Anh lại cứng đờ người đứng đó, sau đó quay đầu, sốt ruột tìm Giang Độ.
Món quà trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng động, Giang Độ nhìn thấy sự khác thường của anh, nhặt món quà lên, hỏi anh: "Không khoẻ sao?"
Nguỵ Thanh Việt siết chặt cánh tay cô, dùng sức, nhéo Giang Độ đến muốn cau mày, nhưng cô cố nhịn sự khác thường bất chợt của anh, chỉ rất dịu dàng gọi tên anh: "Nguỵ Thanh Việt, anh sao thế?"
Anh hỏi cũng vô cùng kỳ quái, không chớp mắt: "Em nghiêm túc đúng không? Sẽ không bỏ anh đi đúng không?"
Giang Độ đặt món quà sang một bên, không quan tâm nó nữa, ngón tay cô rất tự nhiên đặt lên cánh tay anh, dưới ánh đèn đường mờ ảo vừa bật lên, nói với anh: "Em ở đây mà Nguỵ Thanh Việt, không có rời đi, cũng sẽ không rời đi."
Nguỵ Thanh Việt gật đầu, anh nói, "Tại sao bảo vệ tiểu khu em với bảo vệ khu nhà cũ em ngày trước, lại giống nhau như vậy?"
Giang Độ quay đầu lại nhìn, tựa như hiểu được vẻ mặt sợ hãi khó hiểu vừa rồi của anh, cô cười cười, không ngừng vuốt ve cánh tay anh: "Anh nhìn nhầm rồi, các chú bảo vệ đều nhìn cùng một vẻ như thế."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT