Quả thật Lục Xuyên Trạch cõng đi nhanh hơn rất nhiều, đầu Chử Trần gác lên vai cậu chìm vào giấc ngủ sâu.
Bình minh mau chóng ló rạng, không mất bao lâu Lục Xuyên Trạch đã đi ra khỏi hang bướm.
"Chử Trần, dậy đi, đi ra rồi."
Chử Trần mơ màng mở mắt, còn chưa tỉnh táo leo từ lưng Lục Xuyên Trạch xuống, "Sao cậu không gọi tôi dậy, đi xa như thế không phải mệt muốn chết à."
"Không sao, thể lực tốt."
Miệng thì nói thể lực tốt, nhưng Lục Xuyên Trạch lại liên tục xoa cổ tay mình. Chử Trần bĩu môi, tuân lệnh qua đó bóp tay.
Ở Hắc tinh cũng sắp 4 ngày rồi, bọn họ phải tới được căn cứ của trường chậm nhất vào ngày thứ 5.
Càng đi vào sâu thì thú dị năng càng khỏe hơn.
Chử Trần cảm thấy là lạ, tại sao trên đường đi không hề gặp được bất kỳ một học sinh nào.
"Lục Xuyên Trạch, cậu xem vị trí của mọi người thử, tại sao đã 4 ngày trôi qua, không có bất kỳ ai xuất hiện ở vòng thứ 4."
Vị trí của từng người hiện rõ trên bản đồ, nhưng vị trí của hai người họ lại cách căn cứ xa tít tắp.
"Có lẽ chúng ta lạc đường rồi."
"Không phải chứ, chúng ta cùng đội Tiết Thành đều đi ra từ hang bướm sao bọn họ tìm được đường đi, còn chúng ta thì bị lạc được."
"Do vị trí của đầm lầy thay dổi, không phải chúng ta."
Tuyến đường đi trên bản đồ hiển thị bọn họ đang đứng im, còn đầm lầy thì lại chuyển động liên tục, không phải bọn họ đi ra từ hang bướm, mà là cả vùng đầm lầy đi ra từ hang bướm mới đúng.
Đáy lòng Chử Trần đã sớm mất cảm giác, gặp quá đủ thứ rồi, đầm lầy mọc thêm chân mà thôi, có gì lạ cơ chứ.
Aaaaaaaaaaaa, cái tình huống quái gì đây.
"Đừng cuống, tuy giờ mặt đất còn đang chuyển động, nhưng về cơ bản hướng di chuyển của nó vẫn đang tiến về phía căn cứ, không biết chừng chúng ta không cần đi cũng có thể tới được đó."
Chử Trần xoa xoa thái dương, buồn bực ừ một câu.
"Lục Xuyên Trạch, lỗi tại tôi. Sao tôi làm gì cũng đều không được."
Lời vừa cất lên Lục Xuyên Trạch ngay lập tức ngơ người, đã xảy ra chuyện gì, đây còn là Chử Trần không sợ trời không sợ đất sao?
"Sao trách cậu được, chúng ta chưa từng đi qua hang bướm, làm sao biết được việc có đầm lầy, gặp chuyện như này cũng chẳng có gì đáng ngại cả."
Lục Xuyên Trạch lén nhìn sắc mặt của Chử Trần, rất bất ổn nha.
"Chử Trần, cậu, có phải cậu sắp tới kỳ phát tình không."
Omega trong kỳ phát tình rất dễ nhạy cảm, có khuynh hướng ghét bỏ bản thân, Chử Trần cũng không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng.
"Không thể nào mới mấy ngày thôi mà."
"Nhưng, pheromone của cậu không ổn định, kỳ phát tình rối loạn cũng là bình thường. Không thì cậu gỡ miếng dán tuyến thể xuống xem sao."
Miếng dán tuyến thể được làm riêng cho Chử Trần, có khả năng khống chế phermonone lộ ra bên ngoài, thông thường không thể phát hiện ra vấn đề.
Dưới ánh mắt quan tâm của Lục Xuyên Trạch, Chử Trần hừ một tiếng, "Tuyệt đối không phải đến kỳ phát tình, cơ thể tôi tôi hiểu rõ."
Khoảnh khắc miếng dán được gỡ mùi hương cam thanh mát ùa ra, pheromone như bị phơi khô nằm bẹp dí mềm nhũn, không có chút sức lực nào.
Bị vả mặt cũng nhanh thật.
Cho dù Chử Trần có mặt dày cỡ nào cũng có chút sượng.
Giọng cậu hơi hoảng loạn nói: "Giờ phải làm sao."
Thanh âm vô thức mang theo tiếng nghẹn ngào, trông vô cùng đáng thương, vành mắt ửng đỏ, hai tay luống cuống.
Đột nhiên, thú dị năng lao đến, Chử Trần ngay lập tức quật ngã nó xuống đất, mu bàn tay vì thế mà đỏ cả một mảng, nước mắt nhanh tụ lại thành dòng.
"Lục Xuyên Trạch, cậu đứng đờ ra đó đợi chết à? Thú dị năng ngay sau cũng không biết tránh."
"Xin lỗi."
Lục Xuyên Trạch chỉ chú tâm đến sức khỏe của Chử Trần, không phát hiện ra có con bướm bay lại gần.
Con bướm đó dài 50cm, đôi cánh to lớn giang rộng, nằm dưới đất không động đậy.
"May có anh Tranh này cứu cậu, giờ cho tôi ngửi pheromone coi như là cảm ơn được không?"
Đôi mắt trong veo sáng lấp lánh, Chử Trần bồi thêm một câu: "Cũng miễn cưỡng ha."
Đối mặt với bộ dáng nhanh đưa đồ ra của Chử Trần làm Lục Xuyên Trạch không thể, cũng không dám chống lại ngay lập tức phóng ra rất nhiều pheromone, chỉ lo sơ ý làm kỳ phát tình của Chử Trần trở nên nghiêm trọng hơn.
Mùi sữa ngọt vây quanh Chử Trần, cảm giác như đang ở trên mây, lâng lâng quên đi tất cả mọi thứ xung quanh.
Ánh mắt dần trở nên mê man, pheromone trên người không chịu kiểm soát nữa mà sáp lại người Lục Xuyên Trạch, như đang say sữa vậy.
Chử Trần bị giọng nói không cảm xúc của hệ thống làm giật bắn người, lập tức tỉnh táo hơn, hai má có hơi ửng hồng.
'Nói, đầm lầy có phải là do cậu bày trò không."
"Hic hic hic, sao ký chủ phát hiện ra chứ. Thực ra người ta cũng vì muốn tốt cho mấy người, bên trong đầm lầy cực kỳ nhiều tinh hạch, không phải mấy người cũng đang cần tìm nó sao."
"Làm ơn được dùng cái giọng mắc ói đó nói chuyện với tôi, với cả bọn tôi đâu cần cậu di chuyển đầm lầy làm gì. Hơn nữa, nói thật đi sao cậu di chuyển được nó."
"Quyền hạn của ký chủ chưa đủ, không thể trả lời. Tôi sẽ đảm bảo cho ký chủ được an toàn, đợi hai người hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ trực tiếp đưa hai người về thẳng căn cứ."
Những lúc nghiêm túc hệ thống liền bắt đầu giả chết, di chuyển được cả vùng đầm lầy rộng lớn như này tốn rất nhiều sức mạnh, còn đưa bọn họ đến được căn cứ, xem ra hệ thống này thực sự còn nhiều bí ẩn.
Lục Xuyên Trạch đột nhiên nói: "Nếu như thế giới bên ngoài không tìm được chúng ta thì sao?"
"Ký chủ yên tâm, tôi đã thay đổi nội dung phát sóng, bọn họ không phát hiện ra đâu."
Lời hệ thống nói như mấy tên phản diện vậy, nếu như bọn họ biến mất có khi thần không biết quỷ không hay.
"Nhiệm vụ gì?"
Vì để sớm ra khỏi chỗ này, cần mau chóng hoàn thành nhiệm vụ mới là con đường đúng đắn.
"Phải vào trong không gian ảo, hai người đều sẽ mất ký ức, hoàn thành nhiệm vụ kích hoạt là có thể thoát ra. Hai người yên tâm đi, dòng thời gian không giống nhau, nói chung là chỉ có lợi không có hại."
"Sau khi xong nhiệm vụ ngoài việc đưa bọn tôi trở lại căn cứ còn được thưởng gì không?"
"Có chứ, phần thưởng hoàn thành là 100 điểm tích phân. Còn có đống tinh hạch kia tôi sẽ đào giúp hai người luôn."
Chử Trần cân nhắc giây lát, "Tôi từ chối."
"Từ chối vô hiệu, xin ký chủ hãy hợp tác hoàn thành nhiệm vụ. Không làm xong linh hồn hai người sẽ ngay lập tức bị đổi, hơn nữa sẽ không bao giờ quay về lại được."
Lục Xuyên Trạch vươn tay xoa đầu Chử Trần, nhẹ giọng nói: "Không cần sợ, có khó cỡ nào cũng còn tôi cơ mà, cho dù không còn ký ức tôi cũng sẽ không làm hại cậu đâu."
"Ai sợ chứ, tôi chỉ là không quen, cảm giác mất ký ức có hơi căng thẳng mà thôi."
"Ký chủ yên tâm, không nguy hiểm chút nào."
"Vậy làm sao để đi vào không gian ảo. Giống game VR 3D không không?"
Chử Trần mới chơi game VR 3D, không rành mấy thứ khác lắm.
"Hai người chỉ cần nắm tay nhau cùng nhắm mắt là được, còn lại giao cho tôi."
Chử Trần hiểu rồi, ra là không được hỏi cách hoạt động chứ gì.
Bàn tay Lục Xuyên Trạch mạnh mẽ nắm chặt tay Chử Trần, dùng sức đến mức Chử Trần phải hít sâu một hơi.
"Chậc, thực ra người sự là cậu thì có."
Trong phút chốc dưới đất nơi hai người đứng xuất hiện một cái hố sâu, còn người thì đã biến mất không còn dấu vết.
Bên trong thế giới ảo.
Thủ đô.
Đế quốc vừa có một trận chiến thắng, áo giáp trên người Lục Xuyên Trạch nhuốm màu máu còn chưa kịp tháo ra đã bị gọi đến tổng bộ.
"Lục thượng tướng, chúc mừng chúc mừng, vừa mới đánh thắng trận đã vội kết hôn, đúng là song hỷ lâm môn."
"Kết hôn gì?"
Giọng nói của Lục Xuyên Trạch khản đặc, vừa mới từ tàu chiến xuống đến thời gian uống ngụm nước còn không có.
Đôi môi khô nứt, dưới cằm còn có vết máu khô. Hàng lông mày sắc bén, đầu lông mày nhăn lại, trông có vẻ không dễ dây vào.
"Ơ, Lục thượng tướng còn chưa biết gì sao, cậu đã quá tuổi kết hôn từ lâu. Bây giờ còn kéo dài không chịu kết hôn, dựa theo luật phía trên cưỡng chế thi hành việc ghép đôi cậu với omega, muộn nhất ngày mai phải đi đăng ký."
Sắc mặt Lục Xuyên Trạch càng lạnh dần, ai mà không biết cậu ghét nhất là omega. Nhu nhược yếu đuối, dạy không được mắng không xong, lúc nào cũng phải dỗ dành.
Lục Xuyên Trạch bước vội về phía phòng làm việc của nguyên soái, người trong phòng đang nhâm nhi ly trà kỷ từ, Lục Xuyên Trạch hùng hổ đi vào khiến ông suýt nữa bị sặc.
"Làm gì thế, trông như kẻ cướp, kìm lại tính bạo lực của cậu đi, cậu cứ như này thì omega nào thích."
"Ngài là người đưa hồ sơ ghép đôi cho tôi đúng không, ngài biết rõ tôi không thích omega, cũng không hứng thú với việc kết hôn. Vừa mới đánh trận xong, qua hai ngày nữa tôi phải quay về căn cứ."
