Hảo cảm của Cố Cảnh Hàm dành cho Hàn Bùi Vân thật ra cũng không khó hiểu, Hàn Bùi Vân như một phiên bản trưởng thành của Cố Chỉ Lịch, cô làm sao chán ghét được chứ?

Nhưng người này sơ hở là chỉ trích cô, cô ấy cảm thấy bản thân cô là người dễ bắt nạt lắm à?

Cố Cảnh Hàm nhìn thấy sau khi Hàn Bùi Vân buông tay ra, thì hai tay nắm lấy nhau, sau đó tư thế như không đủ thoải mái, buông thõng xuống bên cạnh cô.

Giống như một đứa trẻ làm sai gì đó, rồi không biết phải làm sao.

Cố Cảnh Hàm thận trọng đưa tay ra, dưới tình huống Hàn Bùi Vân không hề hay biết, cô đã nắm lấy tay cô ấy.

Hàn Bùi Vân lần này không có giật mình rút tay ra, cô nhịn xuống, nhưng lúc Cố Cảnh Hàm nắm tay cô, cô mở to hai mắt nhìn, hít một hơi khí lạnh.

"Này, cô cô?" Cô mở miệng, bị doạ sợ đến mức nói không nên lời.

Khoé môi Cố Cảnh Hàm mím thành một đường thẳng, đè nén ý muốn bật cười, nhưng khi cô nhìn vào mắt Hàn Bùi Vân, trong đó chứa quá nhiều hoang mang.

Hàn Bùi Vân sắp không nhịn được nữa.

"Lại bị doạ rồi à?" Cố Cảnh Hàm mở miệng, trên mặt hiện lên ý cười.

Hàn Bùi Vân xụ mặt nhìn Cố Cảnh Hàm, cô không thể phủ nhận, người này cười rất giống An Ca, nói thật lòng, thì đẹp đau đẹp đớn.

Người này đã 33 tuổi, thế mà một cái nếp nhăn cũng không có, sao mà làm được thế vậy?

Cố Cảnh Hàm thấy Hàn Bùi Vân nhìn cô một hồi, đến chớp mắt cũng không chớp mắt, tưởng đâu bị doạ hết hồn rồi.

Hàn Bùi Vân chỉ ngơ ngác nhìn, khi Cố Cảnh Hàm giơ tay lên vẫy vẫy trước mắt cô, cô liền rút tay lại như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.

"Tay cô...lạnh quá." Cô đưa hai tay ra sau lưng, tránh ánh mắt của Cố Cảnh Hàm.

Mặc dù Hàn Bùi Vân đã chủ động nắm lấy tay Cố Cảnh Hàm mấy lần, nhưng đều là trong tình huống khẩn cấp và kích động, còn cái nắm tay này của Cố Cảnh Hàm là người này cô ý, khiến cô phải chịu đựng về mặt thể xác lẫn tinh thần.

Ghép với câu nói tối qua không biết là của cô ấy hay của bạn cô ấy: "Nhớ cô ngủ không được."

Nhận thức của Hàn Bùi Vân đối với Cố Cảnh Hàm đã thay đổi, thoạt nhìn là người đứng đắn, nhưng thế mà lại dầu mỡ như thế?

Nhắc mới nhớ, ở trong cái tầng lớp của cô ấy có được bao người tử tế? Đều nói kẻ có tiền chả có gì tốt, người ta nói vật họp theo lòi, người chơi theo nhóm, Cố Cảnh Hàm nếu đi cùng bọn họ thì có thể đứng đắn đến cỡ nào?

"Tay chân tôi quanh năm đều lạnh." Cố Cảnh Hàm dùng ngữ điệu bình tĩnh chọc đúng vào tử huyệt của Hàn Bùi Vân, ngón tay niết vạt áo hai cái.

"Cô lạnh thế đừng chạm vào tôi, lạnh chết đi được." Hàn Bùi Vân khoanh tay trước ngực, khiến Cố Cảnh Hàm không thể làm gì được nữa.

Thái độ chán ghét của Hàn Bùi Vân khiến Cố Cảnh Hàm có chút bất mãn, cô đáp lại: "Tay cô ấm."

Hàn Bùi Vân sửng sốt, lông mày nhướng lên, người này sao lại thế này?

"Tay tôi ấm thì phải cho cô sờ à?" Từ đâu ra cái nguỵ biện này thế?

Cố Cảnh Hàm liếc mắt nhìn cô ấy, vẻ mặt không tốt, trông rất tức giận.

"Vậy..." Cô cắn môi dưới, cẩn thận cân nhắc, chậm rãi đưa tay ra.

"Gì nữa?" Hàn Bùi Vân tức giận hỏi.

"Cho cô sờ lại đó?" Cố Cảnh Hàm chân thành nói, tay cô đâu phải ai cũng có thể chạm vào đâu.

Hàn Bùi Vân nheo mắt lại, bị bàn tay đang duỗi ra của Cố Cảnh Hàm mê hoặc, ngón tay thon dài, trắng nõn mềm mại, có thể nói là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.

Tim cô lỡ nhịp, cô xác nhận, đó là cảm giác rung động.

và cô xác nhận rằng đó là cảm giác của nhịp tim.

"Ai thèm." Cô quay mặt nhìn về phía trước, không bao giờ nhìn lại nữa.

Thanh tâm quả dục nhiều năm như vậy, ngày thường viết cảnh nóng cũng không có cảm giác, Hàn Bùi Vân tưởng đâu bản thân sắp đi vào am ni cô rồi.

Nhưng mà ăn chay lâu ngày thì cũng sẽ có lúc muốn ăn mặn.

"Cô đó, thật kỳ lạ." Cố Cảnh Hàm cười khúc khích nhìn lông mày cô ấy cau lại, khuôn mặt đầy nội tâm.

Hàn Bùi Vân đối với chuyện này không vui, Cố Cảnh Hàm một cái người vô tư lại dám nói cô kỳ lạ? Còn có cái tiếng cười không đau không ngứa kia, này đang cười nhạo cô à?

"Cô kỳ lạ? Còn cô thì là đồ vô tâm." Đã sớm muốn nói ra lời này.

Cố Cảnh Hàm chỉ vào chính mình, vô tội nói: "Không phải, không phải."

"Lịch Lịch thích cô thế, cô cũng không biết quan tâm đến con, chỉ cần ném tiền là xong phải không?" Hàn Bùi Vân nửa chừng thấp giọng nói: "Con bé con nhỏ, đáng lý ra phải sống vô tư vui vẻ cho đến khi lớn, gặp phải người mẹ như cô, nghĩ đâu cô không thích con bé, nên kìm nén bản tính của mình, học làm một đứa trẻ ngoan, không khóc lóc, không gây phiền."

Bầu không khí lại lần nữa trở lại điểm đóng băng, Cố Cảnh Hàm trầm mặc hồi lâu mới nói: "Thực xin lỗi."

"Xin lỗi tôi có ích gì? Trẻ con cần chính là phụ huynh bầu bạn, An Ca nói tôi hay đưa con bé đi ra ngoài trời, cô có biết lúc Lịch Lịch nghe được có bao nhiêu hâm mộ không hả?" Hàn Bùi Vân nhớ đến đôi mắt nhỏ của Cố Chỉ Lịch khi đó, đầu quả tim lập tức đau lên.

"Tôi nói thật cho cô biết." Cố Cảnh Hàm giọng nói nhẹ nhàng, dừng một chút mới nói: "Ngày có kết quả chuẩn đoán của Lịch Lịch, tôi rất hối hận khi sinh ra đứa bé này, tôi quả thực không phải là một người mẹ tốt, lúc tôi còn bé mẹ tôi cũng không quan tâm đến tôi, không ai dạy cho tôi biết làm sao để trở thành một người mẹ tốt. Tôi chưa từng cho con bé bú, cũng không có ở bên cạnh cùng con bé trưởng thành, nhưng mà... khi biết được con bé có khả năng sẽ rời bỏ tôi, tôi rất sợ, sợ bản thân chưa học được cách làm người mẹ tốt thì con bé đã không cho tôi cơ hội được làm."

Sự oán hận của Hàn Bùi Vân dần dần biến mất trong giọng nói khàn khàn của Cố Cảnh Hàm.

Cô vỗ vai Cố Cảnh Hàm, có chút đau lòng, "Vẫn chưa muộn, sau này Lịch Lịch sẽ có hai người mẹ, tôi sẽ dạy cô cách làm một người mẹ tốt."

Cố Cảnh Hàm cong khóe môi, cười khổ nói: "Ngày hôm đó, Lịch Lịch ngất xỉu trong vườn. Tôi đang đi công tác, bảo mẫu đã đưa con bé đến bệnh viện. Sau khi trở về, tôi nghe bác sĩ nói mới biết, trước kia con bé đã có nhiều dấu hiệu phát bệnh. Nếu cô là mẹ của con bé, nhất định đã sớm phát hiện ra con bé bị bệnh, sẽ không giống như tôi đến lúc con bé ngất xỉu mới đến bệnh viện."

"Đó là bởi vì tôi rảnh rỗi, mỗi ngày đều ở nhà, không để ý đến con cái thì còn có thể tập trung vào cái gì?" Hàn Bùi Vân biết Cố Cảnh Hàm địa vị cao, so với một đứa ở lì trong nhà như cô thì không so được.

"Từ nay về sau, cô nói gì thì tôi sẽ làm cái đó, được không?" Cố Cảnh Hàm chân thành hỏi ý kiến Hàn Bùi Vân.

"Được được được..." Hàn Bùi Vân vừa cười vừa nói: "Nhưng cô nói như vậy làm tôi có cảm giác như có thêm một đứa con gái."

Cố Cảnh Hàm ngơ ngác nhìn cô, không quan tâm mình đang bị chiếm tiện nghi, sau đó cong môi.

"Đưa tay ra." Hàn Bùi Vân chào đón cô.

Cố Cảnh Hàm không biết cô ấy định làm gì, ngoan ngoãn đưa tay phải ra.

Hàn Bùi Vân duỗi tay trái ra, phủ lấy tay cô, nắm lấy: "Từ nay về sau chúng ta sẽ là người một nhà."

Người một nhà?

Nghe có vẻ như một từ đẹp.

Cố Cảnh Hàm khẽ mỉm cười: "Xin chỉ bảo nhiều hơn."

Hoàng hôn ngoài cửa sổ tỏa ra ánh sáng vàng kim, Hàn Bùi Vân quay lưng về phía cửa sổ, thân hình đắm chìm trong ánh sáng mộng mơ, mái tóc đẹp trên mặt nhuộm vàng, như thể cô ấy có thể tự mình tỏa sáng.

Ánh mắt Cố Cảnh Hàm ngưng tụ, giống như bị cảm nhiễm, giơ tay đi tới gần nguồn sáng.

Hàn Bùi Vân nắm lấy tay còn lại của cô ấy, nhìn đầu ngón tay tròn trịa sạch sẽ của Cố Cảnh Hàm trong giây tiếp theo sắp rơi xuống mặt cô.

Những động tác đột ngột sẽ khiến cô sợ hãi, sẽ khiến cô nóng lòng muốn né tránh, nhưng vào giây phút Cố Cảnh Hàm dùng ánh mắt dịu dàng nhìn vào mắt cô, vào giây phút đối mặt với sự cẩn trọng và thăm dò của Cố Cảnh Hàm.

Hàn Bùi Vân không những không sợ mà chân còn bủn rủn.

Nghĩ thầm, người này cũng dầu mỡ ghê, trêu chọc bằng lời chưa đủ thì giờ lại còn động tay động chân.

Cố Cảnh Hàm cẩn thận lấy sợi tóc trên chóp mũi Hàn Bùi Vân, vẻ mặt nghiêm túc: "Rụng tóc có nghiêm trọng không? Đường chân tóc khá cao, lại thích chải tóc đuôi ngựa, cẩn thận bị hói."

Hàn Bùi Vân nhìn sợi tóc trên tay cô ấy, hóa ra là như thế này sao? Chỉ để giúp cô lấy sợ tóc bị rụng à?

"Cô mới hói." Ngực đau, cảm giác lại bị chọc giận nữa rồi.

"Ừ, tôi cũng hay rụng tóc, vì ngủ không ngon giấc lắm." Cố Cảnh Hàm hào phóng thừa nhận.

Hàn Bùi Vân không muốn cùng nàng tranh cãi nữa, cái người vô tâm vô tư này, càng nói chuyện với người này chả khác nào tự sát hết.

Cố Cảnh Hàm liếc nhìn điện thoại, đã hơn 5 giờ: "Tôi sắp phải rời đi, bảy giờ có tiệc từ thiện, tôi phải về nhà thay đồ dự tiệc."

"Vậy cô vào chơi với Lịch Lịch một lát đi, tôi cũng phải về nhà nấu cơm." Hàn Bùi Vân phủi bụi trên quần áo.

Trở lại phòng bệnh, Hàn An Ca và Cố Chỉ Lịch chụm đầu lại, cô nhóc lấy tờ báo do nhà trẻ phát hành đặt lên gối, vừa xem vừa kể chuyện cho Cố Chỉ Lịch.

"An Ca, nói tạm biệt với Lịch Lịch đi, chúng ta phải về nhà rồi." Hàn Bùi Vân không nỡ quấy rầy thời gian hai đứa trẻ ở bên nhau, nhưng lúc này đã rất trễ.

"Mẹ, để bọn con đọc xong truyện này chúng ta về nhà nhé." Ngón út của Hàn An Ca chỉ vào chú chó con hoạt hình trong đó, đang nói đến đoạn chó con lạc đường.

Hàn Bùi Vân cùng Cố Cảnh Hàm liếc nhau một cái, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Hàn An Ca không biết mấy chữ bên cạnh chú chó con, cố gắng đọc chúng.

Xoạch.

Một giọt nước màu đỏ rơi xuống mặt con chó con.

Hàn An Ca giật mình, trợn mắt nhìn giọt đỏ chói mắt đó, lại một giọt đỏ nữa rơi xuống trên đó.

Cố Chỉ Lịch ở bên cạnh hít hít, An Ca vội vàng nhìn sang.

Cố Chỉ Lịch dường như không biết chuyện gì đang xảy ra, cô bé chỉ cảm thấy mũi mình luôn ngứa ngáy nên không ngừng xoa xoa, An Ca nhìn cô bé, mũi cô bé đầy máu.

"Mẹ..." Cố Chỉ Lịch nhìn vết máu trên hai bàn tay nhỏ bé của mình, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Cố Cảnh Hàm đang trao đổi với trợ lý về bữa tiệc, ngay lập tức nhìn cô bé khi nghe tiếng gọi, nhưng chỉ sau một cái nhìn, cô đã hoảng sợ.

Hàn Bùi Vân không nhận ra điều gì kỳ lạ khi Cố Chỉ Lịch cúi đầu đọc sách, khi cô ngẩng đầu lên, trong mắt đều là màu đỏ khiến đầu óc cô trống rỗng.

"Lịch Lịch, đừng cúi đầu, mau ngẩng đầu lên." Hàn Bùi Vân gần như lao tới, hai tay nhẹ nhàng ôm đầu Cố Chỉ Lịch, nâng cổ cô bé lên.

Cố Cảnh Hàm lập tức ấn chuông gọi ở đầu giường, cô đi tìm khăn giấy, trong đống đồ ăn vặt vừa mua, rồi tìm tủ đồ dì Vương hay cất đồ.

Cô lấy một chồng khăn giấy dày lau mặt cho đứa trẻ, nhưng máu đã khô không lau được, máu cứ chảy ra, cô dùng khăn giấy bịt lỗ mũi của đứa trẻ, nhưng chẳng mấy chốc đã thấm đầy máu.

"Mẹ, con không thở được." Cố Chỉ Lịch há miệng thở, máu nóng không ngừng chảy ra từ mũi, cô bé cảm thấy khó chịu vô cùng.

"Không sao đâu, bác sĩ sẽ tới ngay." Hàn Bùi Vân an ủi cô bé, giọng nói run run, cô đang khóc.

Bác sĩ chạy đến phòng bệnh, điều trị cho Cố Chỉ Lịch cùng với hai y tá.

Hàn Bùi Vân quay người bước ra ngoài, như thể nếu ở lại thêm một giây nữa, cô sẽ bị nhấn chìm trong căn phòng đẫm máu này.

Cố Cảnh Hàm nhìn bóng lưng rời đi của cô, do dự một chút rồi cũng đi theo cô.

Hàn Bùi Vân đang ngồi xổm ở một góc hành lang vắng vẻ, cuộn tròn run rẩy, Cố Cảnh Hàm đến gần, nghe thấy tiếng khóc gần như không nghe được của cô ấy.

Cố Cảnh Hàm lau nước mắt ở khóe mắt, đưa khăn giấy còn lại trong tay cho cô.

"Máu nhiều như vậy, ngăn lại cũng không ngăn được... con bé còn nhỏ như vậy..." Hàn Bùi Vân cầm lấy khăn giấy nhưng không có lau, hai mắt cô đẫm lệ nhìn Cố Cảnh Hàm, nghẹn ngào nói.

"Sẽ ổn thôi, thật đó."

Cố Cảnh Hàm trước đây nhìn Hàn Bùi Vân khóc sẽ cảm thấy không biết làm sao, nhưng giờ nhìn thấy, tim như xoắn lại, đau vô cùng.

Cô muốn ngồi xổm xuống, ôm cô ấy vào lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play