Bạch Tử Cúc ở viện nghỉ ngơi chỉ một ngày, ngày hôm sau liền yêu cầu Hàn Minh Tuấn đưa mình trở về nhà.
Lúc trở về, trên của cô vẫn còn quấn băng gạc trắng toát, điều này làm cho người nhà họ Bạch ai nhìn thấy cũng vây hỏi tới hỏi lui.
Tiểu Cúc, con làm sao vậy, sao cổ lại phải quấn băng thế kia?
Em không sao chứ, Cúc?
Tử Cúc mệt mỏi lắc đầu :"Ba mẹ, anh.
Không sao đâu ạ, con lên phòng trước.
"
Hàn Minh Tuấn đi tới cúi chào cha mẹ vợ rồi đỡ Tử Cúc lên lầu.
Bạch Tu Văn nhìn bóng lưng hai người họ, suy nghĩ một lát liền nói :"mẹ, có phát hiện, hình như Tiểu Cúc có gì đó khác với trước kia không? "
Triệu Thục Hoa gật đầu nói :"Đúng vậy mẹ cũng cảm thấy con bé khang khác."
"Hai mẹ con nhà bà toàn lo lắng gì đâu.
Đi, đi, mau đi làm việc của mình đi." Bạch Chấn Đại gỡ xuống chiếc kính lão, mệt mỏi xoa xoa mi tâm.
Bạch Tu Văn đột nhiên nghĩ đến gì đó liền vội vàng lại gần ông, hỏi :"Đúng rồi, con nghe mấy cổ đông trong công ty nói, ba muốn đưa Hàn Minh Tuấn lên vị trí tổng giám đốc phải không?"
Bạch Chấn Đại nghiêm mặt trừng Bạch Tu Văn:" con nghe ai nói ?"
"Hôm nay con có tới công ty thì nghe được thôi.
Ông Bạch không phủ nhận, gật đầu hỏi con trai: "Con có ý kiến à?"
"Con thì có thể có ý kiến gì, dù sao đều là người một nhà, ai làm mà chẳng giống nhau.
Bất quá ếu ba để cho Hàn Minh Tuấn làm tổng giám đốc, thì anh cả..."
"Để Minh Tuấn làm tổng giám đốc cũng chỉ là chuyện tạm thời.
Dù sao anh cả của con cũng sắp kết hôn, phải cho nó có thời gian nghỉ ngơi chứ.
"Cha nói cái gì ? Anh cả sắp kết hôn á?"
"Ừm, Chấn Hưng không nói cho con biết à?"
Hàn Minh Tuấn đứng ở chân cầu thang, nghe một màn nói chuyện, trong lòng cực kỳ trầm muộn, không biết là có tư vị gì.
Ngẩng đầu lên trên phòng xác định Bạch Tử Cúc đã ngủ, anh mới trực tiếp đi ra khỏi nhà trước khi lên xe còn gọi cho Gia Nhĩ một cú điện thoại.
Nửa giờ sau tại phòng VIP của KTV.
Vương Gia Nhĩ vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Hàn Minh Tuấn đang uống rượu.
Cô ta chạy tới đoạt cái ly trong tay anh, quát.
"Anh điên rồi à? Không phải bị đau dạ dày sao, tại sao lại uống rượu như vậy?
"Vương Gia Nhĩ, anh nói cho em biết, nếu em gả cho anh ta, thì giữa chúng ta lập tức kết thúc."
Cô hơi căng thẳng, hít vào một hơi thật sâu, cắn răng nói :"Em là vì muốn họ trả hết những gì đã nợ chúng ta, đó cũng là vì nghĩ cho tương lai của anh và em.
Nếu anh muốn đoạt tuyệt quan hệ, em cũng chẳng có cách nào.
"
Khuôn mặt anh hơi lạnh đi, khoảng ba giây sau lên tiếng châm chọc :"Em yêu Bạch Chấn Hưng sao?
Vương Gia Nhĩ đờ mặt ra, né tránh ánh mắt anh rồi đáp :"anh nói hươu nói mượn cái gì thế?"
Sự trốn tránh ngày khiến anh cảm giác được cô đang chột dạ.
Rồi thầm cười nhạo mình là một thằng đại ngốc .Nếu cô không yêu tên kia thì làm sao có thể đối nghịch với anh, cho dù anh có phản đối thế nào cũng trở nên vô nghĩa .
Anh đứng phắt dậy, lạnh lùng nói với Gia Nhĩ :"Dsược, em muốn cưới thì cứ cưới đi.
Anh chúc phúc cho hai người...trăm năm hạnh phúc, bạc đầu giai lão.
Nói xong liền sải bước đi, Gia Nhĩ giữ chặt anh lại :"Tuấn, anh phải tin em, em làm như vậy đều là vì muốn sớm được báo thù, sớm được giải thoát."
Nhưng lúc này anh lại không lưu tình chút nào gạt tay của cô ra, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
Kéo cửa ra, biến mất trong hành lang.
Cả người Vương Gia Nhĩ liền run lên, vô lực ngồi ở trên sofa, khổ sở không nói thành lời.
......................
Đêm khuya, Hàn Minh Tuấn lê thân mình mệt mỏi, hơn nữa vì uống rượu mà cả người nghiêng ngả, chân nam đá chân chiêu đi về nhà.
Sợ làm ảnh hưởng đến những người khác anh liền nhẹ nhàng lảo đảo đi đến phòng của mình cùng Bạch Tử Cúc.
Mở cửa ra, ấn công tắc trên tường ánh đèn sáng choang ập tới đâm vào khiến anh phải híp mắt lại.
Lảo đảo đi đến cạnh Tử Cúc, anh đứng lặng, nhìn người con gái đang an ổn ngủ trên giường, liền cười khổ, đáy mắt tràn ngập thê lương.
Trên thực tế, từ lúc vừa mới quen biết anh cũng không thấy chán ghét cô như mình vẫn tưởng.
Nhưng anh không muốn phản bội Gia Nhĩ, phản bội lại tình cảm đã lâu của bọn họ cho nên vẫn luôn lạnh lùng không đáp lại cô.
Hiện tại quan hệ của anh và Gia Nhĩ đã đi đến bước đường này, như vậy tương lai của cô và anh như thế nào ,cứ thuận theo tự nhiên là được!
Anh khẽ khàng cởi áo, khoác lẳng lặng nằm ở bên cạnh cô ngủ thẳng một giấc đến hửng đông.
Sáng sớm Bạch Tử Cúc cảm giác được có cái gì đó nặng tựa ngàn cân đang đè trên ngực mình.
Cô từ trong mộng bừng tỉnh, liếc mắt qua liền thấy một cánh tay của ai đó đang vòng lên trước ngực của mình, ôm lấy cô thật chặt.
Cô kinh ngạc, quay đầu nhìn sang, người đàn ông bên cạnh, vẫn còn đang ngủ say, hít thở đều đều.
Nhưng tại sao bọn họ lại ngủ cùng nhau ?
Vừa lúc đó người đàn ông kia lại chậm rãi mở mắt ra.
Nhưng điều khiến cho cô không thể tưởng tượng được đó chính là anh còn nhoẻn cười rồi ôm chầm lấy cô, cúi đầu nói.
Còn sớm, ngủ tiếp một lát đi.
Toàn thân cô run lên, thất thần ngơ ngẩn không thể đáp lại.
Khi đã ý thức được, anh đã ghé sát vào thân mật áp một nụ hôn lên môi cô..