Nguyên soái đập xuống bàn một tiếng rầm làm bình sứ ngã xuống, trợn trừng hai mắt tức giận nói: "Căn cứ, căn cứ, suốt ngày chỉ biết nói chuyện đánh đánh giết giết, kết hôn mới là chuyện lớn nhất đời người. Dù thế nào đơn xin kết hôn đã đề lên rồi, cậu làm sao thì làm."
"Đợi tí, Lục Xuyên Trạch, cậu đi đâu đấy, buổi chiều tôi có hẹn omega đó đi ăn, nếu cậu không đi đừng hòng ra chiến trường nữa."
Bước chân của Lục Xuyên Trạch chợt khựng lại, cũng không biết nghe được không.
Tâm trạng Chử Trần chán nản nghịch máy tín hiệu, cà phê trong ly bị khuấy không ra hình dạng gì từ lâu.
Cậu vừa mới từ chiến tuyến trở về đã bị ép đến quán cà phê. Nghe đồn cuộc hôn nhân này là do cưỡng chế ghép đôi, cậu cũng quên luôn Đế quốc còn có chuyện ép hôn này đấy, buổi chiều kiếm cớ đuổi tên alpha kia đi cho xong chuyện.
Về cung nói gì cũng phải khiến ba lớn cậu sửa lại luật pháp, thời đại nào rồi còn làm ba cái chuyện ép hôn như này.
Cho dù có tương thích 100% cũng không được.
Chợt Chử Trần nghe tiếng mọi người xung quanh la hét, cậu nghi ngờ quay đầu lại, đối diện trước mặt là khuôn mặt ngàn năm như một, lập tức cúi xuống rồi ngước lên nhìn lại, vẫn đứng đây.
Không phải ảo giác.
"Xin chào, cho hỏi cậu có phải Lục Xuyên Trạch không? Tôi nhận được tin tức từ hệ thống tới đây."
"Chử Trần, 5 tiếng trước chúng ta mới gặp nhau, mà cậu cũng không xa lạ gì mùi của tôi. Không cần giả vờ làm người lạ."
"M*, lưu manh."
Vành tai Chử Trần đỏ chót, đây là lời người bình thường sẽ nói sao, vừa mới gặp đã giở thói lưu manh.
"Không ngờ cậu là omega."
"Omega thì sao, không chấp nhận việc omega lên chiến trường chứ gì, cậu vẫn mang trong mình tư duy của một tên alpha, nghĩ rằng omega nên ở nhà làm mẹ hiền vợ đảm, cả đời sống cuộc sống nhạt nhẽo."
"Chưa từng nghĩ vậy, cậu như thế vẫn rất tốt."
Hôm qua hai người vẫn là đồng đội kề vai sát cánh giết địch, mà giờ ở trong khung cảnh gượng gạo tại quán cà phê này, ngay tiếp theo đã phải đối mặt với chuyện hôn nhân lớn nhất đời người.
"Quý khách, ngài uống gì?"
"Nước cam."
"Đợi đã, không được uống nước cam, chọn cà phê đi."
Lục Xuyên Trạch nhìn về phía Chử Trần, ánh mắt tỏ ý, "Tại sao?"
"Tới quán cà phê không uống cà phê lại đi uống nước cam làm gì, cho ly latte."
Chử Trần trừng mắt nhìn chăm chăm Lục Xuyên Trạch, hồi lâu người đối diện cũng phải chịu thua, "Lấy một ly latte."
Với tình huống ngượng ngùng bây giờ, trong đầu Chử Trần ngoài chuyện quân đội ra không nghĩ được thứ gì khác nữa.
Có điều cậu cùng Lục Xuyên Trạch đều là thượng tướng, nhưng không cùng một quân đoàn, nói chuyện công việc thì sẽ bị nghi là muốn thăm dò bí mật. Chử Trần chỉ đành khóa chặt miệng không nói gì.
"Lục Xuyên Trạch, tôi biết cậu chắc chắn cũng không muốn kết hôn, nhưng đã tới nước này, không kết hôn e chừng không được. Chúng ta ra quy ước ba điều, kết hôn giả thì sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT