra được, nàng cũng rất thích.
Nàng chán ghét Bùi Tịch, thậm chí ngại hắn chạm vào nàng rất bẩn, cho nên mới muốn "Phi Y" rửa cho nàng.
Có lẽ thấy hắn thật lâu không nói, thiếu nữ phút chốc thay đổi sắc mặt, bỗng nhiên rút ra, phủi tay nói: "Hừ, nếu huynh không muốn, vậy bỏ đi!"
Nàng hiển nhiên tức giận không nhẹ, xoay người liền đi về phòng, bước đi rất nhanh.
Tính tình đại tiểu thư không tốt, luôn thay đổi thất thường.
Bùi Tịch nhất thời phản ứng không kịp, bất động tại chỗ, cảm giác ấm áp trong lòng ngực chợt không còn, gió lạnh thổi đầy cõi lòng, trên cây hải đường rơi xuống vài cánh hoa, trong viện chỉ còn một mảnh trống rỗng cô đơn.
Hắn chậm nửa nhịp mới đuổi theo, sau khi vào nhà liền thấy thiếu nữ dựa vào trường kỷ bên cửa sổ, nằm nghiêng quay lưng lại, một đầu tóc đen uốn lượn.
Bùi Tịch chậm rãi đến gần, thiếu nữ nghe thấy tiếng bước chân của hắn, rầu rĩ ném ra một câu: "Huynh đi đi! Ta không muốn thấy huynh!"
Bước chân Bùi Tịch dừng lại, lại tiếp tục tiến lên, đi đến trước giường mới dừng lại.
An Cửu cảm giác được động tĩnh, tức muốn hộc máu mà quay đầu lại: "Huynh còn tới làm gì, không phải ghét bỏ ta...... Á!"
Nam nhân mặt mày hơi rũ, gương mặt thanh tuyển thâm thúy, ánh mắt tối sầm.
Hắn một tay chống mép giường, một tay giữ cằm nhọn của thiếu nữ, đầu ngón tay ấn dưới môi nàng, bỗng nhiên cúi đầu.
Ngoài cửa sổ là hải đường nở rộ rũ xuống, cánh hoa hồng nhạt theo gió bay vào phòng, rơi xuống sợi tóc quần áo dây dưa giữa hai người, màu đỏ tương phản với trắng thuần, đen tuyền, tăng vài phần kiều diễm.
Hải đường không mùi, giữa môi thiếu nữ lại có vị ngọt kỳ dị, quanh quẩn ở chóp mũi.
Thật lâu sau, hắn hơi buông nàng ra, kéo ra một chút khoảng cách, hai mắt nặng nề nhìn nàng, gằn từng chữ một nói: "Không chê, hiện tại tin chưa?"
An Cửu khẽ thở dốc, thuỷ quang trong mắt nhộn nhạo, trên má một mảnh ửng đỏ dị thường.
Trên môi một trận tê dại, giống có kiến đang bò, nàng không nhịn được duỗi lưỡi liếm cánh môi một chút, ngay sau đó liền thấy hai tròng mắt nam nhân tối sầm lại, một cảm giác nguy cơ ập vào trong lòng.
"Tin, tin......"
Lời còn chưa dứt, môi mỏng cực nóng lại một lần hung hăng ấn xuống.
"Ta thấy chưa đủ, còn có thể rửa tiếp."
Tiếng nam nhân khàn khàn, dùng sức mút môi lưỡi nàng, bóp tay nóng rực của nàng.
"Ô...... Đủ, đủ rồi......"
Ngón tay An Cửu vô lực nắm vạt áo người đó, trong miệng mơ hồ phun ra mấy âm tiết đứt quãng, rất nhanh bị nuốt hết, cuối cùng không phát ra thanh âm nào nữa, chỉ còn lại tiếng nước nhỏ vụn bí ẩn phiêu đãng ở bên tai.
Dừng ở trong tai, chỉ khiến nàng không nhịn được mặt đỏ tai hồng, đuôi mắt đỏ lên, thấm ra một tầng nước mắt hơi mỏng.
Trong nhà một mảnh yên tĩnh, chỉ có hai thân ảnh một đen một trắng đan chéo vào nhau ở bên cửa sổ, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, kéo ra hai cái bóng dài trên mặt đất.
Rất lâu sau đó, hai bóng dáng chồng lên nhau mới tách ra.
