Phương hoàng hậu luôn luôn kính trọng Ân Đình Cẩn nên sao có thể nhẫn tâm nhìn ông ấy thanh minh bại hoại trên tư đức chứ. Bà ấy ngăn cản An Tố Hinh vào cung không phải vì sợ bà ta vào cung rồi tới tranh sủng, nếu thật sự là sợ chuyện này thì vào thời điểm tuyển tú lần này bà ấy cũng đã chẳng tuyển nhiều thiếu nữ tuổi xuân vào cung rồi.
"Ta biết nàng là nghĩ cho trẫm, chẳng qua chuyện này ý trẫm đã quyết, hoàng hậu hay là cứ an tâm dưỡng bệnh đi, đừng làm trẫm cùng Bách Nhiên lo lắng mới đúng chứ." Ân Đình Cẩn tiến lên đỡ lấy Phương hoàng hậu.
Lúc trước An Tố Hinh cũng từng tiến cung, chỉ là bà ta đều là tránh bên ngoài mệnh phụ cho nên là rất nhiều người chỉ biết mẫu thân của Tam hoàng tử thân thể không tốt nên ở bên trong viên lăng của hoàng thất tĩnh dưỡng, cũng không biết thân phận thật sự của bà ta.
Hiện tại đã là năm thứ ba mà Hoàng đế đăng cơ, ông ấy tự cảm thấy đã nắm được trong tay mọi quyền hành, đương nhiên là không muốn để An Tố Hinh phải tủi thân nữa.
Muốn nói Hoàng đế, thời niên thiếu quả thật cũng từng động tâm với An Tố Hinh, dẫu sao ở trong kinh thành này bà ta cũng là đệ nhất mỹ nhân được vạn chúng chúc mục*. Thế nhưng cố tình hết lần này tới lần khác lúc đó ông ấy cũng chỉ là một thứ tử của phủ vương mà thôi, dĩ nhiên là chẳng có cách nào có thể cưới được bà ta cả.
*万众瞩目 (Vạn chúng chúc mục): mọi người đều nhìn vào, chú ý đến.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play