Cô nương xinh xắn nghe thấy người khác gọi tên, vội vàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm lên, nhìn thiếu niên trẻ cao ráo tuấn tú. Không ngờ chàng lại nhớ rõ nàng đến vậy, thật xấu hổ quá đi, nếu không phải ở đây có nhiều người, chắc chắn nàng sẽ ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, ngạo nghễ cười một phen.
“Nguyên Nguyên, ca ca đang hỏi thăm con đấy.” Lão thái thái thấy cô nương bé nhỏ trước mắt không nói lời nào, nghĩ rằng nàng đang không vui nên mở lời trước.
Không phải Kỷ Thanh Thần không vui, mà nàng đang xấu hổ.
Nàng cúi đầu, hai bàn tay mũm mĩm siết chặt, nhẹ nhàng nói: “Xin chào, Thế Trạch ca ca.”
Nàng vừa nói xong, Kỷ Bảo Vân cầm quạt phe phẩy ở một bên cười khúc khích. Khi mọi người quay đầu lại nhìn, nàng ấy lại giả vờ ngượng ngùng nói: “Tỷ tỷ không cố ý cười thất muội muội, chỉ là, rõ ràng người ta là Thế Trạch ca ca, vậy mà muội cứ cố tình gọi là Thị Tử ca ca.”
Thật ra Kỷ Thanh Thần cũng không cố ý, chỉ bởi vì giọng nàng quá nhỏ, lúc nói thành tiếng lại nhanh nên nghe giống như Thị Tử ca ca.
Kỷ Thanh Thần tặc lưỡi, tam tỷ tỷ lúc nào cũng chỉ muốn khoe khoang bản thân, đừng nghĩ rằng nàng không để ý, từ khi Bùi Thế Trạch bước vào, ánh mắt của Kỷ Bảo Vân cứ dán chặt lên con nhà người ta.
Đúng là nàng đã gọi sai, nhưng việc người làm tỷ tỷ lại đi chê cười muội muội trước mặt bao nhiêu người khác thì hãnh diện lắm sao?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play