Sáng hôm sau, Tôn Thượng Phủ ngồi dậy, gương mặt chưa tỉnh táo hoàn toàn, anh khẽ nhíu mày đưa mắt nhìn thấy thể thể bé nhỏ của cô nằm bên cạnh mình.
Anh vươn vai nhẹ, từ tốn rời khỏi giường như sợ làm cô thức giấc.
Vệ sinh thân thể, âu phục chỉnh tề.
Như thường lệ anh dùng bữa sáng ở sảnh dưới rồi bước đến công ty.
Bước chân vào tới cảnh cửa chính của công ty, nhân viên như bình thường vẫn gật đầu chào anh.
Nhưng Tôn Thượng Phủ vẫn thấy lạ, ánh mắt của những người nhân viên hôm nay có chút khác thường.
Ánh mắt ấy có chút sợ sệt cũng có chút dò xét.
Tôn Thượng Phủ khẽ khíu mày, ánh mắt bỗng nhiên sắc lại: “Cô kia, cô muốn dò xét gì đấy?”
Cô nhân viên kia có chút giật mình nhưng vội chối: “Tôi đâu có ý gì đâu, hôm nay chủ tịch đến bất ngờ nên tôi xin phép được chuẩn bị công việc cho ông ấy.” dứt lời cô nhân viên đó nhanh chóng rời đi bỏ lại cho anh vô vàn sự nghi hoặc.
Chủ tịch? Hôm nay cha anh đến công ty để làm gì? Trong lòng băn khoăn một trăm lần cũng chẳng bằng gặp mặt hỏi trực tiếp.
Đôi chân nhanh nhẹn đã đứng trước cửa thang máy, cửa thang máy đang mở ra thì Mặc Tân từ phía sau bước đến khẽ chạm vào vai anh như thông báo sự xuất hiện của mình.
Tôn Thượng Phủ hơi giật mình nhưng thấy Mặc Tân đúng lúc như vậy cũng liền hỏi: “Hôm nay cha tôi đến đây sao? Ông ấy có nói lí do vì sao lại đến không?”
Mặc Tân không dám nhìn trực diện anh, ánh mắt cậu hơi nghiêng sang một bên ấp úng trả lời: “Chủ tịch không nói vì sao đến đây nhưng tôi muốn có cái này cho anh xem.”
Tôn Thượng Phủ cuối cùng cũng không còn giữ được bình tĩnh, nhân viên trong công ty rốt cuộc là đã gặp phải chuyện gì mà trông mặt ai cũng lấm lét, anh gằn giọng hỏi nhưng vẫn không quá lớn tiếng: “Nhân viên tôi gặp lúc nãy rất kỳ lạ, sao đến cậu cũng vậy thế Mặc Tân? Rốt cuộc là đã có chuyện gì?”
“Ở đây không tiện nói, chúng ta lên tới phòng anh rồi tôi sẽ nói thưa sếp.”
Hai người đứng chung thang máy, một người thì tức giận kèm với nghi hoặc lên đến đỉnh điểm, một người thì cố gắng tìm cách giải thích để không làm cho đối phương nổi nộ khí.
“Tới phòng rồi, anh muốn nói gì?”
Mặc Tân thở ra một hơi, cầm một chiếc usb định c ắm vào laptop nhưng cuối cùng lại thôi.
Cậu gõ trực tiếp lên mạng như thể những sự việc muốn nói đều nằm trong top 1 hot search.
Tôn Thượng Phủ tiến lại gần laptop đọc những dòng chữ trên đó mà hai mắt mở to kinh ngạc, tơ máu đỏ thẫm tràn khắp tròng trắng.
“Tin nóng sốt dẻo: Nhan Tĩnh Ảnh - người từng làm việc trong tập đoàn Sun và cũng đóng không ít quảng cáo nổi tiếng cặp kè với nhiều người cùng một lúc.” Phía dưới câu tiêu đề kèm thêm rất nhiều hình ảnh cùng một lúc.
Liếc mắt tới phần hình ảnh đó, thân thể anh run lên bần bật, bàn tay nắm chặt lấy góc bàn tưởng chừng như sắp vỡ vụn.
Hình ảnh mà mọi người đang lưu truyền là hình ảnh mà Tôn Thượng Niên đang vùi đầu vào ngực cô, nhìn từ góc độ đó trông chẳng giống bị cưỡng ép.
Còn chưa hết, còn có hình ảnh cô cùng Giác Lộc ôm nhau trong rất thắm thiết.
“Nhan Tĩnh Ảnh cùng lúc cặp kè với vị giám đốc từ lâu đã không xuất hiện của Sun - Tôn Thượng Niên và phó giám đốc của chi nhánh thành phố S - Giác Lộc.”
Gương mặt tuấn tú của anh thoáng chốc đã đỏ bừng lên, đôi mắt chim ưng tựa hồ như nuốt chửng lấy người khác.
Anh thật sự đã không thể giữ nổi bình tĩnh nhưng vẫn cố gắng kiềm chế để lướt tiếp.
“Hơn thế nữa, cô Nhan đây còn đang cặp kè với vị giám đốc đầy quyền lực ở Sun - Tôn Thượng Phủ.
Có rất nhiều thông tin cho rằng chính vị giám đốc hô mưa gọi bão này đã giúp cho cô Nhan có rất nhiều hợp đồng với tập đoàn.” Bên dưới kèm vô vàn các hình ảnh của anh và cô, dù không nhìn rõ mặt nhưng với góc nhìn như vậy thì vẫn nhìn ra được cả hai người.
Bên dưới là vô vàn những bình luận bức xúc cách làm việc của tập đoàn Sun.
“Trời ạ, ba ông lớn mà lại đi cặp kè với một cô gái sao?”
“Không phải là cô ta làm vậy để có được chức vụ tốt đó chứ? Hèn gì lấy được nhiều đãi ngộ rất tốt.”
“Tập đoàn này có phải đã đi xuống rồi không? Hết cả 2 vị giám đốc có tương lai thừa kế cả tập đoàn thì lại như thế này đây.”
Tôn Thượng Phủ cố nén sự giận dữ sang một bên: “Mặc Tân, đưa tôi bảng giá trị cổ phiếu.” Quả nhiên như anh suy nghĩ, cổ phiếu công ty đã tuột 7% so với hôm qua.
Thật khủng khiếp, nếu không biết khống chế sự việc này thì cổ phiếu nhất định sẽ tuột không phanh gây tổn thất nặng nề.
“Mau đi gọi Giác...”
Chưa kịp nói dứt câu thì bên ngoài đã truyền đến tiếng nói khàn khàn: “Giám đốc Tôn có trong phòng chứ? Chủ tịch mở cuộc họp với các cổ đông và hội đồng quản trị gấp mong cậu tham dự càng sớm càng tốt.”
Anh mất bình tĩnh đến nỗi chỉ có thể đứng đó th ở dốc, nhất thời vẫn chưa định hình được câu hỏi.
Mặc Tân bên cạnh hiểu ý đáp lời: “Giám đốc sẽ cố gắng tham gia sớm nhất có thể.”
Mặc Tân tìm cách trấn an lấy tâm trạng vô cùng mất bình tĩnh của anh.
Cả hai ngay chóng đến phòng họp.
Vừa đến phòng hợp, các cổ đông đã nhốn nháo nhìn lấy Tôn Thượng Phủ.
“Hết anh trai cậu ta rồi tới cậu ta.
Thật mệt mỏi hết sức đi mà.”
“Đúng đó, chắc xong vụ này tôi sẽ rút vốn đầu tư ra khỏi cái công ty rắc rối này.”
Tôn Thái Phó vẻ mặt nghiêm nghị chẳng nhìn lấy anh một lần, ánh mắt kiên định cũng khiến mọi người được xoa dịu phần nào: “Các vị cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ khiến cho vụ việc lần này được giải quyết ổn thoả.”
Ông đang nói, trên màn hình TV của cuộc họp hiện lên hình ảnh của Tôn Thượng Niên hiện rõ mồn một: “Xin chào các vị cổ đông, tôi vừa nhận được tin tức của cuộc họp nên tham dự hơi trễ, mong mọi người thông cảm.”
Tôn Thượng Phủ nhìn thấy Tôn Thượng Niên mà trong lòng nóng như lửa đốt.
Anh cố nén lại cơn giận dữ, bàn tay nắm chặt hình nắm đấm.
Tôn Thượng Niên cách một tấm màn hình khẽ nhìn lướt sang Tôn Thượng Phủ, hắn có chút đắt ý: “Trước tiên, tôi xin gửi lời xin lỗi đến toàn thể cái vị đang ngồi ở đây vì đã để chuyện cá nhân làm ảnh hưởng đến công ty.
Nhưng tôi đã không quản lí các bộ phận của công ty từ rất lâu, chuyện các nhân viên có được các hợp đồng không phải do tôi quyết định nên có thể nói tôi không thể lạm dụng chức quyền để giúp đỡ cô Nhan được.”
“Giác Lộc tức phó tổng giám đốc lại càng không thể.
Vốn dĩ cậu ta cũng chỉ làm theo những gì được sắp xếp từ người cầm đầu, giám sát rất sát xao, việc đó lại càng không thể.
Chỉ còn lại...”
Biết Tôn Thượng Niên có ý nói mình, Tôn Thượng Phủ đứng dậy dõng dạc nói: “Tôi vô cùng xin lỗi các vị cổ đông ở đây, tôi sẽ cố gắng giải quyết sớm nhất có thể.”
“Giải quyết thế nào? Cô Nhan gì gì đó có khi từ ăn từng nằm với cậu.
Được một thời gian rồi lại đưa cô ta trở lại.”
“Đúng vậy, tôi yêu cầu phải xoá hình ảnh của cô ta và cắt hợp đồng những quảng cáo tiếp theo.”
Thấy mọi người phản ứng dữ dội như vậy, trong lòng anh có chút khó chịu nhưng phải vì lợi ích của công ty, phải đặt nó lên hàng đầu: “Chúng tôi sẽ xem xét lại.”
Tôn Thái Phó biết anh chập chừng như vậy thì e là không có ý định cho cô thôi việc.
Đành phải đứng ra nói: “Chúng tôi sẽ cố gắng giải quyết mọi chuyện càng sớm càng tốt.
Nếu không sẽ bồi thường gấp hai lần số vốn của mọi người.“
Nghe thấy bồi thường gấp hai thì gần như mọi người đều im lặng gật gù.
“Được, chúng tôi sẽ đợi.
Nhớ những gì ông nói đấy nhé.”.