Ánh nắng của sáng sớm từng chút từng chút một nhỏ giọt xuống căn phòng được trang trí theo phong cách hoàng gia tân cổ điển.
Nhan Tĩnh Ảnh xoay người qua lại liên tục.
Có vẻ đã tỉnh ngủ nhưng hoàn toàn không có ý định mở mắt thức dậy.
Cứ muốn lười biếng nằm cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp thế này mãi thôi.
Tôn Thượng Phủ từ phòng thay đồ bước ra, mùi hương bạc hà man mác bay khắp phòng.
Anh khẽ cúi người xuống hôn lên trán cô một cái.
Cô dường như cảm nhận được nụ hôn, hai hàng mi cong vút khẽ rung lên, ấn đường nhăn nhẹ một cái.
Anh bước xuống tầng dưới, nhẹ giọng nói với quản gia Vũ: “Lát nữa cô ấy dậy thì nhớ chuẩn bị thuốc tránh thai.”
Bước ra đến cửa chính, anh quay đầu lại nói tiếp: “Càng ít tác dụng phụ càng tốt, tốt nhất là không có.”
Quản gia Vũ gật đầu một cái rồi quay sang các giúp việc dặn dò họ chuyển đồ đạc của cô lên phòng, còn phải chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô.
Nhan Tĩnh Ảnh trên phòng nằm trằn trọc thêm một lát nữa thì cũng không tài nào ngủ lại được, cô mệt mỏi ngồi dậy.
“A, đau quá.” Cô vừa nói vừa xoa lấy phần thắt lưng đáng thương hôm qua bị dày vò cả một đêm.
Đưa mắt nhìn quanh phòng, toàn là đồ của cô và anh, đồ của anh thì còn nguyên chứ đồ của cô bị xé rách tả tơi cả rồi.
Trên giường có vài giọt máu đào màu hồng nhàn nhạt, cùng thêm với vài chỗ bị ướt nhưng đã khô lại.
Nhìn lên đồng hồ ở giữa phòng, bây giờ đã là 9 giờ sáng, có vẻ như vẫn chưa nhận ra mình trễ giờ làm nên cô vẫn thảnh thơi nhìn quanh phòng, ánh mắt nhìn trúng một chiếc váy nhã nhặn được đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường, vì không có đồ nên chỉ đành mặc tạm rồi bước xuống sảnh dưới.
Thấy cô bước xuống một người giúp việc mỉm cười: “Tiểu thư dậy rồi sao, để tôi hâm nóng lại thức ăn cho cô.”
“Cảm ơn chị.” Cô lê cơ thể mệt mỏi của mình về phía bàn ăn, hai chân đến giờ cũng chỉ khép hờ vì vẫn còn đau nhức.
Thức ăn sáng vừa dọn ra bàn thì một người đàn ông trung niên có mái tóc hoa râm vài chỗ, dáng vẻ chính chắn đạo mạo tiến đến gần, mỉm cười ấm áp, đặt lên bàn vỉ thuốc 1 viên duy nhất: “Đây là thuốc mà thiếu gia dặn tôi cũng bị cho tiểu thư.”
Nhan Tĩnh Ảnh thoạt nhìn sơ qua, rất giống thuốc tránh thai, cũng phải thôi cũng chưa tiến sâu đến mức muốn có con và cũng chưa ai trong hai người sẵn sàng làm cha mẹ.
Thấy cô ngồi ngẩn ngơ như vậy, quản gia Vũ tiếp lời: “Tôi tên là Vũ Hàn, sau này có gì thắc mắc tiểu thư cứ tìm đến tôi.”
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, tay khẽ vuốt mái tóc đen bóng đang xoã: “Cảm ơn bác.”
Đang ngồi ăn sáng, cô có chút thắc mắc hỏi người giúp việc bên cạnh: “Chị ơi bây giờ là mấy giờ rồi thế?”
Cô giúp việc nghe cô nói vậy theo bản năng đưa tay lên nhìn vào đồng hồ: “Bây giờ là 9 giờ 15 thưa tiểu thư.”
Nghe tới đây cuối cùng cô cũng nhớ ra, vội quên mất cơn đau chạy thẳng ra ngoài cửa chính.
Người giúp việc thấy cô hoảng hốt thì nói vọng lên: “ Tiểu thư ơi đồ ở nhà của cô được chuyển qua đây hết rồi ạ, với lại thiếu gia dặn hôm nay cô không cần phải đi làm.”
Nhan Tĩnh Ảnh cuối cùng cũng hoàn hồn.
Cảm nhận được cơn đau giữa hai ch@n truyền đến vội ôm lấy đùi trong, khập khiễng bước vào trong ăn nốt bữa ăn.
Cảm thấy căn biệt thự này quá đỗi rộng lớn, phong cách hoàng gia chủ đạo vàng trắng tráng lệ, sau khi ăn xong cô quyết định đi dạo xung quanh.
Biệt thự này cao đến 4 tầng, bên ngoài được thiết kế theo phong cách tân cổ điển, vừa sang trọng nhưng lại không quá cầu kì.
Rộng chắc cũng phải mấy nghìn mét vuông.
Nhìn từ phía cổng chính này là một đài phun nước quanh năm trong vắt, thi thoảng còn có vài chú chim bồ câu đậu lên tượng thiên nga ở giữa.
Hàng rào cổng thì được làm bằng sắt, những bức tường bên trong thì được dựng lên bằng cỏ dày.
Hoa hồng đỏ trải dài từ cổng trước đến cổng sau, khiến cho căn biệt thự này vốn đã đẹp lại còn thêm phần lung linh mỹ lệ.
Làm cho người khác nhìn vào còn hiểu lầm đây là bức vẽ hoạ lại nơi ở của vị vương tôn quý tộc nào đấy.
Nhan Tĩnh Ảnh đi đến đâu cũng mở to mắt ngạc nhiên, đâu đâu cũng là những hình bóng của giúp việc và vệ sĩ, bao phủ gần như mọi ngóc ngách.
Tuy không nhìn kĩ mặt họ lắm nhưng nhìn ai cũng nhanh nhẹn anh tú.
Phía bên phải ở trên là một hồ bơi rộng rãi.
Lúc nào cũng thấy có người dọn dẹp nên cho dù có đầu xuân hay cuối đông nước cũng đều rất xanh sạch.
Cô vừa đi vừa mỉm cười, ngước mặt lên trời hưởng thụ làn gió dịu nhẹ mát mẻ, bước đi uyển chuyển như mây trôi, vừa đi vừa đưa ngón tay thon dài như bạch ngọc khẽ mân mê những bông hoa hồng đỏ rực đầy gai trên những bức tường bằng cỏ xung quanh.
Ra đến sân sau lại càng kinh ngạc hơn nữa, nếu như khuôn viên phía trước nhìn trang nghiêm thì phía đằng sau lại như một bức tranh hoa mộng ngày xuân.
Góc bên trái phía sau căn biệt thự là một vườn hoa lung linh đủ màu sắc.
Đủ loại hoa thơm quý hiếm trên thế giới.
Vừa nhìn thấy cô không khỏi thích thú chạy một lúc càng nhanh về chỗ ấy.
Bên cạnh những thân hoa yếu mềm như tơ rũ thì chính là một cây cổ thụ lâu năm, thoạt nhìn qua thì thây cây rất to, rễ đã sần sùi sắp trồi cả lên mặt đất.
Không chừng còn lớn hơn rất nhiều tuổi so với chủ nhân của căn biệt thự này.
Được treo trên cành cây là một cái xích đu hai người.
Bên dưới những tán lá xanh như thảm thực vật, bên cạnh những đoá hoa hương ngút trời ấy là bàn trà.
Gần bàn trà thơ mộng như truyện cổ tích, cách tầm 2 mét là một hồ nước nho nhỏ xanh biếc như trời hạ.
Bên trên hồ còn có vài búp sen, trắng trắng hồng hồng như gương mặt của cô bấy giờ.
Một người giúp việc thấy Nhan Tĩnh Ảnh đang đưa đôi mắt thích thú nhìn cảnh vật xung quanh thì phì cười, ngưng lau bàn bước đến gần cô: “Tiểu thư có vẻ rất thích nơi đây thì phải?”
Cô đang thả hồn vào cảnh vật xung quanh, đầu óc tự bao giờ đã mường tượng ra thế giới riêng cho mình nghe thấy có tiếng hỏi thì hoàn hồn lại: “À đúng vậy, trước giờ em chỉ nghe trong lời đồn thôi, không ngờ bên ngoài còn lung linh sừng sững hơn cả lời đồn.”
Cô giúp việc cười tươi đáp lời: “Tiểu thư thích hoa như vậy, hay tôi chuẩn bị đồ cắm hoa cho tiểu thư nhé.”
Tai cô tuy đang nghe nhưng mắt cô nào nhìn người giúp việc, ánh mắt mỹ ái của cô giờ đây chỉ đắm chìm vào những cảnh vật hoa thơm nước biếc xung quanh đây.
Như nhớ lại, cô quay đầu lại cảm ơn người giúp việc một tiếng.
Ngồi trên bàn trà dưới lá cây, tán lá cây to dày đến nỗi không có tia nắng nào xuyên qua được.
Được một lúc thì người giúp việc đem theo một chiếc bình sứ men trắng tinh khôi, bóng bẩy đến đặt lên bàn.
“Chị lấy cái bình đắt tiền thế này không sợ thiếu gia sẽ giận sao?” Nhan Tĩnh Ảnh đưa tay xoay qua xoay lại chiếc bình.
“Hì, tôi nghĩ là không đâu vì tiểu thư rất đặc biệt đó.”
“Em đặc biệt á? Chị nói quá rồi, em không có đâu.”
“Tôi không có nói quá đâu, đây là lần đầu tiên thiếu gia dẫn một người phụ nữ ở lại qua đêm đó.”
Nhan Tĩnh Ảnh nghe vậy cũng cảm thấy có chút kì lạ nhưng không đáp lời, cô đánh trống lãng: “Chị ơi cái hoa xanh xanh đó là gì thế ạ.”
“Đó là hoa móng hổ xanh lam thưa tiểu thư.”
“Thế còn kia có phải hoa trà Middlemist không chị.”
“Đúng rồi đó, tiểu thư am hiểu nhiều thứ thật.”.