Cố Cảnh Hàm bị người ta chê nói nhiều, tự cho bản thân vô tội, làm vẻ mặt không thể tin được chỉ vào mình, sau đó quay mặt đi chỗ khác, khoanh tay làm bộ dạng người lạ chớ lại gần.

Hàn Bùi Vân lập tức mất bình tĩnh, biên tập viên cũng không có động tĩnh gì, có lẽ cô ấy đã bị tiếng hét vừa rồi của cô làm cho giật mình.

Biên tập viên quả thực bị cô dọa sợ, nhưng không phải vì tiếng hét đột ngột đó, vài giây sau, biên tập viên ngập ngừng hỏi: "Cô có biết tổng giám đốc tập đoàn Cố Thị cũng tên là Cố Cảnh Hàm không?"

Lại là một hồi im lặng, Hàn Bùi Vân kinh ngạc nhìn Cố Cảnh Hàm bên cạnh, người này không phải nói đại đa số người đều không biết cô ấy sao?

Cố Cảnh Hàm vẫn giữ tư thế nghiêng người, vẫn còn đang giận Hàn Bùi Vân, nghe người ta hỏi thế là có sao nói vậy: "Chính là tôi đây."

Nói xong cũng cảm thấy chả sao hết, nhưng một lúc sau lại không nghe Hàn Bùi Vân nói chuyện, Cố Cảnh Hàm nghiêng người một chút, dùng ngoại vi tầm mắt nhìn lén nàng.

Khóc Nhè tắt Bluetooth, cầm điện thoại với vẻ mặt nghiêm trọng nghe điện thoại.

Biên tập viên trong điện thoại vẫn đang trầm trồ khen ngợi Cố Cảnh Hàm, Hàn Bùi Vân ngắt lời cô: "Nói việc chính đi, tôi tắt loa ngoài rồi, cô ấy không nghe được."

Biên tập viên bắt được điểm ngon lành rồi, không có tâm trạng mà nói việc chính: "Không ngờ đó Phi Đại, cô còn quen biết Cố Cảnh Hàm luôn sao?"

Hàn Bùi Vân được hỏi một đằng nhưng trả lời một nẻo: "Tôi sẽ không đi tham dự sự kiện, đừng nghĩ tới chuyện đó nữa."

"Giấu kỹ thật đó, cùng giai cấp với Cố tổng luôn. Cố Cảnh Hàm này khá nổi tiếng, trong tay tôi còn có mấy truyện bách hợp nổi tiếng lấy cô ấy làm nguyên mẫu đâu."

Đầu Hàn Bùi Vân đầy dấu chấm hỏi, lấy làm nguyên mẫu á? Cố Móng Heo vờ đứng đắn nhưng thật chất phóng đãng vô cùng, có người xem được à?

"Ngự tỷ cool ngầu chưa lập gia đình, vừa đẹp vừa có tiền, có ai mà không thích chứ trời?" Biết nguyên mẫu nghe thế không tốt, cho nên biên tập nhỏ giọng, lén cười.

Xem ra những người này thật sự nhân vật Cố Cảnh Hàm kia đã OCC rồi.

Trên cửa kính xe mơ hồ phản chiếu một khuôn mặt, Cố Cảnh Hàm phát hiện Khóc Nhè ở phía sau đang nhìn mình, nhìn nhau hồi lâu với bóng người trên cửa sổ, đột nhiên phát hiện trên đó có vài phần chê.

Cô kinh ngạc quay lại, chỉ thấy cô ấy đã thu hồi ánh mắt.

"Cô là cơ lão à?" Quen biết biên tập viên nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nghe cô ấy nhắc tới từ cơ lão.

"Không, tôi chỉ thích xem thôi." Thản nhiên hỏi, "Còn cô thì sao?"

"..." Hàn Bùi Vân muốn cúp máy.

"Không phải cô có con gái à? Sao có thể được chứ." Biên tập tự hỏi tự trả lời, cười trêu đùa.

Hàn Bùi Vân không có phản ứng, liên tục tuyên bố: "Tôi sẽ không tham gia sự kiện, nhiều nhất sẽ ghi âm một đoạn âm thanh tin nhắn cho cô gửi chúc mừng, sau đó chuyển tiếp trên weibo."

"Đồ keo kiệt, chất lượng và tốc độ cập nhật gần đây giảm sút rõ rệt, tôi có nói gì cô không? Trước sau vẫn luôn thương yêu cô, cho cô danh sách riêng, lần trước phí bản quyền bảy số là ai giành cho cô hả? Cuốn truyện đầu tiên của cô là ai giúp xuất bản hả? Là ai giúp cô tạo dựng hình tượng tác giả thiếu nữ xinh đẹp đây, rồi push cô nổi tiếng trong giới văn mạng hả."

"Một khi tôi lộ mặt, cái tạo dựng của cô sẽ sụp đổ."

"Tại sao?"

"Ăn tết là tôi 32 rồi, không đẹp cũng không thiếu nữa nổi nữa rồi."

Trong vô thức, quay mặt lại nhìn Cố Cảnh Hàm, quả nhiên thấy người này đang chuẩn bị nói gì đó, Hàn Bùi Vân liếc mắt nhìn Cố Cảnh Hàm ý bảo quay đi chỗ khác.

"Ừ." Biên tập viên đồng tình với lời nói của cô, "Bắt đầu quyển truyện tiếp theo, tôi bắt đầu tạo dựng hình ảnh ngự tỷ cho cô. Trước kia, đoàn làm phim yêu cầu cô tham gia chương trình thì không đi, sách xuất bản tham dự hoạt động ký tên cũng không đi, có biết bao tác giả muốn tổ chức hoạt động cầu mà không được. Cô nói cô không muốn lên TV, không muốn bị người ta chụp lại biểu cảm xấu xí, tôi coi như hiểu đi. Nhưng lần này là lễ kỷ niệm, mọi người đều quen biết nhau, tôi không chụp hình cô được chưa? Vốn dĩ muốn cho cô bất ngờ, bây giờ cũng không giấu cô nữa, chủ yếu là có phần trao giải thưởng, cúp cũng đã in sẵn tên cô, giải thưởng tỏa sáng của web, in ba chữ Phi Vân Ca trên đó rồi."

Hàn Bùi Vân vẫn là khó xử: "Ta nói ta mắc chứng sợ xã hội, cô có tin không?"

"Tin chứ, cô không cần giao lưu gì hết, chỉ cần làm theo quy trình thôi." Thấy đối phương còn đang do dự, biên tập viên liền sốt ruột, "Tôi quen cô lâu hơn quen chồng tôi, tôi còn lừa cô được sao?"

"Để tôi suy nghĩ." Hàn Bùi Vân thả lỏng, cô có chút muốn đi nhận giải.

Cúp điện thoại, nhìn Cố Cảnh Hàm ngồi ở ghế phụ, quay lưng về phía mình, vẫn đang làm mình làm mẩy.

Hàn Bùi Vân hỏi: "Ngủ rồi à?"

Cố Cảnh Hàm hừ một tiếng, không nhúc nhích.

"Em không lộ mặt không phải em khó nhìn, chẳng qua... không muốn vì Phi Vân Ca mà có người tò mò về cuộc sống bên ngoài của Hàn Bùi Vân...." La Cố Cảnh Hàm không phải là muốn làm dữ với cô ấy, chẳng qua lúc nghe Cố Cảnh Hàm động viên cô lộ mặt, nhất thời không biết phải nên làm thế nào.

"Bọn họ chỉ có thể ở trên mạng công kích phong cách viết và hướng cốt truyện, nhưng mà... để em lấy ví dụ, mấy năm trước có một tác giả nổi tiếng, tham gia đủ loại hoạt động, sau đó không có người để ý đến truyện của cô ấy nữa mà chuyển sang đời sống cá nhân của cô ấy, không biết chuyện như thế nào, mà bị người ta đào ra chuyện ngoại tình, kể từ đó thì đi đời luôn."

Cố Cảnh Hàm khó chịu quay người lại: "Em sợ sau này làm chuyện trái lương tâm sẽ bất tiện à?"

Hàn Bùi Vân tức giận nói: "Em có làm chuyện gì trái lương tâm đâu!"

"Vậy em sợ cái gì?" Cố Cảnh Hàm ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ một lát, "Có thể thu hút được sự chú ý gì? Bởi vì khoe khoang hay sao? Em thỉnh thoảng xuất hiện thì cứ khiêm tốn đi, đừng lo gì hết, giới tác giả mạng cũng không phải giới giải trí đâu."

Hàn Bùi Vân cau mày suy nghĩ, tựa hồ những năm này cô đã lo lắng quá nhiều, cô không phải minh tinh lớn, sao có thể có nhiều người chú ý đến thân phận của cô được.

"Không được, em mắc chứng sợ xã hội."

"Nguồn gốc nỗi sợ của em, thật ra nó chỉ là thiếu tự tin bên trong con người em, chị nói có đúng không?"

Thấy Hàn Bùi Vân im lặng, Cố Cảnh Hàm tiếp tục nói: "Em thiếu tự tin nguyên nhân là do xu hướng tính dục sao?"

Hai tay Hàn Bùi Vân đặt trên vô lăng, nghe Cố Cảnh Hàm nói, cô vô thức siết chặt tay lái.

"Em đã từng...." Hàn Bùi Vân khó khăn mở miệng, nhưng nói 3 chữ thì lại mất tiếng.

Cố Cảnh Hàm cho rằng cô không muốn nói, thế là khéo léo né tránh chủ đề: "Ơ nhỉ? Chị nhớ là chị còn dỗi em đây, chị muốn xuống xe, em có đuổi theo chị không?"

Hàn Bùi Vân xuống xe, im lặng đi theo Cố Cảnh Hàm.

Cố Cảnh Hàm đang bước đi bình thường thì đột nhiên lùi lại vài bước, nắm lấy tay Hàn Bùi Vân, 10 ngón tay đan vào nhau.

Hàn Bùi Vân cúi đầu, nhìn cổ tay thon dài của Cố Cảnh Hàm, ngoan ngoãn cùng Cố Cảnh Hàm bước vào thang máy, cửa thang máy vừa đóng lại, trái tim khép kín của cô đột nhiên mở ra, cô đột nhiên ngẩng mặt lên, đối diện với ánh mắt quan tâm Cố Cảnh Hàm, những giọt nước mắt kìm nén lập tức rơi xuống.

"Trước kia em không như thế...." Cô nghiêm túc giải thích với Cố Cảnh Hàm, đem những quá khứ trước kia Cố Cảnh Hàm không tham dự kể ra, "Em có bạn học, rất thích chơi với họ, nhưng mà sau khi họ biết em thích con gái... thì bắt nạt em, nói em là đứa không bình thường, nói em là...."

Cố Cảnh Hàm đang bận lau nước mắt cho cô, lời nói vừa thốt ra khỏi miệng khiến cô không kịp phòng bị, tim cô đột nhiên nhói lên.

"Biến thái."

Hàn Bùi Vân nhìn thấy sắc mặt Cố Cảnh Hàm cứng đờ, hai tay ôm lấy mặt cô, hơi run lên.

"Có lẽ... từ đó về sau, em không biết phải làm thế nào để tiếp xúc với mọi người, em nghĩ em không có bạn cũng không sao hết, ít nhất so với cái từ đồ biến thái trong miệng mấy người bạn thì chẳng phải tốt hơn sao?" Hàn Bùi Vân khóc rồi lại cười, sau khi nói xong, giống như một đứa trẻ chờ giáo viên khen ngợi.

"Khóc Nhè." Cố Cảnh Hàm dụi đầu vào hõm cổ Hàn Bùi Vân, cọ cọ, dùng giọng dịu dàng sửa lại cho cô: "Những người đó không thể coi là bạn bè được. Em rất tốt, thực sự rất tốt."

Hàn Bùi Vân liều mạng gật đầu, lên đến tầng nhà rồi vẫn còn âm thầm chảy nước mắt, cho đến khi vào đến cửa, cô quay người lại ôm chặt Cố Cảnh Hàm, khóc lớn.

"Họ đều là người xấu..."Trước kia bị đối xử tệ, có ấm ức cũng không dám nói cho ba mẹ biết, ngày qua ngày, cô cho rằng vết thương đó đã thành sẹo giống như đã lành, thế nhưng vết thương đó chưa bao giờ lành cả, nó là một cái mủ.

"Phải, đều là người xấu, có muốn chị giúp em tìm bọn họ, rồi trút giận thay em không?"

Hàn Bùi Vân sửng sốt, buông Cố Cảnh Hàm ra, ngơ ngác nhìn cô ấy.

"Dám nói em như thế, đánh cũng coi như là nhẹ rồi." Cố Cảnh Hàm nghiêm túc suy nghĩ, cùng cô thương lượng, "Hay em nói xem, nên phế tay hay phế chân đây."

Hàn Bùi Vân khụt khịt mũi, hoảng sợ lau mặt: "Thôi đi."

Cô nhìn vẻ mặt của Cố Cảnh Hàm, tựa hồ không có chút nào giống như đang nói đùa.

"Gì mà thôi chứ?"

"Thôi được rồi, em cũng quên mất bọn họ trông thế nào rồi." Hàn Bùi Vân khóc mệt mỏi, rót cho mình một ly nước, "Chẳng qua trong lòng em có khúc mắc thôi."

Cố Cảnh Hàm bắt đầu khai thông: "Bởi vì những người này mà tạo khúc mắc không gỡ được sao, em có muốn thử tham gia sự kiện kia để vượt qua nó không?"

Hàn Bùi Vân cau mày mím môi, tựa hồ vẫn có chút mâu thuẫn.

"Xem kìa, em chỉ biết ăn hiếp người nhà thôi, bắt nạt chị thì hay lắm, bảo em đi tham gia sự kiện còn không dám đi." Cố Cảnh Hàm nhấp một ngụm nước từ ly nước trong tay Hàn Bùi Vân, thở dài cho chính mình: "Ai bảo chị thích em chứ, thôi thì bắt nạt cả đời cũng chịu thôi."

Hàn Bùi Vân ngẩng cao đầu nói: "Ai nói em không dám!"

Dù sao thì biên tập viên cũng nói đây chỉ là sự kiện nội bộ nên không ai được chụp ảnh.

Cố Cảnh Hàm vỗ tay tán thưởng: "Được rồi nhé, phải luôn giữ cái tinh thần này nhé, chứng sợ xã hội của em đảm bảo một năm nữa sẽ biến mất, sau này chị mang em tham gia mấy bữa tiệc nha? Cố phu nhân ưu tú thế này không lấy ra phơi sẽ lên mốc đấy."

"Cố phu nhân? Nằm mơ hả?" Hàn Bùi Vân bình tĩnh lại, chạy vào phòng ngủ trải giường.

Cố Cảnh Hàm một lúc sau cũng đi theo, dựa vào khung cửa, hai tay chắp sau lưng: "Khóc Nhè."

Hàn Bùi Vân cảm thấy lúc này Cố Cảnh Hàm chẳng nói được lời nghiêm túc, không thèm quay đầu lại: "Nói."

