Vài năm sau.
“Tĩnh Ảnh à, thầy nghe bảo tập đoàn Sun đang tuyển thực tập sinh thử việc đấy, em năm nay cũng là sinh viên năm cuối rồi nên em thử ứng tuyển vào đó xem sao” giáo sư William vừa chuẩn bị đồ đi về vừa căn dặn Nhan Tĩnh Ảnh.
Nhan Tĩnh Ảnh cũng đáp lời lại: “Dạ, em cũng đang định làm đồ án để ứng tuyển đây ạ”
Hai người chào tạm biệt nhau sau đó cô đi ra cổng trường.
“Sao hôm nay em ra trễ thế Tĩnh Ảnh” Lâm Đô Giang đứng trước chiếc Ferrari màu xám đợi cô.
Nhan Tĩnh Ảnh lười biếng vươn vai một cái, nghịch ngợm đáp lại: “Hôm nay em cùng giáo sư thảo luận một chút nên mới ra trễ.” Cô vừa nói Lâm Đô Giang vừa mở cửa cho cô bước vào xe.
Lúc anh hai được nhận nuôi, Nhan Tĩnh Ảnh bị người trong cô nhi viện ức hiếp, còn bị đổ oan đến mức bị tổng quản đuổi đi.
Trước lúc đi còn bị lấy hết tư trang do anh trai gửi cho.
Một mình lang thang đầu đường xó chợ, từ đó bị cắt đứt liên lạc với anh hai.
Cô phải tự đi làm để kiếm tiền đi học, may mắn đã đạt được học bổng của tập đoàn Hòa Thịnh của Lâm Đô Giang tài trợ.
Từ đó hai người quen biết và thân thiết với nhau.
Lâm Đô Giang vừa lái xe vừa nhìn bóng hình cô trên chiếc gương đầu xe, đôi mắt xanh lục do anh là con lai, thân hình cao lớn, mái tóc nâu xoăn nhẹ trông vô cùng lãng tử, chất giọng ấm áp cất lên trong chiếc xe yên lặng: “Năm nay em là sinh viên năm cuối rồi, không định xin vào công ty nào để thực tập sao, nếu có thể thì đến công ty anh cũng được.”
Nhan Tĩnh Ảnh đang ngồi nghỉ ngơi ở ghế sau cũng giật mình thẳng lưng lại, sắc mặt thể hiện chút âu lo, bập bẹ muốn nói gì đó rồi lại thôi, cô hít thở một hơi rồi cũng quyết định nói ra: “Em..em định vào làm thực tập sinh ở tập đoàn..Sun anh ạ”
Lâm Đô Giang nghe đến 3 từ “Tập đoàn Sun” thì chân mày cong lại, lộ ra vẻ bất bình vô cùng, quay ngoắc đầu ra ghế sau nhìn Nhan Tĩnh Ảnh.
Trong giới thương trường mưa xương gió máu này, có ai là không biết Hòa Thịnh và Sun là hai tập đoàn kỳ phùng địch thủ với nhau, như trời với đất, so kè với nhau từng cổ phiếu một, vĩnh viễn không thể dung hòa.
“Em biết anh với tập đoàn đó không đội trời chung với nhau mà? Sao em lại còn chọn vào đó?” Lâm Đô Giang mặt mũi đỏ bừng, cố gắng nhẹ giọng để không lớn tiếng với cô.
Hai má của Nhan Tĩnh Ảnh đã đỏ ửng, đôi mắt to tròn nâu sẫm như ngọc lưu ly lộ ra vẻ có lỗi vô cùng, giọng nói mát mẻ như dòng suối mùa hạ của cô khẽ cất lên: “Em xin lỗi nhưng em nghĩ em hợp với tập đoàn Sun hơn.
Vả lại, em với anh thân thiết như thế này, nếu như em vào làm trong Hòa Thịnh nhất định sẽ có dị nghị cho rằng anh thiên vị em hơn, em thì có thể không sao nhưng anh đường đường là giám đốc nhất định sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh.”
Thật ra, tham vọng của cô lớn hơn, cô muốn tìm hiểu xem tập đoàn nổi tiếng lớn mạnh thương trường như thế nào để gây dựng lại Nhan thị như lúc trước.
Nếu biết được những tư liệu tuyệt mật trong công ty, cô nhất định sẽ xây dựng cho mình một công ty nhỏ riêng.
Nhan Tĩnh Ảnh biết rõ làm như vậy cũng có thể xem là bán đứng công ty, vì lẽ ấy cô không muốn vào Hòa Thịnh.
Lâm Đô Giang nghe được một tràng ấy mặt mày tối sầm lại, chẳng buồn mở miệng ra đáp lời.
Đồng thời nhấn tay ga thật nhanh đưa cô về căn hộ thuê rồi rời đi.
Nhan Tĩnh Ảnh thấy Lâm Đô Giang như vậy cũng không dám hỏi thêm gì, chỉ đành bước vào nhà.
Lúc đậu đại học, nhờ học bổng của công ty Hòa Thịnh nên cô đỡ được học phí, cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp nên cô đi làm mẫu ảnh, cũng dư giả mà thuê được được một căn hộ nằm ở một vùng yên bình.
Yên bình giống như biệt thự Nhan gia lúc xưa, mỗi lần nghĩ đến đây tim cô như thắt lại một nhịp.
Suốt bao nhiêu năm qua, Nhan Tĩnh Ảnh vẫn luôn day dứt về mối thù năm xưa, tìm đủ mọi cách nhưng không tìm ra được dù chỉ một chút manh mối.
Đến cả báo chí vào thời điểm đó cũng chỉ ghi Nhan gia bị cháy, cả nhà không một ai sống sót.
Có lẽ thế lực của người đàn ông đó quá lớn mới có thể che giấu được tội ác đó.
Cô tắm rửa thay đồ, ăn tối xong thì nằm dài trên giường suy nghĩ về đồ án để ứng tuyển thực tập ở công ty Sun.
Ánh trăng sáng chiếu qua tấm rèm ren trắng mỏng rọi thẳng vào thân người của Nhan Tĩnh Ảnh, làm làn da vốn đã trắng của cô lại càng trắng sáng hơn.
Mái tóc đen dài xoăn nhẹ hơi rối che phủ chưa quá nửa khuôn mặt.
Mắt nhắm hờ, đôi môi hồng hào như cánh hoa anh đào bị cô cắn nhẹ.
Đang lim dim sắp thiếp đi thì điện thoại cô thông báo có tin nhắn đến.
Chân mày của Nhan Tĩnh Ảnh khẽ cong lại, cầm chiếc điện thoại lên.
Tin nhắn của Lâm Đô Giang gửi đến: “Anh đi công tác ở Mỹ 2 tháng, không thấy anh thì đừng lo lắng quá”
Nhìn thấy dòng tin nhắn của Lâm Đô Giang gửi đến, trong lòng cô dâng lên cảm giác cuồn cuộn có lỗi vô cùng.
Cô nằm trằn trọc một lúc rồi cũng thiếp đi..