“Cảnh Nhiên, đừng…” Bùi Thế Trạch đau lòng nhìn hắn.
Ân Cảnh Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua thanh kiếm vẫn đang cầm trong tay, lúc này trên mũi kiếm vẫn còn nhỏ máu. Bỗng nhiên bên cạnh truyền đến tiếng hét to của một phụ nhân: “Đại nhân, cầu ngài cứu chúng tôi, cứu mạng chúng tôi với.”
Phụ nhân kia đang ôm một tiểu nam hài trong lòng, sau khi nhìn thấy Bùi Thế Trạch, tuy không biết đối phương là ai nhưng bà ta lại nghe thấy chàng khuyên người kia. Vì vậy hiện giờ bà ta xem Bùi Thế Trạch như cọng rơm cứu mạng mình.
Ân Cảnh Nhiên thấy bà ta còn có gan kêu cứu mạng, hắn nhấc kiếm trong tay giận dữ hét lên: “Câm miệng, nếu còn dám nhiều lời ta sẽ giết hết các ngươi.”
Lúc này người Bùi Thế Trạch dẫn theo cũng đi vào sân. Sau khi nhìn thấy lửa cháy Bùi Du tiến lên, thấp giọng hỏi: “Thế tử gia, cần dập lửa không ạ?”
Ân Cảnh Nhiên cười lạnh, ánh sáng đỏ chiếu vào kiếm trong tay hắn, thân kiếm trắng như tuyết tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo trong đêm tối. Hắn cúi đầu nhìn trường kiếm trong tay: “Kiếm này phụ hoàng ban tặng cho ta, hôm nay ta sẽ dùng nó để giết chết kẻ đã hại mẫu thân ta.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT