Hàn Bùi Vân giơ tay, dùng đầu ngón tay cào vào lòng bàn tay Cố Cảnh Hàm, Cố Cảnh Hàm thừa dịp nắm lấy tay cô, thấy đối phương không có hất mình ra như trước, lập tức thu hẹp khoảng cách, thu tay lại, ôm Hàn Bùi Vân đang khóc vào trong lòng ngực.
Cơ thể được bao bọc bởi nhiệt độ quen thuộc, cơn giận còn sót lại của Hàn Bùi Vân hóa thành những hạt mưa nhỏ.
"Đánh một cái thôi mà cũng không nỡ sao?" Cố Cảnh Hàm ỷ vào câu kia Khóc Nhè vừa nói, nắm chắc được hai bên làm lành với nhau, nghĩ thầm mấy cái đề xuất mà Liễu Dĩ Tư đưa ra, cũng không bằng cô tự do phát huy.
Hàn Bùi Vân vùi vào trong cổ áo của Cố Cảnh Hàm, hơi thở nóng ẩm của cô xuyên qua lớp vải xuyên qua làn da người trước mặt, không nói tiếng nào, vẫn ở trong trạng thái khó chịu.
"Vậy chị tự đánh chị nha? Coi như là chị đáng bị thế đi?" Cố Cảnh Hàm buông Hàn Bùi Vân ra, giữa hai người có một khoảng nhỏ, nhấc tay phải lên, làm điệu bộ như sắp đánh lên tay trái.
Hàn Bùi Vân buột miệng nói: "Dừng tay!"
Cố Cảnh Hàm ngoan ngoãn chắp tay sau lưng, nở nụ cười như tắm gió xuân, nịnh nọt nói: "Vậy... em không thể tức giận nữa nha?"
"Cố Cảnh Hàm!" Hàn Bùi Vân dùng tay không lau mặt, hít sâu một hơi, nhất định phải nói rõ ràng với tên ngốc này.
"Chị có biết mang thai 10 tháng có bao nhiêu vất vả không? Chị có biết mở tử cung có bao nhiêu đau không hả? Chị có biết sinh con có khả năng một mạng đổi một mạng không?" Hàn Bùi Vân nói xong, trong mắt hiện rõ sợi tơ đỏ.
Cố Móng Heo không biết gì cả, càng không biết tối hôm qua cô thức suốt đêm nghĩ đến mọi sự cố có thể xảy ra.
Bối rối trước hàng loạt câu hỏi, Cố Cảnh Hàm chậm rãi nâng ly nước mà Khóc Nhè không cần lên ngay miệng, nhấp một ngụm nhỏ, cẩn trọng nói: "Không phải em....."
Đột nhiên cô nghẹn ngào, những ngón tay vừa duỗi ra vội vàng cong lại, sau khi quen biết với Khóc Nhè, đầu óc cô thường hoạt động không tốt, không nên lấy Khóc Nhè làm ví dụ.
Cố Cảnh Hàm vô cùng khó chịu, mạch não của cô bây giờ đã thông suốt, cô biết cơn giận của Khóc Nhè bắt nguồn từ đâu."
"Mang thai ở tháng thứ 3, progesterone của em không đủ, lại có có tình trạng đông máu, mỗi ngày phải tiêm progesterone và heparin hàng ngày để không bị sảy thai. Bụng và mông đầy những lỗ kim, thái nghén cực kỳ nặng, nôn muốn chết đi sống lại, cuối cùng còn có phản ứng phụ với Ketone, một mình chạy đến bệnh viện." Mấy chuyện này sau khi sinh An Ca, Hàn Bùi Vân không muốn nghĩ đến cũng không muốn nói ra. Sau khi An Ca ra đời, cô cảm thấy những gì bản thân đã chịu đều không đáng giá nhắc đến, nhưng hôm nay cô cần phải nói toàn bộ cho Cố Cảnh Hàm nghe, để cho cô ấy biết việc sinh con không hề dễ dàng như cô ấy nghĩ.
Cố Cảnh Hàm cúi đầu không nói gì, cô thật sự không biết sẽ khó khăn như vậy, điều khiến cô càng khó chịu hơn là không biết bản thân Khóc Nhè từng khó khăn đến mức đó.