"Mấy ngày nay ở khách sạn buồn chán, nên chị đi loanh quanh ở bên đó."

Hàn Bùi Vân cùng cô nói chuyện: "Chị đi đâu?"

"Chỗ nào cũng đi hết, không phải đi xem thử có quà nào mang về cho em không sao?" Cố Cảnh Hàm thần bí đi phía sau cô.

Hàn Bùi Vân quay đầu lại nhìn nàng, hai mắt đỏ hoe vì khóc: "Đại Móng Heo cũng biết lãng mạn nha."

Cố Cảnh Hàm chắp tay sau lưng, vẫn úp úp mở mở.

"Thế mua gì vậy? Nếu đắt quá thì thôi nhé, chứ đây có bán thân cũng không đáp lại nổi." Hàn Bùi Vân sợ Cố Cảnh Hàm tặng xe, đồ ngốc này nhắc mấy lần rồi, nhưng nghĩ lại cũng không có khả năng. Thứ có thể mang về từ nước ngoài chắc chắn không phải là xe.

"Có quà đáp lại sao?" Cố Cảnh Hàm có chút kinh ngạc.

"Có." Hàn Bùi Vân rất mong đợi, duỗi tay ra: "Đưa cho em."

Cố Cảnh Hàm từ phía sau giơ ra một cái hộp nhỏ nhung xanh hình vuông, có BGM ​​của riêng nó: "Tanh tánh tánh ~ tành!"

Hàn Bùi Vân hơi nhướng mày, đây là hộp trang sức sao?

Cố Cảnh Hàm mở hộp, lấy chiếc nhẫn bên trong ra, nắm lấy tay trái của Hàn Bùi Vân, đeo vào ngón giữa của cô: "Kiểu này chị liếc mắt một cái đã thích, nhất định sẽ rất hợp với em."

Nếu không phải giọng điệu thản nhiên như vậy, Hàn Bùi Vân suýt chút nữa nghi ngờ Cố Cảnh Hàm mua nhẫn cho cô để cầu hôn.

"Chị có biết kích thước ngón tay của em không?"

Cố Cảnh Hàm: "Chị đoán hẳn là vừa đi?"

Hàn Bùi Vân thả lỏng người, mở tay trái ra, cẩn thận nhìn chiếc nhẫn, trên chiếc nhẫn có hoa văn và hình chạm khắc độc đáo, chiếc nhẫn có hình dạng như bông tuyết sáu cánh, bên trong có đính một viên kim cương trong suốt.

"Thích không?" Cố Cảnh Hàm khẩn trương nhìn cô.

"Thích chứ, đắt lắm đúng không?" Hàn Bùi Vân rất ít mua trang sức, nhưng có thể thấy được, viên kim cương này không hề nhỏ, khẳng định không thể rẻ.

Cố Cảnh Hàm nắm lấy tay trái của cô, nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng thấy đẹp: "Không đắt đâu, này là nhẫn đính hôn, em mang trước đi nha, sau này kết hôn thì phải đặt nhẫn theo thiết kế riêng, hẳn phải như vậy...."

Hàn Bùi Vân vội vàng rút tay lại, kinh hãi: "Đính hôn?"

"Ngón giữa chị đeo cỡ 14 á." Cố Cảnh Hàm mỉm cười bình tĩnh nói.

Vừa rồi cô ấy còn nói Cố Móng Heo lãng mạn... Hàn Bùi Vân tức giận đến tức ngực, chỉ cần đeo nhẫn vào cũng tính là đính hôn?

Hoa đâu? Bóng bay đâu? Pháo mừng rồi sâm panh đâu? Quan trọng là quỳ gối đâu?

Còn đòi cô trao nhẫn đính hôn lại, người này óc heo thật à?

Tưởng Khóc Nhè sợ nhẫn đắt, Cố Cảnh Hàm bổ sung: "Chị không cần nhẫn kim cương, một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản là được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play