Sáng sớm hôm sau, mặt trời nhô lên phân nửa in bóng trên mặt nước biển.
Từng giọt nắng đổ xuống cảnh vật xung quanh xuyên qua tấm rèm chưa kéo hết ở cửa sổ phòng ngủ.
Nhan Tĩnh Ảnh biếng nhác nằm co người gọn gàng trong vòng tay to lớn của Tôn Thượng Phủ, khẽ chuyển động thân người vài cái.
Chưa muốn dậy nhưng vì ánh nắng đã chiếu lên nửa gương mặt nên cô lờ mờ mở mắt, vừa ngẩng đầu lên thì vòng tay to lớn của anh đè cô xuống: “Em không ngủ nữa sao?”
Cô cũng chưa vội dậy, ngoan ngoãn nằm lại trong vòng tay của anh: “Muốn ngủ nữa chứ! Tối hôm qua anh hành em mệt muốn chết.”
Tôn Thượng Phủ tuy mắt vẫn nhắm nhưng miệng đã mỉm cười: “Chỉ có như vậy mà em cũng mệt.”
Cả hai người nằm ngủ thêm được một lúc nữa thì cô bật người dậy, ngồi ngắm nhìn biển cả xanh biếc từ ô cửa sổ trong suốt.
Anh thấy cô ngồi ngắm đến ngây ngốc đến như vậy thì cũng đứng dậy lấy một chiếc ghế đặt gần cửa sổ rồi ngồi lên, tay chỉ về đùi mình: “Lại đây, ngồi lên đùi anh ngắm sẽ rõ hơn.”
Mắt cô cong lại, thích thú ngồi lên đùi anh.
Cô chóng tay lên cằm ngồi ngắm biển cả, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ: “Biển xanh biếc đã đẹp, ánh mặt trời vàng nhạt soi lên mặt biển gợn sóng lại càng đẹp hơn nữa.”
Anh ôm cô từ phía sau, dụi đầu mình vào cổ cô, ma sát với phần tóc thơm mềm phủ ngang lưng: “Em thích biển như vậy thì anh sẽ tặng cho em một món quà liên quan tới biển.”
“Thật sao? Thế thì hay quá.” Ánh mắt của cô còn rạng rỡ hơn mặt trời bên ngoài, ngã người về phía sau cho anh ôm.
Cả căn phòng đều tràn ngập trong sự yêm đềm lãng mạn...
Ngồi ôm nhau mãi đến gần bảy giờ sáng, anh mặc tạm chiếc áo sơ mi hôm qua: “Phòng ở nhà của anh hai em để như vậy thì không hay lắm, lát nữa anh sẽ cho người qua thay ga giường.”
Nhan Tĩnh Ảnh gãi đầu cười cười: “Quả nhiên là giám đốc Tôn mà.”
Mặc tạm quần áo rồi anh rời đi nhanh chóng.
Từ một toà nhà gần đấy, ánh nhìn của Lâm Đô Giang bén nhọn hơn bao giờ hết, cậu ta khẽ châm điếu thuốc.
Trợ lí Lục Cẩn bên cạnh nhìn thấy vậy cũng đã chảy mồ hôi lạnh: “Giám đốc à, không sao đâu, không có Nhan tiểu thư thì còn có người khác.”
Lâm Đô Giang cười cười khẽ lắc đầu vài cái, miệng nhoẻn lên một cách gian xảo khôn lường, giọng nói khàn đặc lạnh buốt: “Không sao đâu, coi như cho họ thể tình cảm mặn nồng với nhau lần cuối cùng đi.”
Nói rồi cậu ta xoay xoay chiếc bật lửa cũ kĩ có nhiều phần cháy xém như được lấy ra từ một vụ hoả hoạn nào đấy.
Từ ánh mắt, cử chỉ đến lời nói để bén nhọn đến lạnh sống lưng, xem ra cậu ta chẳng hề hiền lành ấp ám như cái cách cậu ta thể hiện cho Nhan Tĩnh Ảnh và những người xung quanh xem.
Hơi nghiêng đầu, Lâm Đô Giang hỏi: “Cố Thủy Hi lại chạy lung tung đâu rồi?” vừa nói vừa rít một hơi rồi nhả ra một làn khói trắng xoá.
Lục Cẩn trả lời: “Cố tiểu thư chắc chỉ đi quanh các trung tâm thương mại gần đây thôi.”
Lâm Đô Giang khẽ gật đầu: “Ừm, đừng để để cô ta chạy lung tung là được.”
Nhan Trầm Ưng vừa trở về biệt thự thì nhìn thấy một chiếc xe Lincoln đen bóng huyền bí chạy từ biệt thự của mình ra thì có chút ngạc nhiên.
Nhưng khi nhìn thấy em gái mình bước ra thì cũng hiểu, anh hơi ái ngại: “Thấy em ra đây như vậy xem ra Tôn Thượng Phủ đã tìm đến đây rồi nhỉ.”
Nhan Tĩnh Ảnh cười trừ: “Đúng thế, hôm qua anh ấy có ở lại đây, nhưng anh đừng lo lát nữa sẽ có người qua dọn phòng.”
Nhan Trầm Ưng cười cười, tiến đến vuốt lấy mái tóc đen nhánh rồi hôn lên tóc cô một cái: “Không sao đâu, phòng đó anh để cho em.
Nhìn thấy em hạnh phúc thế này chắc cậu ta đối xử không tệ với em.
Như thế là anh yên tâm rồi!”
Cô hơi đỏ mặt: “Đúng là anh ấy rất tốt với em.”
Hai người vào trong ăn uống thay quần áo rồi đến khu trung tâm thương mại.
Tôn Thượng Phủ ngồi trong xe không thôi đọc đi đọc lại một tập tài liệu trên máy tính.
Là tập tin do Mặc Tân gửi trong việc điều tra ra vụ án năm đó của Nhan gia.
Đã tìm thấy được một người nhân viên cắt cỏ còn sống duy nhất trong vụ hoả hoạn năm đó.
Hiện đang sống ở một làng quê heo hút nhưng vì khó tiếp cận nên cần mất rất nhiều thời gian.
Anh thở dài rồi gập máy tính lại.
Cứ tưởng dựa vào thế lực của mình có thể sớm ngày tìm ra nhưng người đàn ông năm đó quá cao tay! Đã một tay bưng bít tất cả, tìm được một nhân chứng còn sống đã khó, bắt buộc người đó khai báo ra còn khó hơn...
Tiếp theo anh còn có chuyến bay qua Luân Đôn, vốn chỉ định bay qua đó vì công việc nhưng giờ anh đã có thêm ý định tham gia buổi đấu giá để mua cho cô một món quà.
Nhan Trầm Ưng bên này đã đưa cô đến trung tâm thương mại.
Nhan Tĩnh Ảnh bước xuống xe thì quay đầu lại hỏi: “Anh không đi chung với em sao?”
Nhan Trầm Ưng cười trừ: “Con gái đi mua sắm một mình sẽ thoải mái hơn.
Với lại anh còn phải đi làm nữa chứ.”
Nhan Tĩnh Ảnh thè lưỡi: “Em xém quên là anh còn phải đi làm đó.
Thôi không sao, lát nữa em bắt taxi về cũng được.”
Cô cứ thế rảo bước vào khu mua sắm, hai tay từ khi nào đã nặng trĩu các túi đồ.
Đang đi thì đột nhiên một cô gái khác đụng trúng phải cô.
Cả hai người đều ríu rít xin lỗi lẫn nhau.
Mặc dù là cô bị đụng trúng nhưng vẫn cúi người xuống nhặt giúp cô gái kia, miệng vẫn luôn nói xin lỗi bằng tiếng anh.
Cô gái kia mỉm cười: “Thank you.”
Cô gái kia đang mỉm cười cảm ơn thì nhận ra cô, gương mặt đã từ khi nào khó chịu: “Lại là cô à?” vừa nói vừa giật lấy túi đồ từ tay cô.
“Lần trước chưa nói, tôi tên Cố Thủy Hi.” Cố Thủy Hi bất mãn rời đi.
Cô ở đây vẫn chưa hiểu mô tê gì, biết là cô ta có thành kiến với mình nên chỉ đành nhún vai cho qua.
Cố Thủy Hi bên này thất thần suy nghĩ, Minh Minh từ phía sau chạy lên: “Tiểu thư có bị làm sao không, lúc nãy tôi thấy cô gái trà xanh lần trước đụng phải cô.”
Cố Thủy Hi lắc đầu: “Tôi không sao, dù gì tôi cũng đụng trúng cô ta nhưng cô ta lại giúp tôi...!Tôi hành xử như vậy có hơi thô lỗ không nhỉ?”
Minh Minh tặc lưỡi thở dài: “Tiểu thư bị sao vậy, chẳng phải luôn ghét cô ta sao? Tình cảm của cô với Lâm thiếu gia là bị cô ta chen vào đó.”
Cố Thủy Hi đúng là có thành kiến với Nhan Tĩnh Ảnh nhưng cô đây nhất định không phải không hiểu lý lẽ.
Cô vẫn luôn canh cánh trong lòng về người con gái này.
“Minh Minh, tôi muốn uống chút nước.”
“Phía trước là quán nước, sắp tới rồi đó tiểu thư.”
Đi thêm được một lát thì cô thấy Nhan Tĩnh Ảnh đang ngồi trong quán nước này, quay sang nói với Minh Minh: “Cô mua đi cho tôi cốc nước như thường lệ kèm thêm hai phần bánh ngọt.”
Minh Minh hiểu được ý của cô chủ mình, tuy rằng bực tức nhưng vẫn nghe theo.
“Tôi ngồi đây được chứ?” Cố Thủy Hi đến trước mặt cô.
Nhan Tĩnh Ảnh tuy hơi ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Cùng lúc đó Minh Minh đem đồ ra.
Cố Thủy Hi đẩy một dĩa bánh về phía trước: “Bánh ngọt của quán này là ngon nhất trong trung tâm thương mại rồi đó.”
Nhan Tĩnh Ảnh cười cười: “Chẳng phải cô vẫn luôn ghét tôi sao?”
Cố Thủy Hi cũng bình tĩnh đáp lại: “Đúng là vẫn ghét, nhưng tôi không có ghét mù quáng nhé.” Cô ta hiểu cho dù có ghét thêm mười người như Nhan Tĩnh Ảnh nữa thì Lâm Đô Giang vẫn sẽ không yêu mình.
“Tôi tên Nhan Tĩnh Ảnh.”
Nhan Tĩnh Ảnh ngồi trò chuyện cùng Cố Thủy Hi.
Đối với người khác thì bình thường nhưng đối với Minh Minh thì không, cô ta đứng bên cạnh Cố Thủy Hi không giây phút nào là không bày nét mặt khó chịu.
Ngồi nói chuyện một lúc lâu thì mi tâm của cả hai đều giãn ra.
Tâm trạng ngày càng thoải mái.
Xem ra Nhan Tĩnh Ảnh cô đây không xấu giống như Cố Thủy Hi nghĩ..