- Em có tranh gì đâu, chẳng qua em muốn mọi thứ tốt đẹp đến với con gái của chúng ta mà thôi, chắc chắn là con bé nhớ nhà lắm, sao mà chúng ta đợi con bé du học 5 năm được nhưng sao chỉ còn vài ngày nữa mà em thấy dường như bản thân không thể nào chờ được nữa vậy đó mình.

- Anh cũng giống như em, cũng rất nhớ bảo bối nhà chúng ta, sau khi nó về chúng ta sẽ giới thiệu con với các thành viên trong công ti và đưa con bé lên học hỏi để chuẩn bị thay em và anh quản lí diều hành công ti này của gia đình chúng ta.

- Như vậy có nhanh quá với con bé không anh, em sợ nhanh quá con bé sẽ không thích ứng kịp với khối lượng công việc và con người nhiều như vậy.

- Em quên rằng con bé còn có hai vợ chồng mình hậu thuẫn đằng sau sao ? Hơn nữa em đừng quên rằng con bé nhà mình rất thông minh và tài giỏi nữa đó.

- Nhưng mà em còn sợ lắm.

- Đừng lo lắng, 5 năm xa quê hương con bé vẫn còn sinh tồn được thì lần này anh tin con bé cũng sẽ làm được, anh và em phải tin tưởng vào con chứ đứng không ?
- Dạ vâng anh.

Tại ban công của căn chung cư mà Phó Duật Thừa và Kiều Nhiên Nhiên đã thuê, có hai người đang ngồi với nhau với gương mặt buồn thiu, không nỡ như sắp xa một thứ gì đó.

- Chúng ta sắp được gặp ba mẹ rồi Duật Thừa, cậu có thấy tiếc nuối vài kỉ niệm đây ở đây giống như tớ không ?
- Nơi này có thể coi như là ngôi nhà thứ hai dạy chúng ta cách trưởng thành với mọi thứ chỉ với 5 năm, tớ thấy mọi thứ trôi qua sao nhanh quá, mới ngày nào qua đây còn bỡ ngỡ mà giờ đây chúng ta cứ như người bản xứ sống ở đây vậy.

Thành thạo với mọi thứ ở đây, quen biết cũng rộng hơn khi chúng ta còn là một đứa con nít, không còn là những đứa trẻ ngày ngày đi học về rồi lại đi trêu hết người này đến người khác đến nỗi bị gọi phụ huynh nữa, chúng ta bây giờ đã đủ trách nhiệm để chịu cho mọi việc chúng ta làm rồi.

- Tớ chỉ mong sau này bản thân có thể mạnh mẽ bước trên con đường mà tớ đã chọn, cho dù sau này không còn ba mẹ thì vẫn sống được.

- Yên tâm cậu còn có bạn thân là tớ mà, lo gì cơ chứ đứa nào dám bắt nạt cậu tớ sẽ cho nó biết tay.

- Chả biết lúc đó tớ bảo vệ cậu hay cậu bảo vệ tớ nữa đó Duật Thừa.

Chúng ta đã dành nguyên một tuần để nói lời tạm biệt với con người và mọi thứ nơi đây rồi, bây giờ chúng ta cùng nhau ngắm nhìn bầu trời về đêm của nước Đức lần nữa, ngày mai khi cất cánh lúc đó chúng ta sẽ không đem theo những kí ức của nơi này nữa, mà chuẩn bị tâm thế đón nhận một cuộc sống gọi là mới những thực chất chúng ta đã sống từ bé rồi, chỉ là độ tuổi và thời gian khác nhau khi chúng ta ở tại nơi đó mà thôi.

- Mọi thứ diễn ra đều có sự sắp đặt của nó, Phó Duật Thừa cảm ơn cậu đã làm bạn với tớ từ khi chúng ta còn đi học rất là nhỏ, cảm ơn cậu đã bên cạnh động viên tớ trong suốt thời gian chúng ta xa nhà, cảm ơn cậu vì tất cả, người bạn tốt của tớ.

- Phó Duật Thừa tớ cũng phải cảm ơn Kiều Nhiên Nhiên cậu đó nha, nhờ có một cô bạn nghịch ngợm như cậu mà tớ tự tin hơn nhiều, hồi đó đi học tớ bị bạn khác bắt nạt cũng may có con nhỏ hung dữ là cậu bảo kê chứ không thôi làm gì có một Phó Duật Thừa mạnh mồm như bây giờ chứ! hehehe!

- Ý cậu là tớ dạy cậu trở nên hung dữ như bây giờ á hả, cậu muốn ăn đòn trước khi đi ngủ phải không Phó Duật Thừa ?
Cả hai cùng nhau tâm sự tới tận gần sáng rồi vào chuẩn bị hành lí ra sân bay về nước, họ thức nguyên đêm để trò chuyện vui đùa cùng nhau chứ không có đi ngủ, vì đêm đó là đêm cuối họ được thức ở tại đất nước Đức mà.

Cuối cùng thì ngày mà tất cả mọi người chờ đợi cũng đã tới, gia đình mong được gặp lại con cái sau bao nhiêu năm còn du học sinh muốn về với gia đình của họ được nằm trong vòng tay bao bọc của người thân trong gia đình chứ không phải bôn ba nơi đất khách quê người, nhưng tất cả du học sinh đã hoàn tốt sứ mệnh của bản thân và vượt qua nó một cách ngoạn mục không thể ngờ đến được.

Từ xa mọi người đã nhìn thấy đoàn du học sinh trở về, họ tìm bóng dáng người con của mình xa quê nhiều năm và rồi ai cũng có thể ôm chặt lấy đứa con mà ngày đêm họ nhớ nhung rồi, ông bà Kiều dường như đã thấy bóng dáng nhỏ bé của đứa con gái họ ngày nào, bây giờ nhìn con bé trưởng thành và xinh đẹp hơn rất nhiều, Kiều Nhiên Nhiên cũng đã thấy được ba mẹ của mình, cô kéo hành lí chạy về phía ba mẹ.

Tới chỗ ba mẹ cô như một đứa trẻ bao nhiêu nỗi nhớ nhung cô dành hết vào cái ôm này, cô bật khóc như một đứa trẻ sau bao nhiêu năm cuối cùng cũng có thể được thấy ba mẹ vậy đó, cô khóc bù lu bù loa và ông bà Kiều cũng như thế, gặp lại con gái bảo bối tâm can này họ thật sự không cầm được nước mắt của chính mình.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play