Thật đúng là một đứa nhỏ tham lam.
Kỷ Thanh Thần thiếu chút nữa là phải che mặt lại, nàng chỉ là không muốn bọn họ rời đi mà thôi. Lúc nàng cúi đầu xuống, Ân Bách Nhiên đã khom lưng ôm nàng lên nói: “Được rồi, chúng ta đều không đi, mang bảo bối Nguyên Nguyên của chúng ta đi chơi.”
Lúc này tiếng cười trong phòng mới dần ngưng lại và thôi hẳn.
Sau khi bọn nhỏ ra ngoài hết, lão thái thái cũng kêu Hàn thị trở về, trong phòng chỉ còn lại có Từ thái phu nhân. Lúc này Từ thái phu nhân mở miệng liền nói: “Lần này phủ Tĩnh Vương chỉ phái một đứa trẻ đến đây thôi sao?”
Ân Bách Nhiên đã tới đây được vài ngày, mấy người con cháu ở phủ Đông cũng đã tới, nhưng mà Từ thái phu nhân lại cảm thấy sự tình hình như không đơn giản như vậy liền đến đây nhìn một cái.
Lão thái thái thầm thở dài một hơn, tuy rằng chỉ là một thiếu niên nhưng chỉ cần một cái miệng cũng có thể chặn lại bà cùng Kỷ Diên Sinh. Ân Đình Cẩn chỉ phái một mình chàng ấy đến đây cũng đã là khách khí với Kỷ gia rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play