Đến giờ tan học, Hàn Bùi Vân đi đón An Ca, xe đậu đối diện nhà trẻ, lúc cô đang băng qua đường, điện thoại của cô reo lên hai lần, cô tuỳ tay cầm lên nhìn xem, là Lịch Lịch dùng điện thoại Cố Cảnh Hàm gửi ảnh động đến.

Người trong ảnh đang ngẩng mặt lên ngủ ngon lành, chiếc mũi vốn cao đã bị che lại, thay vào đó là chiếc mũi heo hoạt hình màu hồng, hai chiếc tai heo nhô ra khỏi đỉnh đầu. Chiếc mũi co lại mở ra nhịp nhàng, tai heo không ngừng vẫy vẫy, Cố Cảnh Hàm đang yên đang lành bị con gái biến thành cái đầu heo.

Bấm vào giọng nói dưới bức ảnh động, lần đầu tiên không nghe rõ, Hàn Bùi Vân vừa đi vừa áp điện thoại vào tai, lần này cô nghe thấy giọng nói thỏ thẻ trẻ con của Lịch Lịch, nghe rất là đắc ý: "Dì Hàn ơi, mẹ chỉ chơi với cháu một lát rồi lại ngủ, dì xem mẹ có giống con heo lười không?"

Lịch Lịch, đứa bé này thật lanh lợi, có thể biết luôn biệt danh của Cố Móng Heo.

Hàn Bùi Vân trả lời bằng tin nhắn thoại, khích lệ cô bé: "Giống lắm nha, Lịch Lịch chụp tiếp đi, dì Hàn thích xem lắm."

Không để ý đến những chiếc xe chạy qua, Hàn Bùi Vân bị tiếng còi inh ỏi hù dọa, cô đang vội tránh sang một bên thì có người từ phía sau tiến tới kéo lấy tay cô.

"Cẩn thận."

Thần hồn còn chưa quay về, một giọng nam quen thuộc vang lên gần trong gang tấc, vừa thân thiết vừa ôn nhu, Hàn Bùi Vân đột nhiên ớn lạnh khó hiểu.

Không, chứng sợ xã hội cùng với ung thư xấu hổ của cô tái phát rồi.

Cơ thể không tự chủ được nhanh chóng rút tay lại giấu sau lưng, đối phương lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, Hàn Bùi Vân ý thức được hành động vừa rồi của cô không ổn, thể hiện quá rõ sự chán ghét, bất lực thả lỏng tay ra, lại phát hiện không thấy điện thoại đâu.

Diệp Đằng cúi người nhặt chiếc điện thoại cô đánh rơi lên, mỉm cười thân thiện đưa cho cô: "Đừng đứng trên đường, đi thôi."

Hàn Bùi Vân cầm góc điện thoại, khóe miệng hơi gượng lên, gật đầu: "Cám ơn."

Cô cố tình đi nhanh hơn đến máy quẹt thẻ trước phòng bảo vệ, Diệp Đằng nhàn nhã đi theo cô quẹt thẻ.

"Hôm nay mẹ An Ca trang điểm sao?" Diệp Đằng vẫn tiếp tục bắt chuyện với Hàn Bùi Vân, tự nghĩ cô là người có tính trầm lặng, nên tự nhiên bắt chuyện với cô.

"Đúng vậy." Hàn Bùi Vân khẽ mỉm cười.

Nghĩ thầm, trang điểm cũng không phải để anh xem.

Diệp Đằng thích tính cách của Hàn Bùi Vân, nhìn cô như một người vợ hiền, người mẹ tốt, anh ta biết trong lớp có một số phụ huynh thích bàn tán về người khác, nhưng anh sẽ không tin.

"Rất đẹp." Anh ta theo sát Hàn Bùi Vân, "Thật đó."

Hàn Bùi Vân cười chán chê, xoa xoa khóe miệng cứng ngắc: "Cám ơn."

Hành động này đối với Diệp Đằng mà nói có vẻ rất có ý tứ, anh ta trêu chọc: "Cô đang thẹn thùng sao?"

"Hả?" Hàn Bùi Vân lần này thật sự cười lớn, này là cười tức.

Con mắt nào nhìn thấy cô ấy thẹn thùng hả? Cô đây không phải lớn lên cũng đẹp lắm sao? Có khen trăm câu cũng không thấy thẹn thùng đâu nhé!

Diệp Đằng tiếp tục tìm cái gì đó nói: "Hiếm thật đó, lần đầu thấy cô trang điểm."

Không phải người thân quen, dựa theo bình thường thì Hàn Bùi Vân sẽ khách sao nói vài câu cho xong, nhưng Diệp Đằng này có ý với cô, mỗi ngày đến đón con đều sẽ gặp, thôi thì cho anh ta chết tâm vậy, tránh sau này gặp chuyện phiền.

Hàn Bùi Vân nghĩ đến Cố Cảnh Hàm, cười ngọt ngào: "Phải, chồng tôi muốn nhìn tôi trang điểm."

An Ca nói không ai quy định ba là đàn ông, vậy cô cũng trẻ con một lát đi, ai nói chồng phải là đàn ông chứ?

Diệp Đằng đứng yên, bỗng nhiên cao giọng hỏi: "Cô đã kết hôn?"

"Sắp rồi." Sắp thế nào thì không biết, dù sao Cố Móng Heo cũng đã nói sẽ cưới cô, cô tin.

"Vậy...." Tin tức đến quá đột ngột, Diệp Đằng không biết nên nói cái gì, nhóm phụ huynh thỉnh thoảng trêu chọc ghép đôi hai người đơn thân bọn họ với nhau, cũng không thấy Hàn Bùi Vân lên tiếng ngăn cản, nên đều tưởng đối phương cũng như anh ta, có hứng thú với nhau.

Giờ muốn tranh thủ xem có được không, Diệp Đằng hỏi cô: "Anh ta có đối tốt với An Ca không?"

"Rất tốt." Nhắc đến Cố Cảnh Hàm, Hàn Bùi Vân sẵn lòng nói thêm vài câu, "An Ca là con ruột của chồng tôi, sao mà không tốt cho được chứ?"

"Vậy là hai người có con lớn từng này rồi mới định kết hôn sao?" Diệp Đằng nhìn cô với vẻ mặt không thể tin được, không ngờ được người ăn mặc kín đáo, ít khi trang điểm, thế mà lại có thái độ quá mức với tình cảm.

"Ừm, là chống tôi đề nghị chứ nếu không tôi cũng không định thế." Hàn Bùi Vân nói xong, nhìn anh ta, "Có kỳ quái không?"

Diệp Đằng vội vàng phủ nhận: "Không, không, không. Vừa rồi tôi thấy cô qua đường vui vẻ nhắn tin thoại, nhìn ra được tình cảm của hai người rất tốt."

"Người mới nói chuyện vừa rồi không phải chồng tôi." Hàn Bùi Vân không ngại tiết lộ thêm một chút, nếu như bị anh ta đem chuyện này nói cho phụ huynh khác biết thì cũng không sao, trước kia còn đồn cô làm tiểu tam cơ mà, bây giờ có đối tượng kết hôn không được à?

"À." Diệp Đằng không ngờ Hàn Bùi Vân sẽ tiếp tục nói.

"Đó là bé con còn lại của chúng tôi."

"À." Diệp Đằng theo quán tính đáp lại, đầu óc đột nhiên chuyển động: "Hả?"

Hàn Bùi Vân không ngừng mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ anh ta nghe không sai.

Đến cửa lớp, Hàn Bùi Vân tựa hồ thay đổi thành người khác, lập tức sôi nổi, vừa đi vừa nhảy, vẫy tay với con: "An Ca, đi thôi."

Diệp Đằng kêu tên Diệp Hiểu Vũ, hai đứa nhỏ còn đang thu dọn cặp sách thì cô Trần đến chào hỏi hai người.

"Mẹ An Ca với ba Hiểu Vũ cùng nhau tới sao." Cô Trần mỉm cười nói, lời nói khá ẩn ý.

"Ở cổng gặp nhau." Hàn Bùi Vân quàng khăn quàng cổ cho An Ca.

Hàn An Ca nhìn thấy Diệp Đằng lễ phép gọi chú, bước đi mấy bước, nhớ tới điều gì đó, sắc mặt vẫn cảnh giác, cô nhóc tạm biệt Diệp Hiểu Ngư rồi nắm tay mẹ thúc giục mẹ nhanh chóng rời đi.

Không bao giờ có chuyện để Diệp Hiểu Vũ gọi mẹ cô nhóc là mẹ đâu!

Hàn Bùi Vân chạy chậm theo con: "Con gấp gì hả?"

Hàn An Ca dừng bước quay người lại, nhìn thấy phía sau Diệp Hiểu Vũ và ba của cô bé kia còn ở đằng xa, thế là bảo mẹ ngồi xổm xuống thì thầm: "Dì Cố nói, không cho mẹ với ba của Diệp Hiểu Vũ đi gần nhau."

"A?" Cố Móng Heo biết Diệp Đằng có hứng thú với mình sao?

Hàn An Ca vẫy tay ra hiệu cho mẹ ngồi xổm lần nữa, cô nhóc còn lời vẫn chưa nói hết: "Ba của người khác cũng không được."

"Dì ấy nói khi nào?"

Hàn An Ca nghĩ nghĩ: "Là cái lần mẹ về nhà tìm ông bà ngoại á, cũng lâu lắm rồi.

Nói đến đây, Hàn Bùi Vân mới nhớ tới cách đây không lâu, lúc đó cô mới quen biết Cố Cảnh Hàm không bao lâu, người này sáng sớm gọi cho cô nói gì mà không được kết hôn với người khác, có lẽ nguyên nhân chính là cái người Diệp Đằng ở ngay trước mắt cô.

Xem ra người này không chỉ là Đại Móng Heo, còn là dấm tinh nữa!

Nhưng mà Cố Móng Heo rốt cuộc nảy sinh tình cảm bất thường với cô từ lúc nào đây?

Cô bước lên xe với một đống dấu chấm hỏi, cùng câu "Tôi không muốn" được mẹ nhắc đến, cô ấy nói vì tức giận hay đang bộc lộ cảm xúc thật của mình?

Nếu dựa theo đó thì tình cảm này bắt đầu cũng sớm quá rồi.

"An Ca." Hàn Bùi Vân không nghĩ thông được.

Hàn An Ca cắn kẹo mút đáp lời: "Mẹ."

"Con nói xem tại sao dì Cố lại thích mẹ?" Một khi tuyệt vọng thì cái gì cũng dám thử, mà hỏi xong thì Hàn Bùi Vân hối hận, một đứa trẻ như An Ca thì biết cái gì chứ?

Hàn An Ca nói rất hiển nhiên: "Bởi vì mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời."

"Là thế sao." Hàn Bùi Vân biết cái lý do này không dùng được, nhưng được con gái khen cũng rất vui.

"Vậy khi nào mẹ với dì Cố kết hôn thế?" Trẻ con nghĩ gì thì nói đó.

Hàn Bùi Vân thản nhiên nói: "Hỏi dì Cố của con đi."

"Không phải dì Cố." Hàn An Ca nghiêm túc sửa lại, "Là ba, ba của An Ca."

"Được rồi, ba con về rồi đó, gặp mặt rồi hô cho lớn vào nhé." Hàn Bùi Vân xúi giục con gái, Cố Móng Heo hình như thích được gọi là ba lắm nhỉ? Thế thì gọi thôi, bảo An Ca ra sức để thoả mãn sở thích kỳ lạ của người này đi.

"A!" Hàn An Ca nghe vậy gần như nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi, vui mừng hát lên: "Ba ơi, ba ơi, con có một người ba tốt, đánh vào mông con đi..."

Hàn Bùi Vân nhịn không được cười hỏi: "Muốn bị đánh mông sao?"

Cô nhóc lạc giọng giữa bài hát, dừng lại vài giây và hét lên: "Ba sẽ không đánh con đâu!"

Hàn Bùi Vân âm thầm thở dài, quả nhiên là con ruột của Cố Cảnh Hàm mà.

Chứ nếu không ở đâu ra mà tự tin thế?

Trở lại bệnh viện, An Ca đang ôm một chiếc cặp nhỏ chạy dọc hành lang tầng năm khoa nội trú, Hàn Bùi Vân chạy theo sau, bảo cô nhóc đi chậm rãi.

An Ca vừa xông vào phòng bệnh, Hàn Bùi Vân đã đứng ở ngoài phòng bệnh, nghe được con gái hăng hái bảo Lịch Lịch chơi đất sét.

Trong phòng bệnh không thấy Cố Cảnh Hàm, Hàn Bùi Vân hỏi dì Vương, nói là đang tìm bác sĩ.

Ước chừng mười lăm phút sau, Hàn Bùi Vân đợi Cố Cảnh Hàm, nghe được cô ấy đi gặp bác sĩ, cô liền bắt đầu cảm thấy bất an, sợ sẽ mang về tin dữ.

"Bác sĩ nói gì?" Cô cẩn thận hỏi, cố gắng nói nhỏ nhất có thể để bọn nhỏ không nghe thấy.

Cố Cảnh Hàm liếc mắt có thể biết Khóc Nhè đang suy nghĩ quá nhiều, dùng đầu ngón tay xoa xoa sống mũi của cô, nhẹ nhàng giải thích: "Đừng lo lắng, vẫn còn ổn định, nếu lần này trị liệu ổn hết, bác sĩ nói có thể đưa Lịch Lịch về nhà đón năm mới."

"Thật vậy sao?" Hàn Bùi Vân thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: "Vậy thì tốt quá."

Cố Chỉ Lịch nghe được mẹ nói chuyện, hưng phấn hỏi: "Mẹ, con với An Ca đi Nhật Bản được không?"

Cô bé luôn nhớ lời An Ca nói sẽ đi với mẹ sang Nhật vào dịp Tết.

"Mẹ, có thể chứ ạ?" Hàn An Ca giúp Lịch Lịch hỏi.

"Năm nay, chúng ta không đi Nhật."

Lời còn chưa dứt, ánh sáng trong mắt bọn nhỏ vụt tắt.

Cố Cảnh Hàm đúng lúc an ủi: "Đợi đến khi Lịch Lịch hết bệnh, đừng nói là Nhật, chúng ta cùng nhau vòng quanh thế giới luôn."

Cố Chỉ Lịch cúi đầu không nói gì một lúc lâu, trong khi Hàn An Ca quay đi và phớt lờ hai người lớn.

Cô nhóc tức giận: "Mẹ đúng là kẻ lừa đảo."

"Dì Cố nói rồi mà, đợi Lịch Lịch khỏi bệnh, chúng ta đi cùng nhau, ngoại trừ ngoài không gian thì đi đâu cũng được hết." Hàn Bùi Vân bất lực nói, cô không phải Cố Cảnh Hàm, những điều tốt đẹp mà cô nói với con mình đều không tính. Không thể bỏ Lịch Lịch ở lại mà mang An Ca đi chơi, huống chi tình trạng của Lịch Lịch thế này, sao có tâm trạng đi du lịch được?"

"Mẹ, dì Hàn, con hiểu rồi." Cố Chỉ Lịch chậm rãi ngẩng mặt lên, nghiêm túc nhìn mẹ, lại nhìn dì Hàn, "Lịch Lịch đang bệnh, không thể ra ngoài chơi."

"Phải rồi, Lịch Lịch cần phải dưỡng bệnh cho tốt, sau khi khỏe lại đi đâu cũng được hết." Cố Cảnh Hàm duỗi ngón tay út phải ra, "Nào, lại ngoéo tay với mẹ."

"Dạ!" Cố Chỉ Lịch ngoéo tay chặt với mẹ, nhìn vào trong mắt mẹ: "Nếu mẹ lừa con, mẹ chính là Đầu Heo Lớn!"

"Là cái đầu heo này sao?" Hàn Bùi Vân lấy ra một bộ sưu tập cái ảnh động đầu heo.

"Cái này khi nào có?" Cố Cảnh Hàm vừa rồi không chú ý tới điện thoại, không biết Lịch Lịch lén lút chụp ảnh mình, chế tạo một đống đầu heo gửi cho Hàn Bùi Vân.

"Ha ha ha ha..." Hàn Bùi Vân cùng hai đứa nhỏ cười nhạo cô.

"Xấu quá, xóa đi..." Cố Cảnh Hàm trước tiên xóa hình trên điện thoại mình, sau đó đi lấy điện thoại của Hàn Bùi Vân.

"Thật sống động... thật sống động... như vậy..." Hàn Bùi Vân vừa né tránh vừa gửi lại biểu cảm đầu heo mà Cố Cảnh Hàm đã xóa cho cô ấy.

Chỉ là chân tay luống cuống, vô tình bấm vào nhóm phụ huynh, gửi vào nhóm hai biểu tượng cảm xúc đầu heo.

"Ối!" Hàn Bùi Vân hốt hoảng.

"Cái gì!" Cố Cảnh Hàm bị cô hù dọa, hoảng hốt.

"Em gửi nhầm vào trong hội phụ huynh rồi." Hàn Bùi Vân làm biểu cảm ngây thơ vô số tội nhìn Cố Cảnh Hàm.

"Thu hồi!"

Hàn Bùi Vân cúi đầu thao tác: "Được rồi."

Trong nhóm yên án, chắc không có ai nhìn thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play