Kỷ Thanh Thần mơ màng thiếp đi, rồi lại cảm giác có người ôm mình, hình như đang rót thuốc đắng vào miệng nàng.

Mặc dù thuốc rất đắng nhưng nàng không thể nào chống lại mùi vị của nó.

Đầu óc nàng dần dần hồi tỉnh, nhưng ký ức trong đầu lại hết sức hỗn loạn, tất nhiên có ký ức của nàng, và cả ký ức vốn thuộc về tiểu cô nương này nữa.

Cứ nghĩ là được đầu thai kiếp khác, lại không ngờ rằng chuyển sinh vào cơ thể của một tiểu cô nương năm tuổi.

Khi Kỷ Thanh Thần mở mắt ra lần nữa đã hoàn toàn tỉnh táo. Lúc này có một phụ nhân đang ngồi bên cạnh, thấy nàng đã tỉnh, vừa mừng vừa gọi nhẹ một tiếng: “Nguyên Nguyên.”

Bởi vì ký ức của tiểu cô nương vẫn còn đọng lại trong đầu nên đương nhiên nàng biết người trước mặt chính là đại bá mẫu của cơ thể này. Chỉ là trong trí nhớ, trước nay đại bá mẫu luôn nhìn nàng với vẻ cay độc chứ bộ dáng ân cần dịu dàng này không giống bà ta chút nào. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Hàn Thị thấy nàng tuy đã mở mắt nhưng vẫn ngơ ngơ ngác ngác, nên hỏi lại: “Con muốn uống nước không?”

Nghe vậy, Kỷ Thanh Thần cũng cảm thấy cổ họng khô khốc, nàng miễn cưỡng gật đầu. Hàn Thị liền sai nha hoàn rót nước ấm, cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy, đích thân đút nước cho Kỷ Thanh Thần.

Tuy rằng Hàn Thị đối xử ôn hòa với Kỷ Thanh Thần, nhưng phần lớn cũng chỉ vì thể diện, đâu giống hôm nay, ra vẻ hệt như thân nương của nàng.

Có điều trong lòng Kỷ Thanh Thần cũng rõ, bà ta sợ phải chịu trách nhiệm. Dù sao trước khi lão thái thái đi nàng vẫn còn hoàn hảo, nếu lúc trở về lại giao cho bà một đứa trẻ ốm yếu thì không thể nào nói nổi.

Nhưng Hàn Thị không dám giấu diếm chuyện lớn như vậy nên vẫn sai người truyền tin đến kinh thành. Cũng may phủ Chân Định cách kinh thành không xa, chắc là Lão thái thái sẽ trở về sớm.

“Nguyên Nguyên, con muốn ăn gì không?” Hàn Thị gọi Kỷ Thanh Thần bằng tên tục, nghe có vẻ thân thiết hơn một chút.

Hai ngày nay Kỷ Thanh Thần chỉ toàn uống thuốc đắng nên bụng đã trống rỗng từ lâu.

Tuy nhiên hiện tại nàng đang dưỡng bệnh, không ăn được đồ mặn nhiều dầu mỡ mà chỉ có thể ăn ít cháo bột. Nhưng khi chiếc bàn nhỏ được kê lại đây, hai tròng mắt của nàng xém nữa rớt ra ngoài.

Chỉ thấy nào là bánh phù dung, bánh in, bánh quế và bánh bao nhân tôm bày biện trên bàn, ngoài ra còn có cháo tôm được đựng trong bát sứ trắng, vừa mở nắp ra, hơi nóng liền bốc lên, kèm theo đó là mùi thơm tươi mới không thể diễn tả.

Kỷ Thanh Thần chẳng hề nhớ rõ rốt cuộc mình chưa ăn gì bao lâu rồi. Vì thế khi nha hoàn thổi nguội cháo rồi đưa đến miệng nàng, nàng thiếu điều muốn ăn luôn cả cái thìa.

“Từ từ thôi, cháo còn nhiều lắm, của mình con hết đấy.” Hàn Thị nhẹ nhàng dỗ dành khi thấy nàng ăn nhanh như vậy.

Sau khi ăn xong bát cháo, nàng vẫn nhìn chằm chằm trông mong. Hàn Thị thấy thế vội vàng bảo nha hoàn múc thêm một bát nữa, ăn được uống được mới là tốt nhất, như vậy có đau ốm gì mà không khỏi chứ.

Ngay khi Kỷ Thanh Thần ăn xong bát thứ hai, Hàn Thị nhanh chóng bước tới lau miệng cho nàng: “Đã ăn no chưa? Đại bá mẫu sai người dâng trà cho con súc miệng nhé?”( truyện đăng trên app TᎽT )

Kỷ Thanh Thần nhìn bát cháo một cái, cảm thấy thật không muốn lìa xa. Nàng không nhớ đã bao lâu rồi mình chưa được ăn món gì ngon đến thế, ngon tới nỗi suýt nuốt cả đầu lưỡi.

Nha hoàn dâng trà lên cho Kỷ Thanh Thần súc miệng, bên cạnh còn có một nha hoàn bưng chậu đồng nhỏ đựng hoa mận chờ sẵn. Sau khi súc miệng xong lại có người vắt khăn tay lau mặt cho nàng. Ngoài việc cử động miệng thì có thể nói nàng không phải động tay gì cả. 

Nàng nghĩ tới kiếp trước mình cũng là nữ nhi được cưng chiều của một thương gia ở Giang Nam, chỉ là xuất thân thương hộ hơi thấp, trong nhà có nha hoàn hầu hạ nhưng được nền nếp và tỉ mỉ như vậy thì lại kém rất xa. 

Kỷ Thanh Thần không khỏi nhớ lại kiếp trước, nàng lớn lên ở Tô Châu, trong nhà làm nghề buôn bán tơ lụa. Ai cũng nói trên đời này nữ tử dễ kiếm tiền nhất nên nhà nàng cũng được xem là một trong những phú hộ. Hơn nữa, nàng sinh ra đã xinh đẹp, khi mẫu thân nàng còn trẻ, cha nàng nhìn trúng mẫu thân cũng vì dung mạo xinh đẹp của bà ấy. Huống chi ngoại hình của nàng càng “trò giỏi hơn thầy”, do lẽ đó mà nàng cũng nảy sinh mấy phần kiêu căng tự mãn.

(*) Trò giỏi hơn thầy: thế hệ sau hơn thế hệ trước, lớp sóng sau xô lớp sóng trước.

Cha thấy nàng xinh đẹp như vậy nên càng bỏ hết công sức, quyết phải bồi dưỡng nàng trở thành một tiểu thư khuê các, mời nữ tiên sinh về dạy nàng học chữ.

Dù sao lúc đó nàng còn nhỏ tuổi, cảm giác đọc vài cuốn sách là đã biến thành tài nữ, ước gì đôi mắt mọc trên đỉnh đầu, ngay cả các ca ca trong nhà nàng cũng không thèm coi trọng…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play