Yêu Kiều Không Thể Với

Chương 34: Kẻ xấu cáo trạng


9 tháng

trướctiếp

 

Kiều thị thấy thế, cũng mở miệng cầu xin: “Mẫu thân, tuổi Bảo Phỉ còn nhỏ, chúng ta cứ từ từ dạy. Bây giờ Bảo Phỉ là người sai trước, nàng ta là tỷ tỷ, hay là để nàng ta xin lỗi Nguyên Nguyên đi, sau này vẫn làm tỷ muội tốt.” 

Sắc mặt Thái phu nhân vẫn âm trầm như cũ, bà ta quay đầu nhìn lão thái thái, giọng điệu nặng nề nói: “Là do ta không nghiêm khắc dạy bảo, nên Bảo Phỉ mới trở nên không có phép tắc như vậy.” 

Sau đó bà ta nhìn qua Kỷ Bảo Phỉ, giận dữ nói: “Nghiệp chướng, còn không mau quỳ xuống nhận sai.” 

Kỷ Bảo Phỉ khóc nức nở quỳ xuống, lão thái thái nhìn nàng, thở dài nói: “Ta rất thích Bảo Phỉ, nàng ta vừa thông minh vừa hoạt bát, nhưng tiểu thư trong nhà đánh nhau là điều cấm kỵ của Kỷ gia. Bảo Phỉ trẻ người non dạ, những lời kia, không phải lời mà một hài tử như nàng ta có thể nói ra được.” 

Nhất là câu kia, Kỷ Bảo Cảnh vốn là trưởng nữ của quan phu*, không lấy được chồng...Đây không phải là lời mà một hài tử năm tuổi có thể nói.

*Quan phu: người đàn ông có vợ đã mất.

Lão thái thái chưa nói xong đã liếc nhìn Sở thị ở đối diện một cái, từ lúc bà vào đây đến bây giờ, chỉ toàn nghe thấy mấy lời châm biếm của bà ta.

Không ngờ lại dạy dỗ tiểu thư nhà mình ra nông nỗi này.

Đại thái phu nhân tất nhiên nghe ra được ngụ ý trong lời lão thái thái, tức giận nói: “Còn không mau xin lỗi Bảo Cảnh và Nguyên Nguyên đi, tuổi còn nhỏ mà đã cả gan ăn nói xằng bậy, bắt đầu từ ngày mai, con ở trong viện của mình tự kiểm điểm bản thân cho ta.”

***

Tất cả mọi người đều mệt mỏi rời đi, lão thái thái cũng rất mệt, dẫn toàn bộ người của phủ Tây trở về, chuẩn bị cho bữa tiệc mừng thọ của Thái phu nhân. Về đến phủ, Hàn thị thấy sắc mặt ai nấy đều uể oải, lập tức khuyên nhủ: “Nương, Bảo Phỉ chỉ là trẻ con, không hiểu chuyện nên nói lung tung thôi, ngài đừng để trong lòng.”  Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng TY T và web t ytnovel.( truyện đăng trên app TᎽT )

“Đừng ai nhắc đến chuyện này nữa, trở về nghỉ ngơi hết đi.” Lão thái thái nhíu mày, quay đầu nhìn Kỷ Bảo Cảnh một cái, nàng ấy cái gì cũng tốt, nhưng từ khi còn nhỏ đã mất đi mẫu thân, làm trễ nải chuyện hôn sự.

Đến khi mọi người đều trở về, lão thái thái mới nhìn khuôn mặt Kỷ Thanh Thần, trong lòng càng khó chịu hơn. Mặc dù nàng ra tay trước, nhưng cũng chỉ vì muốn bảo vệ tỷ tỷ của mình mà thôi, lão thái thái sao nỡ trách phạt nàng cơ chứ.

“Mẫu Đơn, vào nhà kho lấy thuốc mỡ trị sẹo ra, khuôn mặt của Thất tiểu thư cực kì quan trọng, các ngươi nhớ mỗi ngày đều phải bôi thuốc cho nàng.” 

