“Khi đến sơn trang nhất định không được gây phiền phức cho thế tử gia và quận chúa.” Diêu di nương căn dặn Bùi Ngọc Mẫn.
Khương di nương lại khác, bà ấy kéo tay Bùi Ngọc Tình xem nàng ấy đã mang đủ đồ ăn chưa, lần này dự tính ở lại tận ba ngày nên bà ấy sợ không đủ đồ ăn.
Bùi Ngọc Tình có chút buồn cười nói: “Không phải tối qua di nương đã kiểm tra rồi sao?”
Nàng ấy lớn như thế này nhưng đây là lần đầu tiên qua đêm ở bên ngoài, cho nên vẫn luôn háo hức. Khương di nương nhìn thấy nàng ấy cười vui vẻ như thế thì cũng nhẹ nhõm phần nào. Khương di nương xoay người nhìn sang bên cạnh một cái thấy quận chúa và tam tiểu thư đang trò chuyện. Từ khi quận chúa gả đến đây đứa trẻ Ngọc Tình này cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Trước đây không biết tại sao mà đột nhiên tứ tiểu thư không thân thiết với con bé nữa, Bùi Ngọc Tình lúc đó còn khóc lóc chạy đến chỗ bà ấy kể nể. Tuy Khương di nương đoán được vài phần nhưng không có cách nào nói cho nàng ấy nghe nên bà ấy chỉ đành dỗ dành đứa con gái ngốc nghếch này thôi. May thay sau khi quận chúa để thì đứa trẻ này hoạt bát hơn nhiều, ngày nào cũng cười vui vẻ.
“Chúng ta lên xe đi.” Bùi Ngọc Hân không kiên nhẫn nói, chỉ đến sơn trang chơi hai ngày thôi mà làm như sinh ly tử biệt ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT