Giữa đất trời tuyết phủ trắng xóa, tiểu cô nương mặc một chiếc áo choàng đỏ thẫm, một màu sắc nổi bật nhất trong trời đất sương giá này. Chiếc khăn lông trắng tinh quấn quanh cổ nàng, lông tơ mềm mại tôn lên khuôn mặt nhỏ nõn nà không tỳ vết của nàng.
Lúc này có lẽ là do nàng đã ở trong tuyết quá lâu, mũi của nàng có chút phiếm hồng, đôi mắt to ngấn nước đen láy sáng ngời mang theo một tia tinh nghịch nhìn chằm chằm vào chàng.
“Bên ngoài lạnh như vậy, chỉ biết nghịch ngợm thôi.” Bùi Thế Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì lạnh mà đỏ bừng lên, không khỏi đau lòng nói.
Kỷ Thanh Thần còn đang đắm chìm trong câu nói trước đó của chàng, Bùi Ngọc Hân thực sự về nhà cáo trạng rồi. Nàng thật sự không ngờ tới chàng thật sự sẽ đến, vì thế nàng cúi đầu, thẹn thùng không nói nên lời.
“Ta nghe nói mấy ngày trước tay của nàng bị bỏng, bây giờ đã khỏi chưa?” Bùi Thế Trạch thấy nàng không nói lời nào, liền lại mở miệng hỏi.
Nhắc tới chuyện này, Kỷ Thanh Thần mới nhớ tới, chàng đã sai người mang thuốc dán trị bỏng tới đây, nàng lập tức mím môi gật đầu: “Đã khỏi rồi, chàng yên tâm đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play