Phân phó xong, lão thái thái lại đau lòng trừng Kỷ Thanh Thần: “Con đấy, nếu mà để lại sẹo thật, sau này xem con còn dám đánh nhau nữa không.” 

“Nếu ai dám coi thường đại tỷ tỷ, con sẽ đánh người đó.” Kỷ Thanh Thần hất cằm, dáng vẻ vô cùng ngang ngược, lại thành công chọc cười lão thái thái và Kỷ Bảo Cảnh.

Lúc Kỷ Diên Sinh trở về thì trời đã tối, vừa bước vào cửa ông liền bị người hầu của Vệ thị kéo lại, nói hôm nay Vệ thị có chút cảm lạnh. 

Nghe xong, Kỷ Diên Sinh lập tức đi đến tiểu viện của nàng ta. Vừa vội vàng vào phòng, ông ấy liền thấy Vệ thị đang tựa vào giường.

Nghe tin có người trong viện đi mời Kỷ Diên Sinh đến, nàng ta liền vội vàng đứng dậy xin lỗi: “Là do thần thiếp quản không tốt người hầu trong viện, để các nàng đến quấy rầy lão gia.”

“Chuyện của nàng quan trọng hơn.” Kỷ Diên Sinh đỡ lấy nàng ta.

Kỷ Bảo Phù đã đến đây từ sớm, nói: “Phụ thân, người đừng trách di nương, là con tự ý phái người đi tìm phụ thân. Khẩu vị của di nương hai ngày này không được tốt, ăn cái gì cũng nôn ra hết.” 

Kỷ Diên Sinh lập tức nhíu mày, vội vàng hỏi: “Sao không mời đại phu?”

“Không sao, ngài đừng nghe Bảo Phù nói linh tinh, ta không phải người yếu ớt như vậy.” Vệ di nương mỉm cười dịu dàng, khuôn mặt thanh tú như đóa sen trong hồ nước, dưới ánh đèn mờ ảo, các đường nét trên khuôn mặt càng thêm mềm mại và xinh đẹp.

“Thuốc mà tiểu thư bảo nô tỳ tìm, nô tỳ đã mang tới rồi đây ạ.” Nha hoàn nhỏ giọng nói.

Kỷ Diên Sinh nhìn thuốc mỡ trên tay nha hoàn, khẽ nhíu mày hỏi: “Bảo Phù, con tìm thuốc mỡ làm gì? Con bị thương chỗ nào ư?” 

“Không phải ạ, không phải con dùng.” Kỷ Bảo Phù hơi do dự nói.

Kỷ Diên Sinh thấy nàng ấy ấp a ấp úng, liền hỏi: “Vậy cho ai?” 

Kỷ Bảo Phù do dự nhìn về phía Vệ di nương, Kỷ Diên Sinh càng thêm nghi ngờ, hỏi ngay: “Sao thế? Đến cả ta mà cũng muốn giấu?”

“Phụ thân, thuốc này...là cho Thất muội muội dùng.” 

“Nguyên Nguyên bị làm sao?” Kỷ Diên Sinh khẩn trương đứng dậy, giờ ông đang ở Đông phủ, nhưng vẫn luôn ở trước viện, không nghe được việc Kỷ Thanh Thần bị thương.

Kỷ Bảo Phù lưỡng lự một lúc mới khẽ nói: “Phụ thân, tổ mẫu không cho con nói, nên...nên con không dám nói.” 

Nghe xong, đương nhiên Kỷ Diên Sinh hiểu vì sao lão thái thái làm vậy, nhưng vẫn tức giận nói: “Nguyên Nguyên lại gây chuyện nữa rồi sao?” 

“Không có, Thất muội muội không có gây chuyện gì hết.” Kỷ Bảo Phủ lập tức xua tay, cố gắng giải thích thay Kỷ Thanh Thần.

Kỷ Diên Sinh nhíu mày, khuôn mặt rất giận dữ.

Kỷ Bảo Phù thấy thế, đành nhỏ giọng nói: “Chỉ là Thất muội muội đã...đã đánh nhau với Bảo Phỉ ở phủ Đông...” 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp