Kỳ nghỉ đông của trường mẫu giáo sắp kết thúc, ba mẹ Hàn Bùi Vân cảm thấy ở lại nhà con gái cũng không giúp đỡ được gì, nên định về quê. Trước khi hai vợ chồng vào nhà ga còn dặn dò, bảo con gái thường xuyên cập nhật tình hình của Lịch Lịch và An Ca, nếu lúc nào cần hai người thì cứ gọi.

Sau khi đưa ba mẹ vào trong nhà ga, cô dừng lại ở cổng hồi lâu, nhìn bóng lưng hơi khom của ba mẹ dần dần rời xa, cho đến khi biến mất trong đám người, không nhìn thấy nữa.

Cô còn chưa kịp nhớ lại tâm trạng chua chát lúc này, An Ca đã nắm tay cô lắc từ bên này sang bên kia.

Hàn An Ca đội chiếc mũ len màu xanh cùng kiểu dáng với Lịch Lịch nhưng khác màu, ngẩng cao mặt mỉm cười với mẹ: "Mẹ, mẹ không vui à?"

Hàn Bùi Vân suy nghĩ một chút, mỉm cười với con: "Không có."

Lại nhìn về phía ba mẹ cô đã biến mất, Hàn Bùi Vân nắm tay cô nhóc, chậm rãi đi ra ngoài.

Hàn An Ca vẫn đang rối rắm với vẻ mặt ngơ ngác của mẹ vừa rồi, rõ ràng là không vui.

Nhóc con đi được mấy bước thì dừng lại, lại ngẩng mặt lên: "Ông bà ngoại đi về, có phải mẹ không nỡ không?"

"Một chút." Hàn Bùi Vân nhẹ nhàng nhéo An Ca mặt, cảm thấy con gái có thể không hiểu cô đang nghĩ gì, nhưng vẫn chuẩn bị nói cho con gái biết.

"Mẹ chỉ cảm thấy... thời gian trôi qua nhanh quá." Hàn Bùi Vân nhớ lại lúc cô bị đuổi ra khỏi nhà khi đang mang thai An Ca, ba mẹ cô còn trẻ khoẻ hơn bây giờ rất nhiều, dáng người thẳng.

Lại nhớ về những năm xa hơn, khi đó ba mẹ đưa cô đi học đại học, không yên tâm mà đưa đến sân ga, hết lần này đến lần khác dặn dò những chuyện sinh hoạt đời thường.

Khi cô học cấp 3, vì bị bạn cùng lớp bắt nạt nên mẹ cô, người quá coi trọng thể diện, đã lôi cô yếu đuối đi tìm phụ huynh kia nói lý.

Lúc cấp 2, khi mới có kinh nguyệt, Hàn Bùi Vân sợ hãi vô cùng, gọi điện thoại cho mẹ nhưng mẹ không nghe máy, nên gọi cho ba, sau đó Hàn Hoè xin nghỉ vội chạy đến trường học, người đàn ông trung niên vụng về, đỏ mặt lấy ra một gói băng vệ sinh trong túi.

Khi cô học tiểu học, trường tổ chức thi đấu viết báo tay, một nhà ba người cùng nhau làm cho tới rạng sáng, lúc đó mẹ cô tự tin nói: "Chúng ta không thể làm Tiểu Vân chúng ta xấu hổ được".

Ký ức đọng lại ở trường mẫu giáo sau giờ học, cô ngồi trên xà ngang xe đạp của ba, ba cô đạp xe phía sau, ngân nga một bài hát mới sáng tác: "Tiểu Vân, Tiểu Vân, mau lớn nhanh lên..."

"Mẹ?"

Giọng nói của An Ca đem cô trở về hiện thực, Hàn Bùi Vân nhìn nhóc con trước mắt, trong lúc nhất thời có ảo giác thời gian và không gian giao nhau.

Cô quỳ xuống trước mặt cô nhóc, hỏi: "An Ca, con có muốn cưỡi ngựa không?"

"Muốn ạ!" Hàn An Ca lập tức nằm lên lưng mẹ, ôm chặt lấy cổ mẹ.

"Hy vọng con cùng Lịch Lịch có thể chậm lớn lên." Hàn Bùi Vân cõng An Ca trên lưng đi đến bãi đậu xe nhà ga, bởi vì cô có thể lực tốt, An Ca lại nhẹ nên Hàn Bùi Vân không cảm thấy vất vả trên đường đi.

Điều cô đang nghĩ trong lòng là mong thời gian trôi chậm lại để cô và Cố Móng Heo có thể dành nhiều thời gian hơn cho con.

"Không được đâu mẹ." An Ca nghiêm túc giải thích với mẹ: "Con đã hứa Lịch Lịch sẽ nhanh chóng lớn lên."

Bầu không khí mong chờ có chút u buồn bị câu nói của An Ca phá hỏng, Hàn Bùi Vân bất lực hỏi con: "Sốt ruột muốn lớn lên để làm gì?"

"Lịch Lịch nói trưởng thành sẽ cưới con!" Hàn An Ca rất hưng phấn, giơ cao hai tay, làm động tác bay như siêu nhân.

Hàn Bùi Vân xụ mặt, mới bao lớn mà trong mắt đã không có người mẹ này nữa rồi. Nhưng cô biết những lời cô nói cũng vô ích, cũng không ảnh hưởng tâm trạng, bước chân dừng lại, ôm lấy bắp chân của An Ca bằng cả hai tay rồi cúi xuống.

"Sẵn sàng chưa? Superman sắp cất cánh!"

Hàn An Ca đọc lời anime yêu thích của mình: "Bay vào vũ trụ, rộng lớn bao la!"

Hàn Bùi Vân lập tức tăng tốc chạy về phía trước, đồng thời đảm bảo an toàn cho An Ca.

Còn cách chỗ để xe còn hơn chục mét, An Ca được mẹ cõng cười khanh khách, Hàn Bùi Vân lúc này đá phải một vật gì đó, vội vàng dừng lại vì sợ bước đi không vững sẽ ngã.

Nhưng chỉ là một chai nước khoáng, chai nhựa bay cao đập vào sàn xi măng lăn hai lần.

Hàn An Ca nhớ lại lời cô Trần thường dạy - "Các bạn nhỏ nên chú ý giữ gìn vệ sinh, phân loại rác và không được vứt rác bừa bãi."

"Mẹ ơi, chai nhựa là rác tái chế được phải không? Con muốn vứt nó vào thùng rác."

"Đúng vậy." Hàn Bùi Vân đặt An Ca xuống, nhìn cô nhóc nhảy nhót đi qua, cúi người nhặt bình nước lên.

Thỉnh thoảng trong bãi đậu xe có xe cộ đi qua, Hàn Bùi Vân luôn ở bên cạnh cô nhóc, đề phòng những phương tiện đi qua không nhìn thấy con gái đang ngồi xổm mà gây ra tai nạn.

Phía sau cô có tiếng bước chân, kèm theo tiếng bao tải cọ xát vào nhau xào xạc, Hàn Bùi Vân lúc đầu không để ý, nhưng âm thanh đó càng ngày càng gần cô, cuối cùng cô thậm chí còn cảm thấy nó ở ngay bên tai cô, khiến người ta phải rùng mình.

Cô chợt quay lại và thấy một người đàn ông quần áo tả tơi đứng đằng sau cô, tay xách một chiếc bao tải màu trắng. Tóc tai râu ria dài luộm thuộm, khuôn mặt tái xám, hai bên má gầy hóp. Hàn Bùi Vân trong giây lát sợ hãi khi một người như vậy đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.

Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt cô, không nói gì.

Hàn Bùi Vân không biết người này có vấn đề tâm thần hay không, liền lui về phía sau một bước, vô thức đến gần An Ca, che chở con gái.

Người đàn ông hạ tầm mắt nhìn đứa nhỏ phía sau, sau đó mở bao tải ra, trải ra trước mặt An Ca.

Hóa ra chỉ đến đây để thu chai nhựa.

Hàn Bùi Vân thả lỏng thần kinh, tự trách mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Ngay cả người nhặt rác cũng nên được kính trọng, Hàn Bùi Vân khuyến khích An Ca: "An Ca, con cứ đưa cái chai cho chú này là được."

An Ca nhìn người đàn ông đưa chai nước ra, ánh mắt rất quái dị.

Người đàn ông bỏ chai vào bao, quay người rời đi không nói lời nào, vừa đi, các chai trong bao cọ xát, ép vào nhau, tạo ra âm thanh kỳ lạ mà Hàn Bùi Vân vừa nghe thấy.

Hàn Bùi Vân tìm được xe của mình, đợi An Ca ngồi vững vàng mới lái xe ra khỏi bãi đậu xe, lái xe một đoạn, cô nhìn thấy người đàn ông đứng trước thùng rác trong bãi đậu xe, dùng tay lục lọi. Nghe thấy tiếng ô tô đi ngang qua, người đàn ông ngước lên.

Ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ xe, Hàn Bùi Vân luôn có cảm giác khi người đàn ông nhìn cô, ánh mắt của anh ta dường như đang tìm hiểu thứ gì đó, không giống như người xa lạ lần đầu gặp mặt.

"Mẹ, hình như con đã từng gặp chú này rồi." Hàn An Ca nghĩ rất lâu, nhưng lại không có chút ký ức nào.

Hàn Bùi Vân không cho là đúng hỏi: "Con nhìn thấy ở đâu?"

Nhóc con tìm được một cái thích hợp giải thích, cười nói: "Hình như là trong phim hoạt hình gì đó."

Hàn Bùi Vân mỉm cười nhẹ nhõm, cô thực sự bội phục trí tượng tượng phong phú của An Ca, nghĩ đến thành phố nào cũng có người đi nhặt rác, trong lòng lại thấy đáng thương cho họ.

Sau khi bị lộ ảnh, Hàn Bùi Vân cảm thấy mình có chút căng thẳng, mỗi khi ra ngoài có người nhìn cô nhiều lần, cô luôn lo lắng bị họ nhận ra. Thật ra nghĩ kỹ lại, bản thân cũng không phải nữ minh tinh, trên mạng có nhiều người thích cô, nhưng thực tế thì người từng nhìn thấy ảnh của cô, ở bên ngoài thấy cô chưa chắc gì đã nhận ra.

Giữa trang điểm và không trang điểm vẫn có khác biệt lớn.

Chuyện mà Hàn Bùi Vân lo lắng nhất bây giờ là bản thân sẽ ứng xử thế nào với ánh mắt hiếu kỳ với cô vào ngày khai giảng của An Ca.

Và cái đầu trọc nhỏ An Ca đang rất hài lòng.

Nhờ Cố Móng Heo mà nghỉ đông một cái đã đổi siêu xe, phô trương thôi rồi. Có độc giả trên mạng chụp ảnh cô khi ký tên, vốn là chụp chữ khi cô ký kênh, nào ngờ dính ngay tay trái đang đặt trên cuốn truyện, thế này chiếc nhẫn kim cương ở ngón giữa đã gây sự chú ý. Có người phát hiện đây là mẫu mới theo mùa của thương hiệu trang sức cao cấp G, có giá sáu con số, trên trang web chính thức của thương hiệu này có dòng diễn tả ý nghĩa của chiếc nhẫn này – 'Người yêu nhau cuối cùng cũng sẽ ở bên nhau'.

Chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa tượng trưng cho lễ đính hôn, ban đầu họ tò mò ngoại hình của Hàn Bùi Vân, giờ thì lại tò mò về đời sống tình cảm của cô sau khi lộ diện.

Sau khi biết được CP Vân Hàm, Hàn Bùi Vân bấm vào xem mấy lần, không có nhiều người theo dõi, nhưng lượng thông tin trong đó rất lớn, có người cẩn thận xem qua bài viết trên weibo của cô và Cố Cảnh Hàm, chỉ ra bài Cố Cảnh Hàm đã đăng những dòng chữ được viết bằng chữ viết tay là của Phi Vân Ca, còn làm so sánh với bản chữ ký mà bản thân có được với bản của Cố Cảnh Hàm.

Dòng chữ viết tay này nội dung của nó, nếu nói là thư tình cũng không nói quá đi?

Còn có bài đăng đêm giao thừa của Cố Cảnh Hàm, đăng ảnh chụp sủi cảo, sau đó Phi Vân Ca cũng đăng hình một bàn sủi cảo, trong đó có mấy cái sủi cảo đến cả nếp gấp cũng giống nhau.

Quan trọng là cái đêm cô chạy tới nhà họ Cố đưa cháo cho Cố Cảnh Hàm, nhất thời thừa nhận là mẹ nhỏ, thế mà Cố Cảnh Hàm đã đăng lên Weibo ẩn ý —Cô ấy thừa nhận, phải làm kỷ niệm.

Là 'cô ấy', không phải là 'anh ấy'.

Mọi người lập tức hiểu ra, la hét òm xòm kêu cắn đúng rồi, hai người này là một đôi, đến nhẫn đính hôn cũng có luôn rồi.

Chỉ cần hai đương sự không đứng ra thừa nhận, thì mọi chuyện chỉ là do mọi người suy đoán, Hàn Bùi Vân nhìn thấy fans cắn CP của hai người cảm thấy rất thú vị, rồi quay trở về thế giới thực, lại phát sầu.

Vào ngày đầu tiên của học kỳ mới ở trường mẫu giáo, Hàn Bùi Vân đã làm rất nhiều tâm lý cho An Ca trên đường đến trường, dặn dò cô nhóc nếu có bạn nhỏ nào chọc cô nhóc không có tóc thì không được tức giận, mà có giận cũng không được đánh người ta, nhất định phải tìm mẹ để xử lý.

Hàn An Ca không ngừng gật đầu đồng ý, sau đó nhìn cô với đôi mắt sáng ngời: "Mẹ, sau giờ học chúng ta đi gặp Lịch Lịch được không ạ?"

Cô nhóc suy nghĩ rất đơn giản, sau khi trở lại nhà trẻ, ban ngày cô nhóc có thể ở nhà trẻ, buổi tối lại đến bệnh viện như trước.

Hàn Bùi Vân sao mà không nghĩ tới chuyện đó chứ? Nhưng mà vẫn phải chấp nhận hiện thực.

"Không được, mẹ nói rồi, trước khi Lịch Lịch khỏi bệnh, một tuần chỉ đến một lần."

"Vâng ạ..." An Ca chán nản cúi đầu.

Đỗ xe bên đường, bảo An Ca tự mang cặp sách, vừa xuống xe, cô nhận ra trong đám đông có vài phụ huynh cùng lớp với An Ca, cũng đang đưa con đi vào trong. Cô đi đến với tâm trạng thấp thỏm, mấy phụ huynh nhiệt tình chào hỏi cô.

"Hoá ra mẹ An Ca là tác giả, sao cô lại giỏi vậy chứ?"

"Đúng rồi, cô lại đổi xe hả? Xe này chắc đắt lắm nhỉ?"

"Mẹ An Ca học kỳ này có muốn làm trong hội phụ huynh không? Cô là tác giả, tôi là người đầu tiên bỏ phiếu cho cô."

Hàn Bùi Vân cười không đẹp lắm, khóe miệng nhếch lên, chỉ là trong lòng xấu hổ, trước đó nói cô là nhân tình được người khác bao nuôi... hình như là mấy người này nhỉ?

Lộ diện như thế này cũng tốt, ít nhất cô có thể chứng minh mình không bị bao nuôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play