"Khoảng thời gian sinh An Ca, chị còn muốn em trải qua thêm lần nữa sao?" Hàn Bùi Vân nhìn thấy Cố Cảnh Hàm đặt hai tay lên đầu gối, nắm chặt thành nắm đấm rồi lại siết chặt, cô quay mặt đi, nói tiếp: "Trên Mạng ai cũng nói, sinh con là mức độ đau cao nhất của đời người, vượt qua cái đau của gãy xương rút gân, em đã từng trải qua rồi, thật sự không nói quá chút nào hết, nếu thuận lợi sinh thường được thì coi như là may mắn, lỡ như không may thì sinh mổ, chị nghĩ sinh mổ tiêm thuốc tê là mọi chuyện sẽ bình yêu sao? Sau ca mổ, cứ nửa tiếng y tá sẽ đến ấn bụng một lần, đau đến mức muốn chết đi sống lại, vết mổ mới đỡ hơn chút ngày hôm sau đã bắt xuống giường đi lại, chị có biết đó là cảm giác gì hay không hả?" Hàn Bùi Vân nói một đống, hít một hơi, trong lòng run râtr nói, "Tắc nước ối, tăng huyết áp thai kỳ, nhau thai bám mặt trước... Lỡ đâu bị một trong cái đó, chị đã không còn."
Cô quay lưng lại với Cố Cảnh Hàm, kiềm chế cảm xúc, cắn môi, hít thở sâu liên tục để ngăn nước mắt rơi lần nữa.
Khi nghĩ đến những điều mình đã trải qua, cách mấy năm rồi nhưng bây giờ lại tủi thân hơn so với lúc đó.
"Em ngay cả đánh lòng bàn tay chị cũng không đành lòng." Hàn Bùi Vân nói xong vẫn rơi nước mắt, nhỏ giọng nói: "Em làm sao có thể để chị chịu tội như vậy?"
Một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, Hàn Bùi Vân theo tay nhìn vào mặt đối phương, sắc mặt Cố Cảnh Hàm tái nhợt, đôi mắt sau cặp kính đỏ au.
Hàn Bùi Vân nhìn vào mắt cô ấy: "Em suýt chút nữa..."
"Sẽ không." Cố Cảnh Hàm chặn lại chữ "Chết" mà Hàn Bùi Vân đang định nói.
Cô đau lòng không phải vì những ngoài ý muốn có thể xảy ra mà Hàn Bùi Vân nhắc đến, mà là do người cô yêu đã từng luân hãm vào cái vòng vây kia thế nhưng cô lại không thể xuất hiện ở bên cạnh người cô yêu.
"Thể chất của chị kém như vậy, hay đau đầu, ăn uống thì thất thường không lành mạnh, bình thường lười vận động, hơn nữa lúc em sinh An Ca mới hai mấy tuổi, còn chị sắp 34 rồi đó." Hàn bùi vân càng nói càng lo hơn, lấy khăn giấy ra xì mũi, "Chị nhìn xem chị đi, người gì đâu mà gầy trơ xương, lột da ra thì còn lại bộ xương khô, gió thổi là bay, làm sao chị chịu đựng được dày vò dài như thế hả?"
Cố Cảnh Hàm hoang mang sờ lên mặt, Khóc Nhè nói cô sao? Cô có đến mức gầy trơ xương không thế?
Muốn làm cho không khí nhẹ nhõm hơn, cô trêu: "Chị chịu nổi dày vò hay không... không phải em đâu biết đâu?"
Hàn Bùi Vân sửng sốt một chút, khó có thể tin nhìn Cố Cảnh Hàm: "Chị còn không biết mới bắt đầu không được bao lâu đã đau sốc hông hả?"
"Cái đó...." Cố Cảnh Hàm lảng tránh đề tài này, cố gắng thuyết phục: "Em xem đi có nhiều người sinh con cũng đâu có sao đâu mà...."
"Nhiều người à? Cố Cảnh Hàm thế mà chị cũng nói được luôn, không thể ôm tâm lý may mắn được, 1% hay 0,001% cũng đều như nhau hết, lỡ đâu không may chị là 1 trong đó thì sao?"
Cổ họng Cố Cảnh Hàm nghẹn lại lần nữa, cô là 1 không sai, nhưng không phải là 1 cái mà Khóc Nhè nói kia.
Nhìn vào ánh mắt Hàn Bùi Vân, Cố Cảnh Hàm theo bản năng biết được đáp án: "Chị sẵn lòng làm 0 của em."
Hàn Bùi Vân sửng sốt một chút, vẻ mặt tức giận: "Này."
Cố Cảnh Hàm ôn hòa cùng cô thảo luận: "Em có nghĩ đến nếu như lúc đó em mang thai An Ca, có chị ở bên cạnh em, liệu em có cảm thấy khi đó vất vả đau đớn không? Hay là sẽ nghĩ đôi ta cùng trên một chiếc thuyền, cùng có những hồi ức đẹp khi sống chết có nhau à? Thế nên chỉ cần có em ở bên chị, chị thấy những lời em nói không có gì phải sợ hết."
Hàn Bùi Vân trực tiếp tạt một gáo nước lạnh: "Vậy chị nghĩ đến cảnh em nằm trên bàn mổ sắp chết, chị đứng ở bên ngoài bất lực không làm gì được, chị có sợ không?"
Nụ cười của Cố Cảnh Hàm tắt ngấm, trong lúc nhất thời không nói nên lời.
Làm sao cô có thể không sợ? Rõ ràng là vô cùng sợ.
Hàn Bùi Vân liếc nhìn Cố Cảnh Hàm đang ngơ ngác đứng đó, tên ngốc này ngoài lo lắng cho cô lo lắng ra thì còn có thể làm gì được khác? Nắm tay Cố Cảnh hàm kéo đến sô pha ngồi, còn bản thân ngồi bên cạnh người ta, tìm một tư thế thoải mái nhất.
"Em không tức giận, em là đang sợ, là đau lòng...." Hàn Bùi Vân nói xong, cô cuộn người tròn thành quả bóng, tựa đầu vào vai đối phương.
Sống mũi Cố Cảnh Hàm cay cay, cô xoa xoa, đè nén cảm xúc, nói đùa: "Trong mắt em, chị mong manh đến thế à?"
Hàn Bùi Vân dùng cùi chỏ đánh cô, ghét thái độ không lay chuyển của người này.
Cố Cảnh Hàm ôm lấy bên hông, rên rỉ nói: "Nói thật, bây giờ y học tiến bộ như vậy, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ càng thêm vất vả chút, làm sao có thể đến mức đi đời chứ?"
"Này." Hàn Bùi Vân lại nói này, người này thật sự vô phương cứu chữa.
Cố Cảnh Hàm biết nguyên nhân nên giải quyết rất dễ dàng, thế là nói cho Khóc Nhè biết: "Progesterone đã có loại một tuần tiêm một lần, tiêm thì đúng là có đau nhưng cũng không đến mức chỗ nào cũng có lỗ kim. Chị không có vấn đề máu đông, cũng không cần dùng heparin, hơn nữa, chị đến giờ cũng không thấy có chỗ nào không ổn, có khi còn quên mất là bản thân đang mang thai."
"Con sinh ra xong mỗi đứa sẽ có hai bảo mẫu, không cần lo đến chuyện chăm con, còn căn biệt thự chị mới mua kia đủ để ở, đến lúc đó lại mua thêm chiếc xe bảo mẫu, cả nhà chúng ta đi ra ngoài cũng tiện."
"Xe bảo mẫu? Chị có chắc ngồi đủ không đó? Không mấy mua chiếc xe bus mini đi?"
Hàn Bùi Vân ánh mắt u oán nhìn cô, Cố Cảnh Hàm cảm thấy buồn cười, lấy lòng bàn tay che đôi mắt kia lại, một lần nữa mở ra vẫn là ánh mắt u oán kia.
Cố Cảnh Hàm cười ghẹo: "Trông em như ma nữ vậy."
Thấy Cố Cảnh Hàm còn tâm trạng nói giỡn, Hàn Bùi Vân trợn mắt.
Phàn nàn: "Chị đúng là muốn lấy mạng em."
Nói như thế nào cũng không chịu hiểu, thực sự bị Cố Móng Heo làm cho tức chết rồi.
Cố Cảnh Hàm thay đổi tư thế, ôm cánh tay Hàn Bùi Vân nũng nịu như cô dâu nhỏ, bám víu lấy người ta: "Rời xa em chính là lấy cái mạng của chị đó."
Vốn tưởng đâu sẽ vì chuyện này mà chia tay, cũng tại cái Liễu Dĩ Tư kia nói bừa, làm cho người ta suy nghĩ lung tung.
Hàn Bùi Vân bất lực thở dài, đặt tay lên đầu Cố Cảnh Hàm, muốn đẩy cô ấy ra, nhưng đột nhiên không đẩy ra được nữa, ôm cô ấy chặt hơn như cam chịu số phận: "Cố Cảnh Hàm, chị đã hiểu rõ hết chưa?"
"Hiểu rồi." Thái độ của Cố Cảnh Hàm rất tốt.
"Không cho phép được tự ý quyết định, hiểu chưa?"
Cố Cảnh Hàm vô cớ im lặng.
Hàn Bùi Vân kinh ngạc, cô còn chưa kịp nói chuyện, Cố Cảnh Hàm đã gật đầu, cô cũng không hỏi nữa.
Thai thì cũng mang rồi, có trách móc nói nặng lời cũng vô ích, sau khi khóc xong, Hàn Bùi Vân cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô và Cố Cảnh Hàm ôm nhau trên sofa chơi điện thoại di động, vô tình quay người lại, thấy Cố Cảnh Hàm để điện thoại di động xuống, tựa hồ đã ngủ say, nhìn người này một lúc rồi quay người hôn lên mặt.
Tên ngốc này, e là sẽ không bao giờ biết được, bản thân cô thích tên ngốc này đến mức nào.
Cố Cảnh Hàm đang suy nghĩ, trên mặt nóng ẩm chạm vào cắt đứt suy nghĩ của cô, cô nghiêng đầu nhìn Hàn Bùi Vân, đối phương đang chớp mắt nhanh chóng, có chút kinh ngạc.
Không ngủ à? Đêm qua ngủ không ngon giấc, quầng thâm dưới mắt thấy rõ, thật sự không buồn ngủ sao?
Hàn Bùi Vân vừa định nói chuyện, Cố Cảnh Hàm nhướng mày, đưa mặt lại gần.
Cũng đã làm hòa rồi, Cố Cảnh Hàm nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng hôn lên môi Hàn Bùi Vân.
Hàn Bùi Vân không có suy nghĩ nhiều, cô nhìn Cố Cảnh Hàm trước mắt, mím môi.
Cố Cảnh Hàm cảm thấy đôi mắt đờ đẫn của Hàn Bùi Vân đặc biệt gợi cảm nên quỳ một chân lên ghế sofa, tiến lại gần rồi hôn lần nữa.
Sau đó nhìn Hàn Bùi Vân với nụ cười vui tươi, khiến Hàn Bùi Vân đỏ mặt một lúc.
Cái này đánh thức con hổ trong người Cố Cảnh Hàm, cô nhìn môi Hàn Bùi Vân, chuẩn bị hành động lần nữa.
Cô hôn lên môi Hàn Bùi Vân lần nữa, nghiêng người về phía trước, Hàn Bùi Vân đưa hai tay ra sau lưng cô, vô thức ôm lấy eo Cố Cảnh Hàm, nụ hôn càng lúc càng sâu.
Tiếng thở hổn hển, tiếng môi nhẹ tách ra rồi chạm nhau, tiếng xào xạc của quần áo hai bên chạm vào nhau.
Hàn Bùi Vân như người lạc lối, thế nhưng tay vẫn còn biết đường về nhà, sẵn sàng thực hiện bước tiếp theo trước khi não kịp phản ứng.
Chợt giật mình, đứng dậy lùi lại một bước, giơ cao tay ra hiệu đầu hàng.
Cố Cảnh Hàm lúc này mới phản ứng lại, vẻ mặt bất đắc dĩ cùng không cam lòng.
"Từ giờ trở đi, không thể hôn quá năm giây." Hàn Bùi Vân vẫn giơ tay lên, như sợ bỏ xuống sẽ làm gì đó.
Cố Cảnh Hàm cảm thấy rất khó tin: "Năm giây?"
"Nếu vượt quá năm giây, em sẽ..." Hàn Bùi Vân rốt cuộc buông tay xuống, làm ra một loại động tác như núi lửa phun trào hay pháo hoa nở rộ.
"Vậy em..." Hàn Bùi Vân hắng giọng, luôn giữ một khoảng cách nhất định với Cố Cảnh Hàm.
Cố Cảnh Hàm nhìn cô, quay mặt đi ho khan, bản thân cũng không khá hơn Khóc Nhè chút nào.
"Em đi nấu cơm." Hàn Bùi Vân nói.
Cố Cảnh Hàm vội vàng nói: "Muốn chị giúp không?"
"Không, không," Hàn Bùi Vân lùi lại một bước, xua tay, ánh mắt lảng tránh, "Ngồi yên, đừng cử động."
Cố Cảnh Hàm chống hai tay lên đầu gối, ngồi thẳng dậy, nhìn thấy Khóc Nhè nói là đi nấu ăn nhưng lại đi vào nhà vệ sinh trước.
Sau khi đi vào, cô không nghe thấy tiếng nước xả, Cố Cảnh Hàm như hiểu được cái gì, cô không có chút tự tin nào nói: "Chị thật sự có thể giúp được mà?"
Hàn Bùi Vân khó hiểu nhìn cô.
"Không phải nấu ăn..." Cố Cảnh Hàm vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào không khí, "Bỏ chữ C đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT