Trên đỉnh đầu là nắng xuân ấm áp, lúc này thiếu niên phong lưu cưỡi trên lưng ngựa đã nắm dây cương nhìn thẳng về phía trước. Động tác tay trước đó giống như chuồn chuồn lướt nước.
Các thiếu nữ trong phòng riêng trên lầu nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Thần. Bùi Ngọc Hân khẽ cắn môi, nếu nói Kỷ Thanh Thần có liên quan đến Tạ Thầm, nàng ấy tuyệt đối không tin. Dù sao thì Nguyên Nguyên cũng thích Tam ca, hơn nữa Tam ca cũng thích nàng.
Trái lại là Kỷ Bảo Nhân có chút hưng phấn, vỗ vai Thất muội muội nhà mình, kích động nói: “Nguyên Nguyên, ban nãy Tạ Trạng nguyên nhìn muội đấy.”
“Ngũ tỷ, tỷ đừng nói bậy. Tạ công tử đang nói chính bản thân hắn thôi.” Kỷ Thanh Thần phủ nhận, giọng điệu nghiêm túc.
Nói xong, nàng không đứng ở cửa sổ nữa mà xoay người về phòng riêng. Đội ngũ ngày càng đi xa, cho đến khi không còn bóng dáng. Bởi vì chuyện vừa rồi,  lúc này mọi người đều không biết phải mở miệng thế nào. Bùi Ngọc Hân muốn hỏi, nhưng nàng ấy làm gì có tư cách. Về phần Tạ Lan, nàng ấy bỗng nhớ tới nụ cười khi trở về của Thất ca hôm đó, bèn yên lặng cúi đầu.
Kỷ Bảo Nhân vô cùng tò mò, nhưng vì ngại có hai cô nương khác ở đây, nên cũng không quang minh chính đại hỏi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play