Bất tri bất giác, An Cửu đã mềm mại dựa vào giường, đầu ngón tay cũng mềm, không có sức lực nhấc toàn thân.
Hồi lâu mới lấy lại nhịp thở, An Cửu cương trực thẳng thân mình, tay đỡ eo nàng liền nhanh chóng thu về.
Nam nhân vẻ mặt chính trực mà ngồi trở lại mép giường, mắt nhìn thẳng, với khuôn mặt được trang bị chính trực đoan chính đó, ngược lại có chút hương vị chính nhân quân tử.
Đáng tiếc kỹ thuật diễn của hắn còn chưa tới, khoác lớp da chính nhân quân tử, trong xương cốt vẫn là phản diện hung tàn.
Vừa rồi An Cửu cũng phải cho rằng hắn muốn nuốt nàng.
Mím môi tê dại, An Cửu thẹn thùng rũ mắt, ánh mắt dừng ở hoa hải đường ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Huynh vừa mới......dùng sức như vậy làm gì?"
Thanh âm vừa ra khỏi miệng, nàng mới phát hiện có bao nhiêu quyến rũ vô lực, gò má không khỏi càng đỏ.
Hầu kết của nam nhân đang ngồi nghiêm chỉnh lăn lăn, lông mi run rẩy, nhưng liếc mắt một cái qua đây cũng không, tầm mắt nhìn chăm chú hư không trước mặt, giọng khàn khàn: "Xin lỗi, là ta mạo phạm."
"Không có...... Vốn dĩ là ta yêu cầu mà."
Âm điện thiếu nữ nhu tình như nước, phá lệ nghe lời hiểu chuyện, một trời một vực với bộ dáng càn quấy lúc trước.
Ánh mắt Bùi Tịch mờ mịt, hắn vốn chuẩn bị nàng sẽ phát hỏa, ngay từ đầu hắn quả thật là "Bị ép", nhưng sau lại là chính hắn không khắc chế, mới tham lam như vậy. Lại không ngờ nghênh đón nhẹ nhàng như thế, đáy lòng trong nháy mắt bừng tỉnh.
Hoá ra, nam tử dỗ nữ tử, chính là như vậy sao?
Mặc kệ nội tâm Bùi Tịch nghĩ thế nào, dù sao nhìn dáng vẻ An Cửu là hoàn toàn đã được "dỗ".
Hai người ngồi trên giường, một người nhìn ngoài cửa sổ, một người nhìn trong phòng, rõ ràng cách xa nhau không đến nửa thước, nhưng ai cũng không nhìn ai, giấu đầu lòi đuôi mà nói chuyện.
"Phi Y, hiện giờ huynh cũng ở sơn trang Kim Xà sao?"
"Ở, nhưng ngày thường ta không tiện ra mặt, còn có nhiệm vụ trên người."
"Đêm nay ta muốn đi xem hoa đăng, huynh đi cùng ta không?"
Bùi Tịch trầm mặc một lát, mới nói: "Bên cạnh nàng có người."
* Đến đoạn này đổi xưng hô thành Ta - nàng nha:))), nhưng chỉ Phi Y thôi, còn Bùi Tịch vẫn Ta - cô Buổi sáng hắn chính tai nghe được, nàng muốn cùng Minh Dập đi xem hội đèn lồng.
Giọng thiếu nữ ẩn chứa ý cười, nhẹ giọng nói: "Đến lúc đó ta bỏ rơi hắn là được rồi, ta muốn cùng huynh xem hoa đăng, được không?"
Ống tay áo rũ trên giường của Bùi Tịch bị kéo nhẹ, hắn hạ mắt, chỉ thấy đầu ngón tay tinh tế hồng hào của thiếu nữ dừng trên vải đen, hồng hào như hoa hải đường mới nở.
Mi dài nam nhân khẽ nhúc nhích, thật lâu không có đáp lại.
"Được không?" Lại một tiếng gọi nũng nịu, cơ hồ muốn chảy ra mật ngọt, "Ta chỉ thích huynh."
"...... Được."
Một trận gió thổi qua, lay động những cành hoa. Trong quang ảnh chìm nổi, Bùi Tịch nghe thấy chính mình nói như vậy.
——————
Tác giả có chuyện nói:Bùi Bùi: Kỹ xảo dỗ người mới, get được rồi ~