Trên đường đến bệnh viện, Cố Cảnh Hàm nhận được một cuộc gọi hiếm hoi của mẹ cô, cô không vội bắt máy, sau khi chuông đổ chuông mấy lần, cô mới trả lời: "Mẹ?"
"Hàm Hàm, con đang bận à?" Thẩm Thấm lo lắng sẽ quấy rầy con gái làm việc, đây luôn là câu đầu tiên bà nói sau khi đầu bên kia nhấc điện thoại.
Giọng nói đã lâu không nghe, Cố Cảnh Hàm bất giác nhíu mày, chuyện nên đối mặt vẫn không thể tránh khỏi.
"Đang lái xe." Cô lạnh lùng trả lời, sau đó nhận ra mẹ cô sẽ hờn dỗi, nên dịu giọng nói: "Mẹ, có chuyện gì thế?"
Mấy năm trước, sau khi được ba giao toàn quyền xử lý công ty, ông chính thức nghỉ hưu, ông ấy bận rộn điều hành công ty hơn nửa cuộc đời, đến tuổi già nói muốn tận hưởng cuộc sống, cho nên hay mang mẹ cô đi du lịch nước ngoài, một năm thì có hơn nửa năm không ở trong nước.
Lúc mới phát hiện Lịch Lịch có vấn đề về sức khỏe, hai người đang đi du lịch ở Hy Lạp, từ mấy người giúp việc biết được cháu gái ngất xỉu, lo lắng vô cùng, định về nước thăm cháu gái. Nhưng sau đó được Cố Cảnh Hàm trấn an, chỉ nói phát sốt cảm mạo thông thường, nằm viện mấy ngày sẽ khoẻ lại.
Cố Cảnh Hàm biết nếu nói thật thì ba mẹ sẽ về gấp, nhưng khi đó cô mới biết được về thân thế của Lịch Lịch, cũng hiểu được tính ba mẹ, cho nên mới nói dối.
Mẹ cô thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại hỏi thăm, Cố Cảnh Hàm đều lấy cớ bận việc, Lịch Lịch không có ở bên, nói được mấy câu đã cúp điện thoại.
Thẩm Thấm đã quen tính tình lạnh lùng của con gái nên cũng không hỏi nhiều, cùng với Cố Diệp Hằng đến biệt thự ở Chiang Mai để nghỉ đông, định sẽ về nước ăn tết, nên gọi điện thoại nói cho Cố Cảnh Hàm một tiếng.
"Ba và mẹ đã đặt vé máy bay vào mùng ba tháng tới."
Cố Cảnh Hàm đáp: "Được ạ."
Thẩm Thấm dặn dò trước: "Bảo tài xế trong nhà tới đón."
"Tài xế nghỉ việc rồi."
"Sao lại cho nghỉ việc?" Thẩm Thấm cao giọng, Cố Cảnh Hàm cho mấy người giúp việc trong nhà nghỉ bớt, đến tài xế giờ cũng không có.
"Con thích tự lái xe." Muốn kết thúc cuộc trò chuyện, Cố Cảnh Hàm an ủi, "Được rồi, con đến đón hai người."
Nhân lúc Cố Cảnh Hàm chưa cúp điện thoại, Thẩm Thấm lại dặn tiếp: "Nhớ mang Lịch Lịch đi cùng!"
Cố Cảnh Hàm nghe thấy, đầu ngón tay của cô không chút do dự chạm vào nút cúp điện thoại.
Còn có nửa tháng nữa, không có cách nào tránh khỏi...
Bản thân đã tưởng tượng ra được cảnh mẹ cô ôm Lịch Lịch khóc, ba cô kéo cô sang một bên, hỏi tại sao lại giấu chuyện này.
Đúng là đau đầu thật.
Cố Cảnh Hàm nhớ đến Hàn Bùi Vân ngày nào cũng đến bệnh viện, rồi nhớ đến Lịch Lịch với An Ca thân thiết với nhau như chị em sinh đôi.
Cô muốn chăm sóc cho Lịch Lịch tốt, còn phải bảo vệ An Ca.
Cửa hàng nhỏ trước bệnh viện đang bán kẹo hồ lô, có mấy đứa trẻ vây quanh xin phụ huynh mua cho, Cố Cảnh Hàm đỗ xe xong đi lại đó, không biết Lịch Lịch có thích loại đồ ăn này không, nhưng nhìn thấy bọn trẻ tranh giành nó, cô thấy chắc là thích.
Bỏ tiền mua mỗi vị khác nhau, chủ tiệm vừa đóng gói vừa bắt chuyện với cô: "Đến thăm con à?"
"Ừ." Cố Cảnh Hàm tính tổng cộng có 5 loại hương khác nhau, Lịch Lịch và An Ca không thể ăn hết, cô với Khóc Nhè mỗi người một cây, còn dì Vương nữa một câu, cũng không có lãng phí.
"Mua bóng bay đi, bọn trẻ thích lắm." Ông chủ nhiệt tình buôn bán: "Bên trong là khí heli, rất an toàn."
Vừa nghe thấy bọn trẻ thích, Cố Cảnh Hàm không hề nghĩ ngợi, gật đầu nói được.
"Muốn cái nào?"
Những hình ảnh hoạt hình đầy màu sắc được chế tạo thành những quả bóng bay, lơ lửng bay lắc lư giữa không trung, Cố Cảnh Hàm bị chúng lóa mắt, nhưng mua mỗi loại một cái.
Ông chủ chu đáo buộc quả bóng bay vào cổ tay cô, Cố Cảnh Hàm một tay xách túi kẹo hồ lô, một tay cầm một chùm bóng bay đi vào phòng bệnh.
Hàn Bùi Vân đang suy nghĩ, khóe mắt thoáng thấy có gì đó là lạ, cô lập tức giật mình, từ trên giường đứng dậy.
Cố Cảnh Hàm đang trong trạng thái xuất thần thì giật mình khi có một bóng người đi ngang qua.
"Gì nữa đây!" Hàn Bùi Vân nhìn kỹ hơn, liền nhìn thấy Cố Cảnh Hàm cùng đống bóng bay bay lơ lửng trên đầu cô.
"A, bóng bay!" Hàn An Ca lập tức chạy tới, nhảy mạnh tới bên cạnh Cố Cảnh Hàm, cố gắng chạm tới một trong số chúng.
Đôi mắt của Lịch Lịch mở to khi cô bé nhìn vào quả bóng bay, cô bé không có kích động như An Ca, chỉ yên lặng nhìn.
"Muốn không?" Cố Cảnh Hàm nắm lấy sợi dây của quả bóng bay kéo xuống, nhìn thấy ánh mắt háo hức của bọn trẻ, cứ như vậy cô liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
An Ca và Lịch Lịch cùng nhau gật đầu.
Cố Cảnh Hàm quỳ xuống, giả vờ tức giận: "Đi vào trong này lâu rồi, còn chưa ai thèm chào mẹ hết."
"Mẹ." Lịch Lịch lao tới, không phải để ôm mẹ mà là nắm lấy sợi dây bóng bay trong tay mẹ.
Hàn An Ca nhìn mẹ mình, sau đó cười đi tới: "Mẹ."
Cô nhóc thấy gọi mẹ và dì Cố là mẹ không ổn lắm, ví dụ như giờ cô nhóc gọi dì Cố là mẹ, thì mẹ cô nhóc cũng tưởng đâu là đang gọi cô ấy.
Cố Cảnh Hàm cởi dây bóng bay khỏi cổ tay, đưa cho bọn nhỏ chơi, ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Bùi Vân không gì, tưởng đâu vẫn còn giận, thế là lấy trong túi ra kẹo hồ lô, là táo gai.
Cô ghé sát vào tai Hàn Bùi Vân thì thầm từng chữ: "Mẹ, nhỏ, ơi...."
"Đau, đau chị..." Cố Cảnh Hàm đeo khuyên tai, lại bị Hàn Bùi Vân nhéo nhéo, khiến khóe mắt nước mắt trào ra.
"Có đau cũng không chết được." Đã nói nhiều lần rồi mà không nhớ, cứ thích gọi.
Hàn Bùi Vân tức giận buông cô ra, cắn một miếng cô vừa cắn một miếng đã nếm được vị táo gai chua chát, cô chậm rãi nhớ lại, dần dần trở lại vẻ mặt buồn bã như lúc Cố Cảnh Hàm bước vào.
Cố Cảnh Hàm không để ý tới cô, đi tới chia kẹo hồ lô với hai đứa nhỏ, An Ca và Lịch Lịch muốn hai xiên, nếm thử cái này cái kia, chỉ cắn vài miếng, còn lại đưa cho Cố Cảnh Hàm, nói ăn không được.
Cắn một miếng dâu tây hồ lô còn sót lại của Lịch Lịch, Cố Cảnh Hàm cảm thấy loại đồ ăn này dành cho trẻ con khá ngon, nên mỉm cười quay lại nhìn Khóc Nhè của cô.
Nhưng có thể thấy Hàn Bùi Vân đang nhai chậm rãi, ngơ ngác nhìn xuống đất.
"Em còn giận sao?" Cố Cảnh Hàm có chút áy náy hỏi, Khóc Nhè lắc đầu, vẫn là không xác định, "Vậy em đang suy nghĩ gì?"
Hàn Bùi Vân cắn môi dưới, nhìn cô không nói.
Lúc này, dì Vương đang cầm tô canh mới nấu, lớn tiếng hét: "Nào, nào, ăn cơm thôi."
Cố Cảnh Hàm không tiện hỏi thêm, Hàn Bùi Vân vẫn ủ rũ cho đến buổi tối cùng An Ca rời khỏi phòng bệnh.
Xem ra hôm nay Khóc Nhè giận hơi lâu.
Cố Cảnh Hàm trước khi đi ngủ gửi cho Hàn Bùi Vân một tin nhắn WeChat: [Thật sự không còn giận sao?]
Sau đó lại gửi tin nhắn tiếp: [Lần sau mà dám làm bậy....]
Không biết có phải là do ảo giác hay không, nhưng trong lúc Cố Cảnh Hàm chờ nửa câu sau, cô cảm giác điện thoại báo bên kia đang soạn tin nhắn thời gian lâu hơn bình thường.
[Kẹp gãy ngón tay!]
Cố Cảnh Hàm lại sinh ra hàng loạt dấu chấm hỏi.
Kẹp?
Dùng cái gì để kẹp?
Là chỗ nào đó kẹp sao?
[Chỗ đó có thể kẹp gãy ngón tay sao?] Cô mơ hồ hỏi, chỗ đó mềm lắm mà.
Hàn Bùi Vân gửi tin nhắn qua, đọc thôi cũng đủ biết như muốn gào thét: [Óc heo! Nói chính là cái cửa!!!]
[Được.] Cố Cảnh Hàm chúc ngủ ngon, xem ra Khóc Nè vẫn còn mắng cô được, thế là yên tâm rồi.
Cố Chỉ Lịch buộc từng quả bóng bay hoạt hình mẹ mua vào đầu giường, An Ca nói có một bộ phim hoạt hình như thế này, nếu treo nhiều bóng bay trong nhà thì ngôi nhà sẽ bay lên, có thể đưa người ta bay tới bầu trời giống như một con chim.
Cô bé thực sự muốn giống như một con chim, có thể tự do bay lượn ở thế giới bên ngoài, có lẽ không cần bay, chỉ cần chạy nhảy trên mặt đất là được rồi.
Cho nên việc xuyên kim vào xương mà cô bé sợ nhất từ trước tới nay giờ lại thành thứ mà cô bé chờ mong nhất, bởi vì mẹ đã nói, nếu kết quả lần này ổn hết, cô bé có thể về nhà ăn tết.
Muốn cùng An Ca và hai mẹ cùng nhau ăn tết, nếu ông bà ngoại về thì càng tuyệt hơn.
Hôm nay, Hàn Bùi Vân đến bệnh viện sớm, cô nấu cháo cá thanh đạm cho Lịch Lịch, cô bé ăn rất nhiều, nhưng mà Cố Cảnh Hàm ăn lại rất miễn cưỡng, dưới sự giám sát của cô mới ăn xong một chén.
Đến lịch hẹn, Cố Cảnh Hàm mang Lịch Lịch đi điều trị, hỏi Hàn Bùi Vân có muốn đi hay không.
"Mẹ và mẹ này đều đi hết, nhưng vậy khi Lịch Lịch làm xong đi ra sẽ được hai cái ôm!" Cố Chỉ Lịch nắm chặt tay mẹ Hàn, tay phải thì nắm tay mẹ mình, lắc nhẹ.
Kỳ thực không cần Cố Cảnh Hàm nói, Hàn Bùi Vân cũng nghĩ thế, cô đứng ở bên cạnh Lịch Lịch, nghiêng mắt nhìn Cố Cảnh Hàm, đối phương tựa hồ biết mình sẽ nhìn cô ấy, liền bắt gặp ánh mắt của cô ấy, chỉ là nụ cười dâng lên chậm một nhịp, trông quá cố tình.
"Không sao đâu." Cố Cảnh Hàm nói với Hàn Bùi Vân, rồi lại hỏi Lịch Lịch, "Lịch Lịch không sợ chút nào phải không nè?"
Cố Chỉ Lịch ngẩng mặt lên với ánh mắt kiên định: "Đúng vậy ạ!"
Hàn Bùi Vân lúc đầu còn không sao, nhưng nhìn thấy biểu tình của Lịch Lịch, cô liền muốn khóc.
Lịch Lịch được y tá đưa vào phòng xuyên tuỷ, bảo phụ huynh đợi bên ngoài, Cố Cảnh Hàm và Hàn Bùi Vân ngồi cạnh nhau trên ghế ở hành lang, một lúc lâu cũng không nói gì.
Hàn Bùi Vân nắm lấy góc áo của mình, giống như trái tim của chính cô, càng ngày càng hỗn loạn.
Cố Cảnh Hàm thả lỏng, lưng thẳng hơi cong, nhẹ nhàng vỗ về Hàn Bùi Vân, ra hiệu cho Hàn Bùi Vân lại gần.
Hàn Bùi Vân không chút do dự, ôm lấy cả cánh tay Cố Cảnh Hàm, tựa đầu lên vai cô ấy.
Cô tưởng Cố Cảnh Hàm sẽ an ủi cô, lại nghe thấy cổ họng cô ấy như nghẹn lại, thấp giọng nói: "Chị cũng sợ."
Hàn Bùi Vân có chút kinh ngạc, chờ Cố Cảnh Hàm nói tiếp.
"Lần đầu tiên Lịch Lịch xuyên tuỷ, một mình chị ngồi chờ bên ngoài cửa phòng, xung quanh đều là người, ồn ào, nhưng đột nhiên chị cảm thấy rất sợ."
"Lần thứ hai Lịch Lịch xuyên tuỷ, lúc đó vừa mới biết kết quả không tương thích của em, một mình chị ngồi ở chỗ này, cũng vắng vẻ như bây giờ, rất sợ... hoàn toàn không biết phải làm sao mới tốt lên."